Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi

Phiên bản Dịch · 887 chữ

Vân Thiển không hiểu ý, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhiễm Trầm, hắn thở dài: "Không có gì, chúng ta đi thôi..."

Con đường từ Dạ Thương Cung đến Minh Kính Các vô cùng yên tĩnh, khắp nơi đều có ma tướng canh gác, do bọn chúng đã đóng quân quanh năm nên khiến cho cho bầu không khí nơi đây trở nên âm trầm quỷ dị.

Mãi cho đến khi tới được Minh Kính Các, Vân Thiển mới hoàn toàn thả lỏng.

Y nhìn quanh Minh Kính Các một lượt, kết cấu ấm áp sáng sủa này khác hẳn với sự u ám quỷ dị ở Lục Thần Điện, y tò mò hỏi ra miệng: "Vì sao ngươi không giống với người ở đây?"

Câu hỏi này vượt ngoài dự kiến của Nhiễm Trầm. trên mặt hắn thoáng vẻ kinh ngạc, còn tưởng bản thân vô tình để lộ sơ hở trước mặt Vân Thiển.

Không chờ hắn mở miệng, Vân Thiển lại tiếp tục giải thích: "Bởi vì thoạt nhìn ngươi vô cùng ấm áp... Minh Kính Các của ngươi cũng thật ấm áp..."

Nhiễm Trầm nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Ngươi đó, không có tâm phòng bị những người bên cạnh sao? Lỡ như ta đang nguỵ trang thì sao?" Tuy ngoài miệng có vẻ như đang trách cứ Vân Thiển, nhưng trong mắt hắn lại mang theo ý cười rõ ràng.

Nhiễm Trầm cười lên rất đẹp mắt, sảng khoái cởi mở lại không mất đi phần ôn nhuận, có lẽ đây là sự ấm áp mà Vân Thiển đã nói đến...

Chỉ là không ngờ, phần ấm áp hiếm hoi này,chỉ thuộc về một mình Vân Thiển.

"Ừm... Ta vốn như vậy mà, chẳng có gì tốt để phòng bị cả." Vân Thiển bâng quơ nói.

Ngay sau đó liền bắt đầu nổi tính tò mò với mấy thứ trong Minh Kính Các, y cầm lấy mấy món đồ có kích thước và hình dạng lạ mắt lên hỏi Nhiễm Trầm.

"Đây là cái gì? Có kêu được không?" Y cẩn thận đặt thứ đồ chơi trông như ốc biển bên tai, mong chờ âm thanh của nó.

Một lúc vẫn không nghe được câu trả lời của Nhiễm Trầm, Vân Thiển xoay người về phía hắn, trong tầm mắt mơ hồ vẫn có thể thấy rõ ánh mắt âm trầm hơn cả bóng đêm của hắn.

Vân Thiển không rõ, Nhiễm Trầm vẫn cứ luôn mất tập trung, nhìn bản thân đến xuất thần.

Y tới gần, dùng tay khua khua trước mặt hắn, lại trêu chọc một câu: "Trong lúc chữa thương cho ta, ngươi không thể xuất thần như vậy, nguy hiểm lắm a..."

Đối diện với sự trách cứ như có như không của Vân Thiển, Nhiễm Trầm cười khẽ một tiếng, hắn nhanh tay đoạt lấy con ốc biển trên tay Vân Thiển, nhẹ nhàng gõ lên mặt trên, lại đưa tới bên tai Vân Thiển: "Ngươi nghe lại xem."

Vân Thiển chăm chú lắng nghe, đuôi mắt cong cong thể hiện sự thích thú, y vui vẻ nói: "Giống như đang hát, rất hay, rất hay."

Khoảnh khắc này, tất cả sự bất an cùng đau đớn đều đã tan thành mây khói, mỗi một nhất cử nhất động mà y nguỵ trang đều đã bong tróc sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ dáng thuần tuý nhất.

Y không phát hiện ra, ngay lúc này có một người chỉ vì một cái nhăn mày hay một nụ cười của y mà trái tim đập loạn...

"Thứ này biết hát, vậy thứ kia thì sao?" Vân Thiển nhận lấy ốc biển từ tay Nhiễm Trầm nắm ở trong tay, sau đó lại hưng phấn mà chỉ chỉ cây phong cầm đặt cách đó không xa.

Cây phong cầm kia không giống với mấy thứ mà Vân Thiển đã từng nhìn thấy trước đây, nó có màu lam nhạt, hình dáng rất sống động giống với hải ngư, trông vừa tinh xảo lại vừa linh động.

Nhiễm Trầm nhìn bộ dạng hưng trí dạt dào của y, liền vươn tay búng nhẹ lên trán y: "Ngươi là Tiểu tò mò sao? Có muốn ta đem hết mấy thứ đồ chơi trong phòng này ra giới thiệu cho ngươi không?"

"Được được, ta còn muốn thử chơi một lần!" Vân Thiển vuốt vuốt cằm nói, ánh mắt mở to mong đợi.

Một tiếng thở dài rơi vào tai Vân Thiển, biểu lộ sự bất đắc dĩ.

"Chỉ cần ngươi bảo vệ tốt bản thân, tiếp tục sống, ta sẽ đồng ý với ngươi, được không?"

Lúc Nhiễm Trầm nói chuyện với Vân Thiển, ngữ khí không tự giác mà dịu dàng đi rất nhiều, mà trong ánh mắt, lại thường xuyên mang theo đau lòng cùng thương hại.

Vân Thiển vẫn không nghĩ nhiều, chỉ cần người này có thể khiến bản thân y khoẻ mạnh sống tốt, y đương nhiên sẽ nghe theo lời hắn phân phó.

"Được, ta còn muốn ăn cho no, ngươi sẽ nấu cơm cho ta sao?"

Có lẽ vì muốn xua đi cái không khí có chút cứng ngắc, Vân Thiển bỗng lên tiếng hỏi.

"Ừm, Thánh quân đã giao ngươi cho ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."

Bạn đang đọc Sự Hối Hận Của Ma Tôn của Nhất Điều Hội Phiên Thân Đích Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.