Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẻ Người Đọc

Tiểu thuyết gốc · 1800 chữ

Tôi đã tỉnh dậy cỡ một tuần sau đó. Mẹ tôi ngồi kế bên giường mừng rỡ khi thấy tôi mở mắt, bà đi gọi bác sĩ đến khám tôi. Hôm ấy là một ngày nắng gắt.

Vài ngày sau, tôi bình phục và đỡ hơn ngày đầu. Tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Theo lời mẹ tôi cho biết là tôi không có bị vết thương gì quá nặng nề dù đó là một tai nạn xe, không thấy sẽ có di chứng hay tổn hại ở đâu cả. Hơi kỳ lạ là tôi nhớ là đã cảm thấy người chảy ra máu rất chi là nhiều như sắp chết nơi vậy. Kỳ lạ ở chỗ khác vì lúc đó chiếc xe lao đến rất nhanh, một tốc độ rất nhanh mà khi nghe thôi cũng đủ làm cho tôi phải sởn da gà cho dù có đứng bên lề đường. Nhưng điều kỳ lạ nhất là mình bị một thứ gì đó giật đi. Còn hình ảnh cô bé tay dài lúc đó cũng nhạt nhòa, mơ hồ trong đầu tôi như lúc đó chỉ là một giấc mơ vậy. Với đầu óc không mê tín như tôi đây, tôi cứ mặc kệ và không nghĩ nhiều về nó nữa. Tôi lúc chỉ cảm thấy rất chi là mừng và biết ơn thôi. Tôi ngồi ngâm nga đọc sách mà mẹ tôi mang theo.

Mẹ gọt táo: Suốt ngày chỉ biết đọc sách, lo mà vận động đi cô hai. Há miệng ra. /bà cầm một miếng táo/

Vân há miệng và ăn táo: Vì chán quá mà mẹ. Ở đây có gì làm đâu, còn bài tập với bài giảng con chép hết lâu rồi.

Mẹ: Ý mẹ không phải là đó. Mẹ muốn đi dạo ra ngoài hít thở cơ.

Ba bước vào với đứa em trai tôi: Nghe lời mẹ con đi.

Em trai: Chị. /thái độ rất chi là mừng/

Vân xoa đầu đứa em nhỏ: Lâu rồi không gặp em. Chị nhớ em ghê vậy đó.

Mẹ: Ông mới đón con hả. Sao không đợi tôi rồi đón về luôn đỡ phải mắc công đi lại.

Ba: Bà này, lâu rồi thằng bé không ặp mặt chị nó. Tôi chở nó qua cho đỡ nhớ chị không được sao?

Mẹ: Ông này thiệt tình.

Ba: À, ở ngoãi, ba có hỏi bác sĩ, ông ấy nói con có thể xuất viện vào ngày mai rồi.

Vân vui mừng: Thật sao, yea được đi học lại rồi.

Mẹ: Vậy có ổn không?

Ba: Sao không? Ông ta nói sức khỏe con mình ổn định mà.

Mẹ:..... /nhìn đồng hồ/ Kìa, nhìn đồng hồ kìa, sắp đến giờ phải về nấu ăn rồi. Cái ông này, đoán sớm chi không biết.

Ba: Con nó đòi, tôi chịu thôi.

Vân: Thôi, thôi, thôi. Hay là giờ mọi người về đi, sẳn tiện con đị bộ vận động luôn.

Ba/ Mẹ: À, ờ.

Ra đến sân trước bệnh viện.

Tôi hối hai ba mẹ tôi về ngay, tránh họ gấy ra xunh đột gì đó nữa.

Mẹ: Này, con mau vào lại bệnh viện đi.

Ba: Có được không đó con? Ba có thể lại thêm...

Em trai: Bái bai chị.

Vân: Bai em.

Em trai tôi là một đứa rất ngon, mới học lớp một à mà biết phép tắc lễ độ dỡ. Hôm nay nghe em ấy đòi ba chở đi gặp mình, tôi vui lắm, không biết nói sao nữa. Thế là bọn lên xe và lái đi mất. Tôi thì đi ra sân sau đi bộ vòng vòng cho người khỏe khoáng bớt. Lúc này cũng chiều chiều rồi nên mát lắm, thấy cũng có nhiều người đi dạo nữa. Quanh cảnh cũng không đến nỗi tệ, bầu trời xanh, án mầy vàng. Lúc đi, chân tôi có một cảm giác gì đó không thoải mái cho lắm hơi bị khựng. Một hồi đi xong tôi thấy chỉ còn một mình ở khu vườn này, thấy trời cũng tối nên tôi định quay lại nhưng tôi bị phân tán bởi một người nào đó đứng bên phía bụi hoa kia. Tôi không biết người ấy đang làm gì. Rồi ông chú bảo vệ gọi mọi về lại phòng từ phía sân kia, tôi cũng ráng báo người này về lại phòng luôn.

Vân: À, chị gì đó ơi, đến giờ về phòng rồi ạ.

Chú bảo vệ: Con đang làm gì đó, đến lúc về rồi. /chú vẫy tay/

Vân quay qua nhìn chú: Dạ vâng ạ.

Quay lại thấy cô kia cũng đứng dậy nên tôi nghĩ chắc cô ấy biết rồi nên về luôn.

>

Lúc về được ăn uống đầy đủ, rồi được lau mình nữa. Đến lúc tối, mình cố lén thức một tí để đọc nốt cuốn sách đang giở đọc. Tôi kéo rèm chỗ mình lại, bật đèn bàn và chỉnh sát xuống phía dưới hết mức có thể để cho nó không phát quá sáng ra ngoài. Lúc đó tôi mãi mê đọc mà quên cả thời gian. Chiếc đèn bàn đột nhiên tự cúp làm cho tôi phải ngừng lại cuộc đọc. Thấy chỉ có cái đèn bàn cúp còn mấy ánh đèn ngoài viện thấy vẫn sáng mờ như thường. Tôi đành bật nó lại. Tôi bật nói một lần nữa trở về công tắc đầu, rồi bật thêm lần nữa. Nó sáng trở lại, tôi vừa định đọc thì nó nhấp nháy và lại tắt. Tôi nhìn quanh thử bóng đèn có bị sao không? Hay do giây điện bị chạm mạch nữa? Rồi một tiếng nói phát ra bảo tôi "Đi ngủ đi, tối rồi." Nó phát ra từ giường kế bên tôi từ phía lối vào phòng. Vì bị phát hiện nên tôi khá mắc cở, tôi cúi đầu nhẹ, nói rất nhỏ

Vân: Dạ.

Không biết người đó có nghe không nữa. Tôi thấy lạnh người và nằm xuống đắp chăn lại. Tôi nhắm mắt ngủ, nhưng không tài nào ngủ yên được. Lúc nóng trong chăn, lúc lạnh khi không đắp, nằm thì cử động mỗi phút, lúc ngứa, lúc đổi kiểu nằm. Không thể ngủ, tôi đành đi ra ngoài uống một chút nước. Mắt tôi thì mắt nhắm mắt mở, mơ mơ, màng màng. Tôi cứ đi đại đến cái chỗ bình rót nước thì hết nước, tôi liền đổi sang chỗ cái bên ngõ hành lang đối diện. Tôi mò mò rót nước ra rồi uống cho xong, lúc uống thì thấy có gì đó lạ bên trái. Đó là cô gái tóc rũ dài ngồi trước bụi cây đó, ở gần mới thấy cỗ trông khá gầy gò với bộ áo bệnh nhân đó. Cô ấy tỏ ra luồng khí buồn bã như muốn khóc. Tay cô đặt lên cửa kính. Tôi đến chỗ đó xem sao. Đó là một phòng bệnh đặc biệt, trong đó có một cậu bé nằm nghỉ trong đó. Chắc là con chỉ nên tôi cổ động khuyên chỉ về phòng lấy sức đi.

Vân: Chị gì ơi, về lại phòng nằm ngủ lấy sức đi. Giờ chị mà lo quá thì tổn hạ đến sức khỏe.

Chị ấy liền la hét thẳng vào mặt tôi: Ngươi thì biết cái gì chứ!!! /các ánh đèn đột nhiên nhắp nháy, tiếng kêu ấy vọng khắp hành lang, tiếng kết thúc đèn hết nháy/

Chị ấy đột nhiên biến đổi một cách kỳ lạ. Chị ấy quay ra với một khuôn mặt giận dữ, đôi mắt đỏ hoe có thể được nhìn thấy qua mái tóc rũ, và nó ướt đẫm. Từ ống quần chị ấy nhỏ giọt ra nước và liên tục chảy nhiều hơn và nhiều hơn thanh một vũng. Cô gầm gừ, hít hà như không thể kiềm cơn giận, tay cô nắm chặt và rung rẫy. Tôi lúc ấy đột nhiên hoảng theo. Chị ấy la lên một tiếng rất chi là to, lộ lên một bộ mặt máu lạnh trắng bệch, như một sinh vật bước ra từ bộ phim kinh dị. Tôi liền bỏ chạy đi, được mấy bước thì tôi thấy hình bóng chị ấy phía bên kia hành lang, tôi quay đầu lại thì không còn chị ở chỗ cửa kính. Chị ấy liền tiến tới chỗ tôi rất nhanh, rất nhanh, tất cả đèn hành lang tắt mở trừ cái đèn chiếu trên đầu tôi. Chị ấy đi nhanh đến trong sự nhắp nháy đó, lúc ẩn lúc hiện. Chân tôi lúc này rung, rất rung, tôi cố lùi lại nhưng chỉ được mấy bước. Tiếng bước chân như dẫm phải nước của chị ấy đến rất gần. Và chị ấy đã đến trước cái đèn phía trước chỗ tôi, nó tắt đi làm cho tôi càng thêm hoãng sợ và đến lượt đèn chỗ tôi tắt, tôi liền nhắm mắt lại.

Một cú vỗ vai từ đằng sau tôi. Một giọng nói nghiêm túc cất lên "Này cô bé ơi, cô đi đâu đó." Tôi dần mở mắt, thấy đèn sáng trở lại. Tôi quay lại thì ra đó là một cô y tá. Tôi quay người định trả lời thì lại thấy ánh đèn đằng sau cô y tá lại nhấp nháy, và xuất hiện chị gái đó. Lúc đó tôi lại điếng cả người. Ánh mắt của cô y tá cũng thay đổi, cô trở nên bực hơn, da của cô ấy đột nhiên đen sì, hiện ra các vết nứt đỏ như lửa than cháy rực. Tôi lúc này nổi hết da gà, điên đảo cả người.

Cô y tá với giọng rất trầm và vang vọng: Còn không mau về lại phòng.

Tôi sợ và bỏ chạy, la toáng cả lên. Tôi chạy về đến hành lang chỗ mình, bước vào phòng, chạy nhanh nhưng cũng rất nhẹ để không lên tiếng. Tôi lên giường đắp kính cả người. Tôi sợ quá nên rung rất nhiều, tôi cố nhắm mắt mà ngủ. Tôi trong đầu quay cuồng có phải mình vừa gặp ma, hay đây là mơ nữa. Sợ đến điên người, tôi đành cố suy luận đó là ảo giác để mình bớt sợ, nhưng càng suy thì càng sợ thêm khi nhớ ra hai bên giường mình là giường trống không ai nằm nhờ cả. Đến lúc đó tôi lo cầu nguyện, cầu xin dù không tin vào đạo nào cả.

May mắn thay, tôi thoát khỏi đêm đó, và ngủ rất say giấc. Say đến nỗi, ba mẹ đến đón tôi lúc sáng còn phải gọi tôi dậy nữa. Tôi ngủ mê ngủ mệt còn không chịu ngồi dậy sửa soạn. Đó là một đêm dài, mệt mỏi và không muốn nhớ chút nào.

Bạn đang đọc Soulover sáng tác bởi NhanTN4

Truyện Soulover tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhanTN4
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.