Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thị huyết kiếm

Phiên bản Dịch · 976 chữ

Edit: Beden0302

Với địa vị của Dạ Quân Ly trong lục giới, ai gặp hắn đều phải nể mặt hắn vài phần, cho dù Diệp Thiên Khải có muốn ôn chuyện với Vân Thiển như thế nào đi nữa, để hỏi cho rõ ràng rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, thì cũng không dám nóng lòng mà hỏi ngay lúc này.

Mỗi người đều mang tâm tư của riêng mình mà bước vào đại môn núi Khải Hiền.

"Thị Huyết Kiếm đâu?" Vừa vào đại môn, Dạ Quân Ly đã đi thẳng vào vấn đề, không hề cho Diệp Thiên Khải cơ hội trở tay.

Tâm tư của Diệp Thiên khải dường như khóa chặt trên người Vân Thiển, khi Dạ Quân Ly lặp lại lần nữa thì Diệp Thiên Khải mới hồi thần lại.

"Ở đây." Trong lòng bàn tay Diệp Thiên Khải biến ra một thanh trường kiếm, màu đỏ tựa máu chói cả mắt, tỏa ra ánh sáng chói lóa mãnh liệt...

Dạ Quân Ly ra hiệu cho Kiến Tà, lấy ra Phong Huyết Kiếm để trao đổi, giao dịch với Diệp Thiên Khải.

Dạ Quân Ly đang định tiếp nhận Thị Huyết Kiếm, lại cảm thấy lòng bàn tay mình bỗng nóng rực lên, một dòng nhiệt lưu từ cánh tay chạy thẳng vào tâm mạch, nên hắn lập tức thu tay lại, sắc mặt ác liệt nhìn về phía Vân Thiển, giọng điệu ra lệnh không cho phép y cự tuyệt:

"Ngươi đến lấy đi!"

Thị Huyết Kiếm quả nhiên giống như lời đồn, nó không phải vật mà ai cũng có thể khống chế được, đến Dạ Quân Ly còn không kiểm soát được, hắn không muốn mạo hiểm khiến chính bản thân mình bị thương.

Mà lý do hắn chọn Vân Thiển, thì ngoại trừ dựa theo mục đích ban đầu mà Nhiễm Trầm đề ra khi đem Vân Thiển theo, còn có sự oán hận hắn vừa đè nén nữa!

Diệp Thiên Khải muốn nói lại thôi, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ còn cách đưa Thị Huyết Kiếm cho Vân Thiển.

Lúc Diệp Thiên Khải và Vân Thiển thành hôn, chính là vì để kết hợp thế lực của hai tộc, không thể nói Diệp Thiên Khải có tình ý với Vân Thiển, chỉ là lúc đó Vân Thiển mất tích một cách khó hiểu, trên dưới núi Khải Hiền ít nhiều cũng bị liên lụy, thế nên Diệp Thiên Khải mới nóng lòng chất vấn Vân Thiển như vậy.

Lúc này người lo lắng thấp thỏm duy nhất chắc cũng chỉ có Nhiễm Trầm mà thôi.

"Nếu không thì để ta thử trước đi." Nội tâm hắn ta tràn ngập lắng lo lên tiếng, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của Dạ Quân Ly, ánh mắt ấy như một lưỡi dao sắc bén, khiến Nhiễm Trầm không dám tiến lên nửa bước.

Cũng không phải hắn ta sợ Dạ Quân Ly sẽ làm gì mình, mà hắn ta lo lắng cho Vân Thiển...

Thế nên hắn ta chỉ có thể lựa chọn tạm thời ẩn nhẫn.

Vân Thiển cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi lên nhận lấy Thị Huyết Kiếm, không dám phản kháng.

Ai mà ngờ được, lần này Nhiễm Trầm lại đưa ra thất sách như thế này.

Cho dù Vân Thiển có Hỏa Viêm Châu hộ thể, nhưng khi y đón lấy Thị Huyết Kiếm, thân kiếm run lên, lưỡi kiếm phát sáng, không chút lưu tình đâm vào tim Vân Thiển, tuy không thấy vết máu nhưng lại khiến y đau đớn kịch liệt mà nặng nề quỳ rạp xuống trên mặt đất.

"Không ai được giúp y!" Dạ Quân Ly lạnh lùng chứng kiến toàn bộ, đôi mắt hắn sắc lạnh như băng dưới đáy vực sâu, lạnh lẽo âm u vô cùng.

Hắn như không có việc gì mà nhìn Vân Thiển ngã trên mặt đất, máu tươi trong miệng y không ngừng tràn ra rơi xuống đất, tan lẫn vào màu xanh đen của đất đá dưới thân.

Dường như y rất thống khổ, kiếm quang vừa rồi vẫn chưa tiêu tán, thiêu đốt mỗi một tấc thân thể y...

"..." Y mở miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện đến nói y cũng không có sức lực.

Mà Dạ Quân Ly còn quay người mặt vô cảm nói với Diệp Thiên Khải: "Yên tâm, y có Hỏa Viêm Châu hộ thể, không chết được."

Không thể chết, nhưng còn thống khổ hơn cả chết.

Nhiễm Trầm ngưng thở, sợ rằng hô hấp hỗn loạn gấp rút của mình sẽ làm lộ tâm tình của mình trong khoảnh khắc này, trong không gian yên tĩnh, cơ hồ chỉ có tiếng tim đập dồn dập của bản thân.

Thời tiết bên ngoài phòng cũng xấu như tình hình hiện tại mà mưa như trút nước, tiếng sấm lập tức làm rung chuyển cả bầu trời.

Đột nhiên một trận gió mạnh thổi đến, Vân Thiển bị cuốn bay ra bên ngoài, nằm bất lực trong mưa không cách nào chống đỡ.

Trên người y dường như bị lưỡi đao vô hình chém xuống hàng loạt vết thương, một tay y che ngực, một tay nắm chặt Thị Huyết Kiếm, kiên cường chống đỡ trận trận thở dốc.

Hạt mưa nặng trĩu vô tình rơi trên người y, vạt áo trước ngực từ lâu đã thấm đẫm máu chảy ra từ khóe miệng và nước mưa, trông chật vật vô cùng.

Mà Dạ Quân Ly chỉ lạnh lùng quan sát hết thảy, trong mắt không hề có bất kỳ gợn sóng nào, trước khi Vân Thiển sắp không chống đỡ nổi mà nhắm mắt, thì lọt vào tầm mắt y là một đôi mắt đầy trào phúng, thờ ơ nhìn mình.

Bạn đang đọc Sự Hối Hận Của Ma Tôn của Nhất Điều Hội Phiên Thân Đích Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.