Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chapter 60: Chị đại bí ẩn

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Ở dưới gót chân của cô là một Hobgoblin cơ thể săn chắc thon dài không như những con khác, mặt mũi già nua đầy mụn trứng cá, đây là Shaman Hobgoblin sau khi lột bỏ áo bào rộng thùng thình ra, nó nằm sấp trợn mắt chết tráo, cả người bốc đầy mùi thịt nướng, lổm chổm cháy đen.

"Mau đi tìm Ngọc Kha thôi"

Cô ta lắc một cái non mịn vòng eo, con ngươi bên trong ánh mắt rực rỡ, lấp lóe phấn khích rồi biến mất, hướng về đám người sau lưng đưa miệng nói, rồi bước đi.

“Dạ vâng”

Người đàn ông gần với cô ta nhất, mặc cái áo khoác đầy mùi nhựa, dài lòng thòng xuồng chân màu đen như áo mưa, nghe lệnh của người phụ nữ liền đáp ứng xuống một tiếng, quay đầu quắc tay ra hiệu toàn bộ người phía sau di chuyển.

Đoàn người bị tói lại đằng sau cùng quỳ trên đất bị giục đứng dậy, khó khăn đứng vững bằng hai chân, người canh gác như lưu manh đầu đường xó chợ đạp đổ người nào đi đứng chậm chạp xuống đất không kiêng nể.

Những người bị trói lại không những không tức giận mà còn dùng hết sức bình sinh mà đi đứng theo lời bảo, không có chút nào phản đối, cả người cho dù mệt cách mấy cũng phải đi cho bằng được, bởi vì, những người đi chậm đều sẽ bị giết như “lúc đó”.

“Hít”

Ông Khai và anh trai của mình, là Vàng, đi tới gần đám người Tân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người, nhất là cậu trai đứng ở giữa, tiêu điểm của trận chiến vừa nãy.

Bây giờ cả hai người không thể thôi kinh ngạc được, vốn dĩ hai người họ tới đây là để xem còn ai bị gặp nạn không để mà hỗ trợ ít nhiều gì một hai, không ngờ bắt gặp đoạn cuối trận chiến của Tân và Hobgoblin.

Hobgoblin trước đó thì bọn họ không biết vì chưa gặp, họ chỉ mới giết được con đầu tiên khi nãy thôi, cũng vì lí do đó mà khiến hai người họ đến trễ, phải nói Hobgoblin cực mạnh, chỉ thua mỗi zombie đợt năm mà họ trước kia đánh sống chết mới giết được.

Cả hai người đều là đợt năm, kinh nghiệm chiến đấu với nhau thì khỏi phải bàn, điều mà nhiều người thanh niên trong trại của họ sống đến bây giờ chỉ có thể ngưỡng mộ, vì giết không nổi.

Hobgoblin mặc dù rất mạnh nhưng không so được độ khó để giết chết đợt năm, nhưng cũng rất ghê gớm, để giết một con này hai người thay nhau giết phải mất năm phút, tất nhiên cũng do bọn họ phải giữ khoảng cách an toàn để không bị thương nên tốn nhiều thời gian hơn, trên người bọn họ không bị xay xát gì.

“Tốt lắm cậu trai!” Người đàn ông tên đi đầu mặc bộ đồ đơn giản quần rằn ri áo thun, đến gần Tân liền nhiệt tình mở miệng.

Tân nhìn hai người đàn ông phía trước có chút không chắc chắn nhớ hai người họ, nhìn bộ dạng của họ và số lần thăng cấp thì cậu đoán họ là hai người từ đoàn trại khác qua, mục đích để làm gì thì cậu không biết rõ, cậu chỉ nghe loáng thoáng có người tới đoàn trại hợp tác gì đó thôi.

Bởi vì trong trại Thanh Niên chỉ có ông Cảnh là đợt năm, còn hai người đàn ông săn chắc dị thường này vậy mà cũng là đợt năm.

Người đàn ông phía sau là anh trai tên là Vàng, nhìn thân người có chút ít xay xát cùng bụi đất lem nhem thì hít một hơi, kinh ngạc không hiểu, rõ ràng ràng cậu ta chỉ mới thăng cấp ba lần thôi mà có thể giết chết Hobgoblin, trên người không có vết thương nghiêm trọng rõ ràng, âm thầm đánh giá Tân càng mạnh hơn dự đoán.

“Dạ, chào hai bác”

Tân theo thói quen lễ phép một cái.

“Ừ, lớn thật, nếu thằng con nhà bác ở đây, cho hai đứa bây kết bạn là đẹp”

Nhìn Tân thân hình nở nang hơn thanh niên bình thường một chút, ông Vàng lóe qua suy nghĩ này, dù sao thằng con của ông ta cũng có sức tự vệ rồi, nhưng nếu mà có đứa bạn mạnh mẽ như vậy dựa nhau mà hợp tác chiến đấu thì càng tốt.

Tân chào hỏi một tiếng rồi quay người đi tới chỗ mẹ con cô Kim và đám người, bọn họ đang vây quanh Tí đang nằm mềm xương và anh Lý đang nằm ốm đòi nằm trên đất, anh ta luôn miệng nói gì đó.

“Ăn..ăn, có gì để ăn không”

“Đói bụng quá Huy”

“Đây là tác dụng phụ khi dùng nó quá mức thôi, đừng lo, đi một lát rồi sẽ kiếm được đồ để ăn”

Trường Huy vỗ nhẹ tấm lưng trơ xương của Lý an ủi, mắt nhìn xung quanh đây tìm đồ nào đó ăn được, nhưng chỗ đất đá khô róc này thì có cái gì mà ăn đươc, mấy cái cây đứng lẻ một mình kia cũng không phải cây ăn quả, thế này thì đành phải đi vào rừng lối thoát hiểm của trại thôi.

“Vậy các cậu dắt hai tôi theo lun, bọn tôi đang đi tìm người khác trong trại của bọn tôi, trong lúc sơ tán, tôi nghĩ bọn họ đã theo đám người trú ẩn.”

Có vẻ thấy được bọn họ sắp rời đi, hai anh em ông Khai Vàng liền muốn được dẫn theo, đám người Huy thấy không có vấn đề gì, dù sao hai người bọn rất mạnh, tránh bị nguy hiểm khi gặp một con Hobgobloin nào nữa, hai người đi cùng là quá tốt.

….

Ở khu rừng nơi có con đường trú ẩn, cành cây gió thổi lao xao, chim chóc sinh động líu lo, trên cành cây gần đó đặc biệt rung rung, thân hình Ngọc Kha mắt phải tinh lắm mới thấy được đang nhảy trên các cành cây.

Cậu ta đang nhìn dưới đất một sợi chỉ bạc mỏng lấp lóe dưới mặt đất, trong lúc hỗn loạn cậu đã sớm gắn các sợi tơ siêu mỏng vào lưng một vài người, khi ngủ một giấc tỉnh dậy thấy khu trại tan hoang không bóng người, cậu ta mới thò đầu ra đi tìm những người trú ẩn.

Những người này tuy yếu nhưng chị đại rất cần bọn họ để làm việc, đây là khu trại thứ hai mà cậu trong lúc vô tình biết được khi đang còn ở bên kia, nghe vậy cậu ta liền lên kế hoạch liên lạc với chị đại, chạy vội đến đây bắt thêm người.

Đi đã gần mười phút, có vẻ cũng sắp tới, nhưng mũi của cậu lúc này đánh hơi một mùi nhạy cảm nồng nặc ở đằng trước, đó là máu, mùi này phải giết rất nhiều người cùng một chỗ mới có, còn làm sao cậu có thể biết được vậy thì không tiện nói…

Là một lần chị đại ra tay giết chục người dưới tầng hầm siêu thị, nơi thu thập lượng lớn vật phẩm, khi đó nồng nặc mùi máu cũng như thế này, nhớ lại làm cậu thèm đến thịt nướng quá.

Ngọc Kha cẩn thận nhảy lên cành cây phía trước thật cao, vạch ra tán lá màu xanh non, nhìn ở dưới khoảng trống dưới đất mười mấy mét, nơi đó có một “chùm” dính lại với nhau hoảng sợ không dám nhúc nhích.

Bên dưới là đầy người nằm chềnh bệt trên đất cụt tay nhuộm máu khắp người, và đứng trên đó là..zombie, toàn là đợt hai, nhìn đám người một cách hung tợn, bộ dáng dơ dáy nhếch nhác.

Ở phía sau đám zombie là một con quái vật kì dị có sáu tay. thân da màu xanh lam chưa từng thấy, loáng thoáng nhìn ra có thể là màu tím.

Nhìn thông tin của nó qua “Trực giác”, đôi mắt cậu mở lớn, tay trái giật giật tấm bài, từ lúc đã vạch ra hai lá xếp vào kẽ ngón tay, cơ thể phản ứng muốn chiến đấu, nhìn chăm chăm vào nó không chớp mắt.

Lúc này, tay phải cậu sớm giữ chặt cánh tay trái, mặc dù muốn đấu với nó, nhưng thông tin và luồng cảm giác nó mang đến cho cậu nói cho cậu biết nó không phải là thứ cậu giải quyết được.

“Ai đấy? Ra chơi?”

Tám đôi mắt của Siêu Người nhện như vừa bắt lấy thứ gì, trợn sáng lên nhìn về một hướng, tròng mắt màu lam phát sáng trở nên bắt mắt, đứng đó từ từ trụ vững, sáu đôi tay chạm nhẹ trên đất mông khẽ cong ra sau, một giọng nói nam hơi cao thốt ra từ miệng của nó.

Bạn đang đọc Sống sót ở tận thế Drillcoat sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.