Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khó chịu

Phiên bản Dịch · 913 chữ

Edit: Beden0302

Nhiễm Trầm gọt táo xong, thì đưa cho Vân Thiển, nhẹ nhàng nói: "Cầm lấy ăn đi." Trong mắt ngập tràn ôn nhu.

Vân Thiển không lập tức cầm lấy quả táo, mà lại sửng sốt một hồi, y thầm nghĩ, người này mới quen mình được mấy ngày đã đối xử với mình tốt như vậy, nếu như làm liên lụy đến huynh ấy thì sao đây.

Thế là y từ chối: "Ta không đói."

Nhiễm Trầm nhìn ra tâm tư của y, nhẹ chau mày nhìn y, khẽ than nhẹ một tiếng: "Ta là y sư, với ai ta cũng đối xử tốt như nhau thôi, Thánh Quân hắn luôn biết rõ, ngươi không cần lo lắng."

Lúc này Vân Thiển mới cầm lấy quả táo, há to miệng cắn một miếng, nét mừng rỡ ngập tràn trong đôi mắt ngây thơ: "Cảm ơn."

Y cười đến là vui vẻ, thỏa mãn hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.

Ánh mắt y chú ý đến Thủy Vụ Thạch đang để trên bàn, reo lên: "Đây là cái gì thế? Tại sao lại đẹp như vậy?"

Nhiễm Trầm không hiểu, vì sao Vân Thiển lại tràn ngập hiếu kỳ với mọi vật trên thế gian như vậy, một đồ vật nhỏ cũng có thể khiến y phấn khích, khơi dậy sức sống của y.

Hôm qua lúc Khuynh Nhan đưa Thủy Vụ Thạch này cho Nhiễm Trầm, thật ra hắn ta cũng không thích, mặc dù hắn ta biết viên Thủy Vụ Thạch này quý giá cỡ nào, khắp tứ hải bát hoang cũng chỉ có bốn viên, chúng tập hợp đầy đủ tinh hoa nhật nguyệt đất trời, có thể giúp gia tăng linh lực.

Nhưng người vốn có linh lực thâm hậu như Nhiễm Trầm, làm sao có thể trân trọng một viên Thủy Vụ Thạch, từ trước tới nay hắn ta không thích người khác lấy lòng mình, dù việc lấy lòng đó có mục đích tốt hay xấu đi chăng nữa.

Tuy nhiên khi hắn ta nhìn thấy Vân Thiển vui vẻ khi thấy viên đá này, trong lòng lại thấy có chút may mắn vì mình đã không từ chối ý tốt của Khuynh Nhan.

"Đây là Thủy Vụ Thạch, nếu ngươi thích thì ta giúp ngươi treo trong phòng." Vừa nói, Nhiễm Trầm vừa cầm lấy viên đá đi vào Tàng Trân Thất.

Song làm hắn ta kinh ngạc hơn là, vừa vào Tàng Trân Thất thì Thủy Vụ Thạch tỏa ra ánh sáng như ngọc, khiến Tàng Trân Thất âm u vô cùng trong nháy mắt sáng bừng lên...

"Vân Thiển, mau vào đây nhìn này!" Hắn ta hưng phấn gọi một tiếng, hận không thể chia sẻ tất cả vui sướng với Vân Thiển.

Vân Thiển không quên cắn thêm một miếng táo nữa, theo âm thanh chạy đến, khi nhìn thấy

không gian ngập tràn ánh sáng như thế, y không không thích ứng kịp mà nhăn mày, như thể mắt y bị ánh sáng mạnh làm tổn thương vậy, nên y lập tức che mặt lại.

"Sao vậy?" Nhiễm Trầm cuống cuồng hỏi, "Chúng ta ra ngoài trước đã."

"Mắt của ta khó chịu quá." Vân Thiển dụi dụi mắt, vệt mờ trước mắt vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa hoàn toàn tan đi, nhưng sợ nhiễm Trầm lo lắng, y lại nói thêm, "Không sao không sao, chỉ là nhất thời không quen thôi ấy mà."

Y dùng lực chớp chớp mắt, thử làm giảm cơn đau.

Nhưng Nhiễm Trầm không hề yên tâm, hắn ta không cho rằng Vân Thiển chỉ vì không quen mà phản ứng như vậy.

Lần trước bắt mạch cho Vân Thiển, hắn ta đã rất ngạc nhiên khi phát hiện nội thương của y rất nặng, nhưng phải kê đơn thuốc như thế nào, nên trị ra sao cho đúng, thì cho dù y thuật của Nhiễm Trầm có cao siêu đến đâu đi nữa, dường như cũng không có cách nào.

Hắn ta nghiên cứu nhiều sách y như vậy, chính là vì lo rằng trên người Vân Thiển vẫn tồn tại những vết thương mà hắn ta không nhìn thấy, đối với chuyện liên quan đến Vân Thiển thì hắn không hề lơi lỏng chút nào.

"Ân, ngươi ngồi cẩn thận, ta đi cất nó đi." Sự mừng rỡ vừa rồi giờ phút này đã tan biến, viên Thủy Vụ Thạch này, Nhiễm Trầm nhất định sẽ phá hủy nó.

"Nhiễm Trầm..." Vân Thiển gọi một tiếng, trên mặt hiện lên thần sắc khó nói nên lời.

Nhiễm Trầm dừng bước, quay đầu nhìn y, vẫn cười rạng rỡ như cũ: "Sao vậy?"

"Dù huynh có phát hiện ra tình trạng gì trên người ta, cũng đừng nói với hắn, được không?" Vân Thiển nhìn Nhiễm Trầm thật sâu, hy vọng nhận được được sự khẳng định của hắn ta.

Dù Nhiễm Trầm tràn đầy khó hiểu, nhưng hắn ta cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Cho dù Vân Thiển không nhờ, thì Nhiễm Trầm cũng không có ý định báo cáo với Dạ Quân Ly, vì hắn ta lo rằng, nếu như thân thể Vân Thiển xảy ra việc gì, thì sẽ mất đi giá trị lợi dụng, lúc đó Dạ Quân Ly sẽ gây bất lợi cho y.

Hắn ta sẽ thay Vân Thiển giữ kín chuyện này như bưng.

Bạn đang đọc Sự Hối Hận Của Ma Tôn của Nhất Điều Hội Phiên Thân Đích Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.