Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chapter 51: Cảm giác khó chịu.

Tiểu thuyết gốc · 1661 chữ

Quắc quắc bàn tay cảm nhận lại lực đánh của mình, cậu chề môi ra nhin Khải khinh bỉ, đúng là cậu không muốn đánh thật, nhưng rất yếu nha, cậu không dám đấm zombie yếu như vậy đâu, sợ nó sống nhăn răng cắn lại mình nữa đấy.

Đảo qua trên đất cục răng nằm trên đất dưới chân cậu ta, xem ra, bấy lâu nay thằng Khải cũng không có gì nổi bật lắm, làm cậu tưởng cũng phải chịu đánh lắm ấy.

“Thằng chó, mày là thằng nào, tao nhịn mày lắm rồi nha mậy!!! Tin tao nói cho chú Cảnh không hả, thằng côn đồ!”

Bị Tân nhìn khinh ra mặt như vậy, một thằng đàn ông có bốn vợ nào mà nhịn được, Khải mặt đỏ lịm, tức giận đưa tay chỉ vào mặt Tân la lên.

Thằng này muốn ăn đòn thay cơm, Tân không ngại cho nó bỏ bữa, nhưng đoàn trại rất nghiêm mấy cái vụ đánh nhau lục đục như thế này, nặng nhất là bị trục xuất ra khỏi trại, cậu cũng không thể vì thằng này mà đuổi ra khỏi trại được.

Với lại cậu đang là người bệnh, sẽ không ổn nếu bị đồn hành hung người khác, Tân đành phải nén giận, nhìn chằm chằm vào thằng Khải, đang lưỡng lự giữa giết hay không, tâm trạng khỏi nói cũng biết đang rất là khó chịu.

Khải giật bắn lên hết hồn, bị Tân nhìn không khác nào một con zombie đợt ba đang nhìn vào vậy, quần hốc mắt bị che sáng hơi tối, đôi mắt xẹt lóe lên ánh sáng màu đỏ giữa tròng đen của Tân, trông vô cùng giật mình, cậu ta đành phải nuốt nước miếng không dám lớn giọng lần nữa, nhanh chân bỏ đi.

Mặc dù Khải đã bỏ đi khá xa, Tân vẫn “nhớ thương” khẽ khép mí mắt lại nhìn theo bóng lưng, cuối cùng cậu quyết định đi theo sau tên Khải coi chỗ lều của thằng này đang ở đâu.

Nếu gần đó có củi khô rơm rạ thì cậu không ngại làm một mồi lửa luôn, lúc đó có cháy chắc không ai rảnh mà để ý cậu.

Lều của Khải cách lều cậu cũng không xa, do trong trại cũng không rộng lắm, lều của tên này gần với lều trung tâm của ban cán bộ, cậu nhớ là căn lều này dành cho khách thì phải, dùng để phòng hờ nếu có người từ bên ngoài quan trọng hay đại loại vậy, cậu được Trường Huy giới thiệu qua một lần.

Đang lúc tập trung núp ở cách đó không xa, có tiếng người đang đến đây, cậu cũng không quan tâm, trong doanh trại đông người ở thì xuất hiện người cũng đâu có gì là lạ, cậu giả bộ như đang đứng đợi ai đó.

Người đi phía sau vượt qua mặt cậu, cậu nhìn sượt qua liền dính mắt nhìn theo không rời, đây không phải người đầu tiên overnight với cậu đây sao!!!!!

Huyền My, mặc một cái quần jean xanh, quần học sinh lúc trước chắc giục đi đâu rồi, vì quần ôm nên nó dính sát phần thân dưới của cô ta, mông hai bên không giống học sinh đang tuổi đi học lúc nào, cái mông lúc trước của cô ta cũng lớn, bóp không tệ.

Nhưng bây giờ lại bự hơn nữa, bóp càng có lực hơn, ý là đi đứng càng có lực hơn ấy, trông không khác gì một người phụ nữ đã lấy chồng vậy, ở trên mặc một cái thun mỏng màu trắng, khuôn mặt nhìn vẫn không khác lúc trước, da trắng nõn nhìn như cô gái học sinh như ngày nào, vậy mà bây giờ đã rơi vào trong tay thằng đàn ông nào đó.

Một sự khó chịu quanh quẩn trong đầu, cậu làm cách nào cũng đố mà thôi nó được, chết tiệt, nghĩ lại thì như vậy thì chẳng khác nào cậu bị cắm sừng, kí ức không sai lệch lắm, cậu nhớ là lúc đâm vào vùng thịt còn rỉ máu, cậu là người đầu tiên không thể sai được, cậu muốn đi theo cô ta định đi đâu.

Không ngờ người cậu đang theo dõi nãy giờ lại chạy tới chỗ Huyền My, một tên thanh niên mái tóc vuốt lên hơi bù xù đi đến cười hỏi, thằng Khải nó…cua được cô ta sao, không thể được, cậu nắm chặt nắm đấm hơi thô của mình, hai người chào hỏi hay gì gì đó, nói vài câu rồi cùng rời đi chỗ khác.

Tân nắm đấm răng rắc sắp chịu không nổi, khuôn mặt đỏ chét giận dữ đi sắp không nổi, tức truyền lên não, không hiểu vì sao lại nghĩ vậy, biết là cậu không thể tha thứ cho nó được, thằng Khải.

Mày dám cắm sừng tao.

Trong cùng khang bụng tỏa ra nhiệt lượng không thể cảm giác được, hoặc có thể là do lơ đễnh cậu không quan tâm kĩ càng nơi này được, ánh sáng màu đỏ dần dần khôi phục màu sắc vốn có, hạt màu đen nhỏ như vi nhựa bắt đầu xuất hiện bao quanh nó.

….

….

“Anh Khải, tới đây là được rồi, lều của bên kia rồi, anh cứ quay lại nghỉ ngơi đi.”

“Haha, đúng ha, đâu còn như ở ngoài kia đâu mà cẩn thận làm gì, haha, vậy mình tạm biệt ở đây nha”

Khải thấy không kiếm được cái cớ nào để tiễn Huyền My đến lều của cô, cậu ddnahf phải gượng cười tự nhiên, làm như mình không để ý.

Hơi quê, Khải hơi tiếc nuối, ở phía sau nhìn cặp mông đó mà ao ước, ước gì Huyền My cũng như bốn nữ sinh còn lại, dễ ăn thế có phải ngon không, nhưng cậu cũng bó tay, cậu đã xài hết chiêu rồi àm cô ấy vẫn không chịu để cậu nuôi, nói là không có tình cảm bla bla bleu blêu.

Hừ, nếu nói về tình yêu gì đó thì bốn con vợ ở nhà cũng có tình yêu gì với cậu đâu, mấy con đó dễ bị dụ dỗ tham ăn hơn, Huyền My thì khôn hơn một chút, cần một ít thời gian nữa, bị thằng nhát cáy kia đ-t trước rồi, cậu đến sau thì cũng hơi bực.

Từ lần sau bị thằng kia ịt không biết mấy cái, mà con này đổi tánh đổi nết hết chơn hết trọi, nói năng nhỏ nhẹ, làm gì cũng cẩn thận, sợ ở gần cậu gần chết, nhưng bù lại thân hình càng ngày càng dính mắt, ăn uống cũng như nhau mà sao khác biệt thế không biết, lúc còn ở trường học cậu có nghe qua cô ta, con này cũng dạng nổi tiếng lắm, không những đẹp mà còn hơi chảnh, tiểu thư.

Đúng là gái qua tay đàn ông có khác, nhìn tốt hơn hẳn, cậu dừng suy nghĩ vẫn vơ đi ra chỗ có nước đi súc miệng, bị thằng ôn kia đánh làm miệng cậu bây giờ còn dính ít máu.

Đi theo sau là một thanh niên cao khỏe mạnh, kuoon mặt đỏ như trái ớt chín, cách đó hai cái lều, lẻn lẻn đi sau.

….

….

Còn cách mười bước là tới nhà, Khải khuôn mặt hân hoan không kiềm nén được ghiền ghiền, trong người “thằng nhỏ” bắt đầu rục rịch.

“Anh về tới rồi đây”

“Ừm..m, chào anh đã về”

Một trong bốn người bên trong, Ngọc Thư dạn dĩ nhất bây giờ lại vô cùng cứng nhắc, cô còn đứng dậy nói chuyện, còn ba người còn lại thì ậm ờ, bên cạnh là một bị bánh quy hoặc hộp oreo.

Cậu cũng hơi trật nhịp khi các cô vợ của cậu phản ứng không như trong tưởng tượng lắm, đáng lí phải là bốn người nhào vô hun hít, rồi ăn cơm sau làm chuyện vợ chồng trước, sao lại ảm đạm thế này.

Khải ân cần hỏi thăm mấy cô vợ, thì nhận được câu trả lời thì mới biết bọn họ vẫn còn không chịu bốn người có chung chồng cho lắm, bọn họ vốn dĩ là bạn thân khi còn đi học, lại càng không thể chấp nhận được.

Cái này làm Khải hơi xoắn xuýt, chẳng phải hôm qua mới đồng ý rồi sao, không hiểu sao nay lại không như hôm qua, bọn đàn bà con gái lằng nhằng thật đấy.

Nhưng bên dưới đòi bạo động rồi nên làm liều sờ vào người của mấy ẻm, cuối cùng cậu bị tát phù mỏ bị đuổi đi ra ngoài lều, cậu tức chết đi được nhưng không dám cưỡng ép đành phải cười duyên một cái, trước khi đi không quên để một ít đồ ăn vặt ở lại.

Tân ở xa hơi bất ngờ với bọn người Khải, cậu có nghe loáng thoáng được là bọn họ ở chung, bốn nữ một nam!!!!

Thằng này số hưởng thế không biết, chắc Huyền My cũng đang trú trong cái lều rách này, ghen tị và tức giận đan xen làm cậu không nghĩ ra cái gì được, chỉ biết là muốn làm gì đó để phá hoại tất cả của bọn nó.

Bắt gặp một em từ bên trong đi ra vứt hộp bánh vào giỏ rác nhựa bên ngoài căn lều, vì chỉ đi ra giục rác nên không có ăn mặc chỉnh tề gì, quần đùi bó sát ngắn ngủn, đùi bao nhiêu trắng thì cậu nhìn hết bấy nhiêu, mái tóc dài suôn mượt xả bên vai.

Mắt Tân dần dần nóng lên, cậu quyết định rời đi, cậu có vài ý nghĩ điên rồ diễn ra trong đêm nay, bây giờ ban ngày còn sáng lắm, làm vội hỏng việc.

Bạn đang đọc Sống sót ở tận thế Drillcoat sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.