Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Đại lục Herpholin – nơi mà mỗi con người sinh ra đều có khả năng mang cho mình huyết mạch siêu phàm hay thiên phú lĩnh ngộ ma pháp vũ kĩ.

Vương quốc Waltson, một thôn nhỏ phía Tây Nam.

Nắng vàng dát trên thảm thóc giữa quảng trường, tiếng chim ca ríu rít cùng với tiếng nói cười ồn ào náo nhiệt của thôn dân tạo nên một khung cảnh thật nhộn nhịp và tấp nập.

Ở góc sân, có đôi ba người phụ nữ đang mải tán chuyện. Một người đàn bà trung niên với mái tóc đỏ rực như lửa kể lể, khuôn mặt không giấu nổi sự tức giận và chán chường :

- Chán lắm các cô ạ! Mùa vụ này nhà tôi cày cuốc vất vả thế mà bết bát quá, tất cả là do cái trận lũ kia, lúa đâu không thấy còn mất cả con bò.

Một thiếu phụ khác xen vào, cũng vội vã than khổ, kêu trời oán đất :

- Nhà chị còn tốt, không phải chồng chị là cấp một Kỵ Sĩ học đồ à, sức khỏe như trâu ấy. Nhà em đây này, không chỉ một nửa ruộng bay sạch ngay cả vườn nho bội thu chuẩn bị hái cũng dập nát.

Các cô cứ tôi một câu, chị một câu mà tán dóc với nhau, trời nắng chang chang, một số người đã lục đục chạy về nhà duy chỉ mấy cô này nghe vẫn còn sung sức lắm.

- Chị biết tin gì chưa? Nghe nói trong trận lũ kia người trong thôn phát hiện hai đứa bé trôi dạt vào làng đấy.

- Cô nói một trai một gái ở nhà trưởng làng ấy hả? Chuyện đó thì tôi biết lâu rồi, chồng tôi là một trong những người phát hiện chúng nó đầu tiên cơ mà. Kể ra cũng quái thật, trận lũ to như thế mà hai đứa nhỏ ấy vẫn còn sống, chúng nó mới là trẻ sơ sinh thôi, nhìn bộ dáng chắc chỉ có vài tháng tuổi.

- Không chỉ thế đâu chị, ngoại hình chúng nó cũng lạ lắm, không giống người nơi này, nhưng chắc chắn là hai anh em rồi. Bé gái tóc bạc mắt tím, bé trai tóc tím mắt bạc, trên người chúng nó còn quấn vải lót có đồ án giống hệt nhau, chẳng biết nhà ai lại không cẩn thận đến thế, lạc mất cả con trong trận lũ, lại nói... cô nhi viện bên đó cũng túng quẫn lắm rồi, không đủ nhét thêm hai miệng ăn vào nữa.

- Nhưng trưởng làng cũng không nỡ lòng vứt bỏ hai đứa bé ấy đâu, ông ấy già rồi, cả đời có một đứa con lại không may chết ở trận thú triều, tôi cá 100% ông Barm sẽ nuôi chúng nó.

- Em lại chẳng tin, tuy là trưởng làng nhưng gia cảnh ông Barm ai mà chả biết, nhà ổng không tốt lắm nêu không muốn nói là nghèo kiết xác, sao nuôi nổi?

- Cô cứ chờ xem, nhìn ngoài thế thôi ai biết lão ấy giấu được những gì?

---- Tuyến phân cách ----

Mấy năm sau

Trong một căn nhà gỗ cũ kĩ đầy bụi bặm, khói trắng lọt qua khe cửa sổ theo đó là mùi gay mũi của than bếp. Có một ông lão tóc đã hoa râm đang chăm chú nấu cháo. Có lẽ vì quá nóng nên trán ông đã phủ một lớp mồ hôi, từng giọt chảy xuống bên mí mắt và khóe miệng, mằn mặn. Đó là Barm – trưởng làng kì cựu – người được coi là thánh mẫu vì nhận nuôi hai đứa bé sơ sinh vào bốn năm trước.

Nhìn nhìn nồi cháo lỏng đến nỗi chỉ lấm tấm thấy được vài hạt gạo, Barm nghĩ ngợi một lúc lâu rồi run run thò tay vào kệ bếp lấy ra một ít gạo nữa bỏ vào nồi. Dù nhà đã rất nghèo nhưng ông vẫn phải gắng gượng để nuôi sống hai đứa bé.

Verre – Louis, đúng, chúng nó chính là hai đứa trẻ sơ sinh bốn năm trước, và giờ, chúng nó là hai đứa cháu của ông.

Khi Barm còn đang mải mê chìm vào hồi ức, một giọng nói trong trẻo nhí nhảnh vang lên từ đằng sau khiến ông giật mình tỉnh táo :

- Ông ơi, Verre về rồi nè!

Barm quay đầu lại, trong dự đoán nhìn thấy một cô nhóc bộ dáng đáng yêu chạy đến, nó bỏ giỏ hoa quả và rau dại sang một bên rồi sà vào lòng ông. Barm đau lòng vuốt ve mái tóc màu bạc của nó, dịu dàng vuốt thẳng phần váy làm từ vải bố bị nhăn, ông cười cười, giọng cưng chiều:

- Verre về rồi đấy à! Cháu chờ một lúc nhé, ông đang nấu cháo, cũng sắp xong rồi, mà Louis đâu ?

Cô bé chỉ tay ra ngoài cửa, nghiêng đầu nói:

- Anh ấy ở ngoài ạ, hôm nay chúng cháu bắt được một con thỏ, anh Louis đang xử lí da lông của nó, hôm nào nhà mình có thể làm một bữa to rồi.

Barm ngạc nhiên trố mắt, giọng ông đầy vui mừng:

- Thật ư ? Mà sao chúng cháu bắt được ?

Verre hồn nhiên trả lời, lúc cười hai mắt cô bé híp lại nhìn như hai vầng trăng khuyết:

- Chúng cháu dùng bẫy ạ, anh Louis phải mất rất nhiều công sức mới lừa được nó, con thỏ này có bộ lông thuần trắng rất đẹp, chắc cũng bán được vài đồng.

Barm bế cô bé ra khỏi căn nhà gỗ cũ kĩ, tuy đã già nhưng ông vẫn đủ sức bế nhóc, nhìn bóng dáng bé trai thuần thục xử lí con thỏ: lột da, chặt khúc, rửa sạch. Barm bỗng chốc cảm thấy đau lòng. Ông lên tiếng gọi:

- Louis.

Chỉ thấy bé trai nghe tiếng gọi của Barm liền dừng tay, cậu quay người lại cười với ông:

- Ông nội.

Barm bảo nó nghỉ ngơi tắm rửa rồi vào ăn cơm. Louis vâng lời mang chỗ da lông đã được xử lí và thịt thỏ rửa sạch để trong bếp, bản thân quay trở về căn phòng mà Barm đã chuẩn bị riêng cho nó. Căn phòng hơi ẩm mốc và xập xệ nhưng đồ đạc thì đầy đủ. Louis lấy trong tủ một bộ quần áo mới nhanh chóng tròng vào người rồi xuống tầng. Cô em gái Verre cũng đã thay xong, cô mặc chiếc váy đỏ mà thường ngày không nở mặc, nhìn cô bé lén lút giấu một cái hộp nhỏ vào trong ống tay, Louis mặt lạnh gọi cô lại, cũng...lấy ra một cái hộp khác nhờ cô giấu hộ.

Hai đứa ngồi vào bàn cơm, Barm đã bày sẵn ba tô cháo và một ít táo dại. Cả ba im lặng dùng bữa, bỗng Verre đảo mắt ra tín hiệu với anh trai, cả hai nhìn nhau rồi cùng gật đầu, Verre để tay xuống bàn đưa trả chiếc hộp cho anh, bản thân cũng tự lấy ra món đồ của mình. Trước khi Barm kịp phát giác hai đứa đã hô lên:

- Chúc ông nội sinh nhật vui vẻ!

Nói rồi, Verre nhanh chóng đưa lên món quà của mình, Louis không chậm nhịp ngay lập tức cũng bày ra. Món quà của Verre là một con búp bê mô phỏng hình dáng lão Barm – với bộ râu tua tủa, mái tóc hoa râm và miệng cười hằn sâu hai lúm đồng tiền. Còn món quà của Louis...Barm kinh ngạc nhìn đóa hoa màu tím nằm gọn trong chiếc hộp gỗ nhỏ.

Đó không phải là một bông hoa bình thường mà là một loại dược liệu sơ cấp có tên là hoa Hắc Yêu. Chỉ sinh trưởng ở nơi có những loài rắn kịch độc, đặc biệt là hang tối, bởi những nọc độc ấy là chất dinh dưỡng chủ yếu để nuôi Hắc Yêu hoa. Chính vì vậy, loại dược liệu sơ cấp này rất khó tìm và được coi là một trong những loại dược liệu cấp thấp hiếm có nhất với giá bán trên trời.

Verre trừng to mắt nhìn đóa hoa yêu dị, bàn tay giữ chiếc hộp nhỏ cũng hơi run run, tuy không biết chính xác nó là cái gì nhưng từ phản ứng của ông nội, nó có thể chắc chắn đây là một vật vô cùng giá trị. Verre la lên:

- Anh trai chơi xấu, chuẩn bị quà cho ông kĩ càng như vậy lại giấu em. Em cũng muốn tìm đóa hoa này tặng cho ông nội.

Louis lạnh mặt nhìn em gái, giọng nó trầm ổn không hợp với độ tuổi:

- Đừng nghịch.

Verre cắn môi, hai mắt như quả hạnh rưng rưng, xem chừng cô bé cũng hiểu, việc tìm được loài hoa này là vô cùng khó khăn, hơn nữa...rất nguy hiểm. Và Barm cũng không đời nào đồng ý cho cô bé làm việc ấy.

Bạn đang đọc Song Miện Truyền Kỳ sáng tác bởi Bịrađảoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bịrađảoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.