Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2916 chữ

STALE

-

7h30 sáng.

Ánh nắng chiếu vào từ cửa phòng và tiếng chuông điện thoại từ cô bạn gái gọi đến khiến tôi tỉnh giấc.

Tôi, hai mắt vẫn còn nhắm, với tay cầm lấy điện thoại và nghe, như một bản năng được cho sẵn khi con người ta đã quen với việc gì đó:

-“Chào buổi sáng ~”

-“Ừm, chào buổi sáng.”

-“Tối qua anh ngủ có ngon giấc không?”

-“Có này, em thì sao?”

-“Có a ~ Anh dậy rồi ăn gì đó đi nhé, em đi ăn với nhà đây!”

-“Ừm, anh biết rồi này, bon appetit.”

-..

Cuộc gọi kết thúc.

Gần như buổi sáng ngày nào cũng thế này, cơ mà tôi không hề thấy chán, vì đây là sự quan tâm mà tôi cực kì trân trọng.

Đặt chiếc điện thoại còn dưới 50% pin xuống giường, tôi chầm chậm ngồi dậy, lấy hai tay quét đi lớp ghèn dày bám trên mắt, sau đó mở mắt ra, nhìn một vòng, rồi tự bảo với bản thân:

-Lại tiếp tục một ngày trong thực tại này rồi.

Đứng dậy, bước ra khỏi phòng, làm vệ sinh cá nhân.. Ba mẹ đi làm cả rồi. Khoan, lần này lại chảy máu răng à? Chắc là do thiếu vitamin C. Cũng lâu rồi tôi chưa ăn trái cây gì cả.

Tôi định tìm gì đó đặc biệt một chút cho bữa sáng, cuối cùng lại chọn mì gói. Thường thì tôi không hề thích việc phải vác xác ra khỏi nhà để mua gì đó vào buổi sáng. Trong khi đợi nước sôi, tôi vào phòng, lấy điện thoại ra xem. Vẫn là vài lời mời kết bạn chẳng biết từ đâu đến, vài mẩu tin tức cập nhật về dịch bệnh.. Tôi nhìn vào bong bóng chat. Hơn 99 tin nhắn từ Q Family.. Tôi mở lên, đọc lại từ đoạn đã xem tối hôm trước để chắc chắn mình không bỏ lỡ gì. Nghe tiếng nước sôi, tôi bước ra bếp đổ mì, sau đó mở một video LoL bất kì, ít nhất là có cái để xem trong khi ăn. Ăn xong, tôi bước ra ngoài phơi mấy bộ đồ đã bỏ vào trong máy giặt từ tối qua.

..

Nóng quá. Tôi cần tắm.

Tắm buổi sáng giúp con người ta làm mới lại thể xác và tinh thần, làm cho con người ta tự tin đón ngày mới hơn, tôi mặc định như thế.

..

Tắm rửa xong xuôi, tôi bắt đầu vào phòng, ngồi lên giường, mở chiếc laptop đã cũ lên như thường lệ,

..

Thoáng chốc, tôi nhận ra mình chẳng thực sự có gì để làm, vì cũng khá lâu tôi chưa lên một cái project nào đàng hoàng cả. Có chăng, là lướt web, chơi game đến trưa, rồi nấu ăn. Nhìn qua một hồi, thấy chẳng có gì đáng để chơi, tôi quyết định lướt web. Mở facebook lên, đập vào mặt tôi là những tấm art, của tài năng trẻ cũng có, mà dị năng trẻ cũng có. Icon panel, brush, C4D,.. Art bây giờ đã nhiều đến mức không đếm xuể, chỉ có điều chẳng biết trong đó có còn chứa đam mê và nỗ lực của người làm không, một suy nghĩ nhỏ như thế thoáng qua trong đầu tôi. Trong khi lướt, sẽ có đôi lúc tôi dừng lại, nhìn vào vài tấm trông bắt mắt, bỏ ra vài phút phân tích, rồi lại lướt đi như chẳng có gì xảy ra, cứ như thể chuyện này đã quá quen thuộc với một đứa editor tầm trung như tôi. Một lúc sau, hiện ra trước mắt tôi là một bài post, với caption “Lần đầu mình des, xin ý kiến mọi người ạ.”, bên dưới là một tấm art với element được ghép cơ bản.

Bỗng nhiên vì một lý do nào đó, tôi lại nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, vào tấm art của người “mới làm lần đầu” đó.

Trong phút chốc, tôi nhìn thấy bản thân trong đó.

Đúng thế.

Là tôi, của gần một năm về trước. Và những người xuất phát trong thời điểm đó.

Ngày đó, tôi cũng viết caption như thế, cũng là ghép element cơ bản như thế.

Nhắm hai mắt lại, khung cảnh gần một năm về trước hiện ra.

Một cậu trai ngồi trước chiếc máy tính cũ kỹ, mò mẫm từng chức năng một của Photoshop, ngồi kéo và ghép element một cách sơ sài, vụng về, sau đó đăng lên cộng đồng editor, ngồi vô tư mong sẽ có được một vài lời khen, hay một vài lời khuyên hữu ích.

Những tấm art được đăng thường xuyên, tuy chất lượng khiến những pro editor nổ đom đóm mắt.

Những buổi đêm khuya tìm tòi trên mạng.

Những cuộc hội thoại của những con người đi mày mò lối đi cho mình.

Mở hai mắt ra, tôi chọn quay về với thực tại.

Trình độ của những con người – kể cả tôi khi đó, giờ có lẽ đã thay đổi. Điều đó là tốt. Thế giới này luôn vận hành như thế.

Tuy nhiên, thứ gì đó đã bị mất đi trong quá trình vận hành đó. Suy nghĩ một lúc, tôi nhận ra.

Là sự hăng hái. Động lực. Sự tự khám phá, tự học hỏi.

Nó đã đi đâu mất, trong cái thực tại mà con người ta edit theo trend này?

Nó đã đi đâu mất, trong cái thực tại mà con người ta không có đủ trách nhiệm với những tấm art chính mình làm ra?

..

Tôi không đủ sáng suốt để tìm ra câu trả lời. Dù gì thì nó cũng chỉ là bề nổi của tảng băng.

Dù thế, tôi quyết định vào phần bình luận của bài post đó, và cho một vài lời khuyên, kèm câu nói động viên quen thuộc: “Cứ cố gắng, từ từ sẽ ổn nhé.”.

..Bất chợt, tôi mỉm cười.

Chẳng nhớ hồi đó tôi đã nhận được những lời nào như này chưa.

Tôi ngắt luồng suy nghĩ của mình tại đó, và đi tìm cái gì đó uống. Good Mood à? Cũng được. Dù nó không giống với hiện thực là mấy.

..

10h30 sáng.

Đến lúc phải nấu gì đó cho bữa trưa.

Cũng chẳng có gì đặc biệt, là bắc cơm và nấu món canh nhỏ nhỏ. Đồ mặn thì đã nấu rồi.

..

11h30 trưa.

Mẹ đi làm về.Tôi ăn cơm cùng với mẹ.

Trong lúc ăn, mẹ nhắc tôi cố gắng học, ôn bài.

Tôi biết, khoảng thời gian này sự cố gắng là cần thiết, nhưng sự hăng hái và động lực của tôi, đã trôi dần khỏi tôi theo thời gian. Tôi không hiểu tại sao, nhung tôi cũng không muốn tìm lý do làm gì. Tổn thương hay gì đó, có lẽ vậy. Bữa ăn trôi qua một cách bình thường, ít nhất là tôi cho như thế.

..

12h30 trưa.

Ba đi làm về. Mẹ đã nghỉ ngơi rồi. Tôi nằm trong phòng, lượn vài vòng facebook xem gì đó, mục đích là khiến thần kinh mình đủ mệt để ngủ một lúc.

..

3h30 chiều.

Tôi tỉnh dậy, đầu choáng váng.Trời nắng và nhiệt trong phòng rút sức lực của tôi khủng khiếp. Check điện thoại một lúc, tôi thấy có tin nhắn. Từ Q Family. Là Lou nhắn.

-“Tuần này làm wutes nhé mấy ông, deadline hết tuần sau. Đừng làm mấy wutes trầm cảm nữa, toi buon”.

-“Da bo”

-“Da.”

-“omce”

-..

Mọi người đều đáp lại, chen vào đó là vài câu đùa của Toru và Anko.

Tôi thầm nghĩ, nếu lúc nào cũng như này thì hay biết mấy.

Ít ra tôi có thế sống ít nhạt nhẽo hơn một chút, có cơ hội giúp đỡ mọi người trong Family.

Hay đơn giản là, đỡ phải bỏ ra cả buổi tối chẳng để làm gì.

Trong một khoảnh khắc, câu châm ngôn sống của tôi thoáng qua trong đầu.

Không biết tại sao, nhưng mà có lẽ chẳng có gì quan trọng.

..

4h15 chiều.

Tôi quyết định làm nốt việc nhà còn dang dở, đồng thời bắc cơm cho bữa tối.

Mắt tôi hướng ra cửa sổ. Nắng chiều.

Lúc nào tôi cũng thấy hoài niệm điều gì khi ngắm nắng buổi chiều. Có lẽ tôi còn vấn vương chuyện gì đó trong quá khứ không thể thay đổi được nữa. Tôi nhớ lại lời một nhân vật đã nói trong bộ manga tôi vừa đọc hôm trước: “Giá trị của chú mày nằm ở giá trị phần đời còn lại. Thế nên quá khứ có ra sao cũng chẳng liên quan gì ở đây.” Nếu thực sự quá khứ có ra sao cũng chẳng liên quan, thì đáng lẽ ra con người không ai phải thấy hối hận, hay dằn vặt mình về điều gì cả, tôi nghĩ như thế.

Có điều, chính tôi đã từng dằn vặt mình rất nhiều vì một chuyện xảy ra đã lâu.

..Ngồi một lúc, cảm thấy mình không nên nhớ lại chuyện cũ, tôi quyết định tự phân tâm mình. Mở laptop lên, tôi vào Minecraft.

Cũng khá may, đào được mấy viên kim cương, vừa đủ để chế đồ.

Tôi tắt Minecraft đi, vào Geometry Dash.

..

Bất luận tôi có cố gắng như nào, Clubstep vẫn chặn tôi lại, 41%, như một cách để trêu ngươi tôi.

Tôi nghĩ, một lúc nào đó tôi sẽ đánh bại được màn này, nhưng chắc sẽ lâu lắm.

Với một kẻ luôn cảm thấy vô vọng như tôi thì sẽ lâu lắm.

Không chỉ là Clubstep, mà còn là nhiều thứ trong cuộc đời này.

..

6h chiều.

Tôi tắm một lần nữa để làm mát lại cơ thể, cũng như tinh thần. Nhà gọi tôi ra ăn tối.

Trong bữa ăn, ba kể lại những chuyện đã gặp trong ngày hôm nay.

-“Thằng đấy hơn con mình có vài tuổi chứ mấy, cơ mà có vợ với ba con rồi, giờ đang làm bên lô cao su đằng kia. Hắn bảo cuối năm hắn nghỉ, cực quá chịu không nổi.”

Cũng chẳng trách được.

Ông ấy là người dân tộc, vẫn còn theo tập tục tảo hôn cổ hủ.

Nghe có vẻ buồn, nhưng thực sự thì tôi biết mình không làm gì được.

..

Xong bữa cơm tối.

Có tin nhắn. Của Evelyne.

-“Tối qua discord đi, anh hùng tụ họp”

-“ừ, mà tôi lên hơi trễ đấy”

-“Okeee”

-..

Tôi chỉ sợ mình ngủ quên trước lúc đó.

..

7h15 tối.

Đến lúc bắt đầu việc mà Lou giao.

Tôi đã nhắn tin dặn bạn gái tôi sẽ làm việc, nên em ấy có thể nghỉ ngơi được một lúc.

Tôi lên mạng, tìm một bộ anime mà tôi chẳng xem bao giờ, lấy một vài cảnh thích hợp, đưa vào sắp xếp, chỉnh sửa.

Quotes thì là lấy từ vở kịch LOVELESS trong game FFVII Crisis Core, con game yêu thích của tôi.

..Nói yêu thích thì cũng không hẳn.

Nó là con game khiến tôi khóc.

Là con game giúp tôi suy nghĩ được nhiều điều.

Là con game dạy cho tôi, ước mơ và lòng tự trọng quan trọng như thế nào.

“Embrace your dreams. And, whatever happens, always protect your honor.”

..

Việc chỉnh sửa cảnh phim lâu hơn tôi nghĩ. Cảnh phim gốc không hợp với quotes tôi lấy, nên cần phải lồng ghép vào nhau.

Một lúc lâu sau, cảm thấy phần cảnh đã ổn, tôi quyết định tạm ngưng, để phần text lại cho ngày mai.

Tôi lướt qua facebook.

Có tin nhắn từ vài người tôi quen lúc trước, muốn nhờ tôi chỉnh sửa lại phần màu.

Giúp được thì không thành vấn đề, tôi đồng ý.

Thế là, lại bỏ thêm một khoảng thời gian nữa để chỉnh màu, trong khi vừa bàn bạc, vừa tán chuyện phiếm trong Family.

-“Aqua xinh qua, dung la vo cua toi”

-“Da bo”

-“J aqua ngoo”

-“Aqua dang live, vao xem di moi nguoi”

-…

Chẳng biết từ khi nào Toru mê Aqua đến thế.

Kể ra cũng chẳng có gì xấu.

Thế giới ảo đôi lúc giúp con người ta tạm quên đi hiện thực, tạm quên đi thực tại khó khăn.

Nói chẳng đâu xa, cả tôi cũng giống thế thôi.

Dùng thế giới không có thực để tự an ủi bản thân.

Dùng trí tưởng tượng để tạm thời tránh khỏi những thứ mình sắp phải đối mặt.

Có thể, làm như thế sẽ khiến tôi trọng giống một tên hề, nhưng tôi chấp nhận nó.

Thà làm hề còn hơn làm một kẻ cô đơn.

..

10h tối.

Việc edit đã tạm coi như xong.

Tôi nằm xuống giường, bật vài bài nhạc lên tự thưởng cho mình.

Thực ra cả ngày tôi chẳng làm gì nên hồn, nên nói tự thưởng cũng chả đúng.

Tôi cũng không quan tâm, trong đầu tôi luôn tự tạo mâu thuẫn như thế.

Vừa nghe nhạc, tôi vừa tiếp tục tán chuyện với Family. Có Family để chia sẻ mọi chuyện làm tôi vui.

-“Ngủ đi con, khuya rồi.”

-“Dạ, mẹ cứ ngủ trước đi, lát con ngủ sau.”

Tin nhắn từ bạn gái gửi đến.

-“Anh nhớ ngủ sớm đi đó, cực cho anh rồi.”

-“Ừm, anh biết rồi này, em ngủ trước đi nhé.”

-“..Ừm, ngủ ngon nha ~”

-“Ngủ ngoan.”

-..

Với đồng hồ sinh học của riêng tôi, thì giờ chưa bao giờ là giờ ngủ thích hợp.

Vả lại, còn chưa vào Discord với Evelyne nữa.

Tôi mở thử Discord. Vẫn chưa có ai.

Thôi vậy, tôi miễn cưỡng quay sang laptop, tìm gì đó để chơi.

Trong Family, hiện lên tin nhắn từ Phúc.

Là gửi cho Lou.

-“Game khong bo”

-“Cho t 5p”

-“Ok bo”

May thật. Tôi quyết định nhập hội.

-“toi danh voi nhe”

-“Ok ong”

-..

Đến lúc cho đầu óc thực sự thoải mái một chút.

LoL, như thường lệ.

Tôi ưu tiên chọn tướng tank cho mình, vì tank là dạng tướng tôi thích, hơn nữa là vì laptop tôi không đủ mượt để vào combat một cách ổn định với lượng máu mỏng.

Ý nghĩa sâu xa là để kiên trì đứng vững trước biến cố cuộc đời chăng?

Tôi không biết.

..

Thoáng chốc đã xong 3 game.

Bọn tôi thua 2 game đầu, thắng game cuối.

May là như thế, nếu không sẽ phải ôm cục tức mà ngủ. Game thủ LoL đa phần đều toxic cả.

Tôi đã suýt cười như điên như dại khi chứng kiến Anko cầm Kha’zix solo kill thua Janna.

..

11h45 tối.

Khung cảnh xung quanh tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng quạt trong phòng tôi.

Mọi người đã ngủ cả rồi.

Tất nhiên, vẫn còn lời hứa mà tôi chưa làm.

Tôi tắt laptop, đóng cửa phòng, tắt đèn, mở Discord trên điện thoại lên.

Vào server, Evelyne và Rea đã ở trong kênh nghe nhạc rồi.

-“Gì, vào nghe nhạc đi Hịp uwu”

-“Helo Hiệp tỷ, vào nghe nhạc đi”

Đương nhiên là tôi chẳng có lý do gì để từ chối.

Vào kênh nghe nhạc, một giai điệu nhẹ nhàng truyền đến tai tôi.

Tuy nhẹ nhàng, nhưng lại mang âm hưởng bi thương. Tôi nằm lên giường, từ từ tận hưởng bài nhạc.

Trong lúc đó, bộ ba chúng tôi chia sẻ với nhau vài chuyện gặp trong ngày, cũng như tìm những bài nhạc hay để nghe.

Một lúc sau, tôi lựa chọn im lặng một chút.

Nằm yên, nhìn lên trần nhà, tôi bắt đầu nghĩ về nhiều thứ.

Hiện tại.

Tương lai của mình, của mọi người.

Quy luật của cuộc sống này.

Sống trong hiện tại là tốt, nhưng làm sao có thể không lo đến những chuyện sau này?

Những mối quan hệ, rồi cũng sẽ mở rộng, đổi mới.

Những khoảng thời gian vui vẻ, rồi cũng sẽ kết thúc.

Khoảng thời gian ta sống vô tư, không cần lo nghĩ điều gì, rồi cũng sẽ kết thúc.

Rồi sẽ đến lúc, ta phải bước vào đời.

Rồi sẽ đến lúc, những nỗi lo toan cuộc sống sẽ lấy đi khoảng thời gian tự do, thoải mái của ta.

Rồi sẽ đến lúc, những mối quan hệ trên mạng, sẽ dần mờ nhạt đi, đến một ngày nào đó, tin nhắn gửi cho nhau sẽ là tin nhắn cuối cùng.

..

Dù tương lai có thể thay đổi được, nhưng quy luật cuộc sống thì lại không thể.

Tôi cứ nằm suy nghĩ một hồi lâu như thế.

Mắt tôi nhòe đi llúc nào chẳng hay.

..

Một hồi sau, nước mắt và những bản nhạc bắt đầu có tác dụng.

Tâm trí tôi bắt đầu mơ màng, cảm thấy mình không còn đủ tỉnh táo nữa, tôi nhắn tin cho Evelyne và Rea.

-“Thôi,tôi ngủ trước, cứ để nhạc thế nhé.”

-“Oke Hiệp tỷ.”

-“Ừ, ngủ ngon, lát tôi tắt.”

-“ngủ ngon.”

Tôi để nhạc như thế, và quyết định đưa mình vào giấc ngủ.

Ngày mai sẽ là một vòng lặp nữa, và sẽ cứ như thế trước khi có sự thay đổi.

Tương lai có thể thay đổi được. Chỉ là chưa biết theo hướng nào.

Tốt nhất, là luôn sẵn sàng đón nhận nó.

Tôi tự dặn mình trước khi ngủ.

..

-

“Even if the morrow is barren of promises,

Nothing shall forestall my return.”

-ABDemon-

Bạn đang đọc STALE - Một Ngày Edit Của ABDemon sáng tác bởi AbandonedDemon

Truyện STALE - Một Ngày Edit Của ABDemon tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AbandonedDemon
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.