Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa ra là ngươi đang làm trò quỷ (1)

Phiên bản Dịch · 1404 chữ

Chương 114: Hóa ra là ngươi đang làm trò quỷ (1)

Một bữa yến tiệc, lão thanh đều vui mừng.

Lý Trường Thọ mang rượu đến, Vạn Lâm Quân chỉ uống một chút, rồi để hai vò rượu lại.

Vị trưởng lão này không thích uống rượu, cũng không có nhiều hứng thú với đồ ăn, chỉ cùng Lý Trường Thọ vừa ăn vừa nói chuyện độc kinh độc lý, nói say sưa ngon lành.

Lúc trở về từ Đan Đỉnh phong, Lý Trường Thọ lại được Vạn Lâm Quân trưởng lão cho một đống dược thảo.

Hắn cũng có chút xấu hổ, dù sao mình cũng chỉ qua đây vấn an một lát, nhưng vị trưởng lão này… quả thực quá nhiệt tình.

Trong môn, ít có Luyện Khí sĩ nào có hứng thú với chữ độc này.

Mà trình độ độc đạo của Lý Trường Thọ cũng không tính là thấp, quả thật có thể trò chuyện.

“Không thể tới Đan Đỉnh phong quá thường xuyên, miễn cho người khác chú ý tới.

Hai năm sau hãy đi tới đây đi.”

Lý Trường Thọ tính toán như thế, thân hình rơi xuống trước phòng đan Tiểu Quỳnh phong.

Ngồi trên ghế xích đu, cầm một cuốn thẻ trúc đã được xử lý tiên pháp, có thể bảo tồn trường kỳ, bắt đầu cảm ngộ và niệm khâu từ hôm nay.

Linh Nga phát hiện đại trận xung quanh phòng đan đã được mở ra, gương mặt xinh đẹp tràn đầy phiền muộn, lặng lẽ bay tới, vẻ mặt muốn nói lại thôi...

Muốn cầu sư huynh khen ngợi thao tác “Bùng nổ” của mình, nhưng lại sợ sư huynh trách cứ mình phụ lòng huynh ấy một phen vất vả.

Lý Trường Thọ đợi một lát, không thấy nàng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn tiểu sư muội trước mặt hỏi: "Sao vậy?"

"Sư huynh…" Lam Linh Nga cúi đầu nói, "Sư phụ đi tham gia đại hội Phong chủ, ở đây sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu, truyền thanh nói:

"Không có vấn đề, bây giờ kẻ địch của sư phụ không lên được Phong chủ, muội cứ yên tâm.

Bây giờ sư phụ hắn cũng chỉ dự thính trong góc, có bối phận thấp nhất ở trong đó, lại không dám nói lời nào, dựa vào tính cách tôn lễ thích sĩ diện của sư phụ, chắc chắn lúc này đang ngồi trên bàn chông."

Phá Thiên phong, trong góc Bách Phàm điện.

Có một lão đạo đang cúi đầu ngồi trên bồ đoàn trong góc nhất, hơi xê dịch mông để mình ngồi nghiêm chỉnh hơn một chút.

Trong phòng đan.

Lý Trường Thọ có chút không yên lòng nhìn Linh Nga, cười nói: "Ngược lại lần này muội làm không tệ, biết lo lắng cho sư phụ, còn biết tới thương lượng cùng ta.

Trước đây muội đâu cẩn thận như vậy?

Được rồi, chuyện lần trước ta không so đo với muội, sau này cứ an tâm tu hành là được."

Linh Nga khẽ chớp mắt, "Sư huynh, huynh mới khích lệ muội sao?"

Lý Trường Thọ không nhịn được cười lên, "Ta phải hung ác mắng muội mỗi ngày sao?"

"Bình thường huynh luôn chê trách người ta mà..."

Linh Nga làm mặt quỷ, tâm trạng bỗng thay đổi.

Trước đây giống như quả cà phủ sương, lúc này lại như quả cà lấp lánh sau mưa sau.

"Sư huynh, chiếc lò trông thật lợi hại."

"Đừng sờ mó lung tung, nó biết cắn người đó."

"Hả... sư huynh, người ta không phải đứa bé mười hai mười ba tuổi năm đó...

Ta chọc!

Hít! Ai ya!

Tại sao còn có lôi pháp!"

"Vi huynh đã tăng thêm trang bị an toàn, miễn cho người đứng cạnh mở lung tung lò luyện đan này."

Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, ngồi ở ngoài cửa tiếp tục đọc sách.

Linh Nga đứng cạnh lò đan che ngón tay đã đỏ lên, nghiêng đầu quan sát phù điêu phía trên.

Sau đó, nàng đi dạo nửa vòng trong phòng, tìm thấy một bản kinh văn đã đọc một nửa trước đây, lấy một bồ đoàn đi ra ngoài cửa, cùng sư huynh mình một trái một phải ngồi đọc.

Như thần cửa.

Nắng chiều ấm áp, trong rừng có làn gió nhẹ thổi qua.

Côn trùng kêu vang nước chảy đàn bướm bay lượn, trong mây có mấy tiên nhân đang bay.

Lý Trường Thọ bỗng ngộ hiểu, nhưng bất động thanh sắc, tiếp nhận cảm ngộ đến cùng, không bộc lộ nửa phần khí tức dao động.

Bây giờ cảnh giới cao rồi, có tiến vào quyền chủ động trạng thái ngộ đạo, cuối cùng có thể nắm giữ trong tay mình rồi.

Liên quan tới giác ngộ, lúc trước điều hắn lo lắng nhất thật ra là giác ngộ lúc mình lâm trận quyết đấu với người đấu pháp, bị kéo vào trạng thái ngộ đạo...

"Sư huynh, rốt cuộc bây giờ huynh đã đạt tới cảnh giới nào rồi?"

"Phản Hư cảnh cấp bốn."

"Woa, thật lợi hại." Lam Linh Nga thuận miệng đáp lại, cúi đầu tiếp tục cầm cuốn kinh văn lên đọc, cũng đọc được vài điều nhập vào tim.

...

Thiên đình, Nguyệt Lão điện đang bị đại trận bao trùm.

Hai đồng tử giơ hai tấm thẻ gỗ, ngồi trước cửa điện đóng chặt.

Bên phải viết:

[Nguyệt lão không ở nhà]

Bên trái viết:

[Thiên đạo bảo hộ nơi đây]

Đồng tử nhỏ hơn nói thầm một câu: "Sư huynh, chúng ta không nói cho sư phụ biết tình hình thực tế, sẽ không làm lớn chuyện chứ?"

"Xuỵt, ngươi muốn sư phụ biến trở về sao?" Đồng tử lớn hơn trợn mắt, "Chúng ta vốn chỉ là hai nhánh cây Tương Tư, thật vất vả mới được sư phụ điểm hóa.

Yên tâm đi, chắc chắn sư phụ sẽ có cách."

"Ồ…" Tiểu đồng tử nhếch miệng, rất bất đắc dĩ.

Sau đó, hai đồng tử này cứ như vậy chờ ngày này qua ngày khác, sau đó đợi đến nửa năm, Nguyệt lão vẫn chưa trở về.

Nguyệt lão đi đâu rồi?

Thật ra ông vẫn chưa đi quá xa Nhân Duyên điện, ông đi tới một nơi vắng vẻ trong tiên điện, tìm được một vị tiên quan nào đó ăn không ngồi rồi quanh năm, đưa chút lễ vật, chuẩn bị bù đắp lỗi lầm của chính mình.

Đáy lòng Nguyệt lão hiểu rõ ràng nhất, mình không có hậu trường, không có bối cảnh, không dám đắc tội với ai.

Nhưng cũng bởi vậy, ông mới có thể bị Ngọc đế bệ giáng xuống vị trí Nguyệt lão này, chỉ có như vậy ông mới không thiên vị với thế lực nào đó.

Ngày thường thiên tướng, tiên tử tới cầu nhân duyên đều là những việc nhỏ.

Nếu Nguyệt lão mượn quyền hành mà Thiên đạo đã ban cho đánh gảy nhân duyên, không nói đến nghiệp chướng của mình sẽ như thế nào, thật sự sẽ gây nên đại sự.

Chỉ có điều, Thiên đạo luôn luôn giám sát Nguyệt Lão điện.

Có lẽ Nguyệt lão vừa có suy nghĩ làm loạn đã bị Thiên đạo cảnh cáo lần một, lần hai sẽ bị trừng trị, lần ba sẽ bị Tử Tiêu thần lôi trực tiếp tiêu diệt...

Thiên đình suy thoái, đạo môn cường thịnh.

Cho dù là đệ tử Nhân giáo bình thường, Nguyệt lão cũng không muốn đắc tội.

Tượng đất xuất hiện sai lầm, căn nguyên là Huyền Đô đại pháp sư tùy tiện ra tay, nhưng Huyền Đô có Thánh Nhân che chở, có Thánh Nhân trời sinh chí bảo Thái Cực đồ trấn áp bản thân, không dính nhân quả, thực lực bản thân ngày càng mạnh mẽ...

Ông chỉ là một Nguyệt lão nho nhỏ, sao dám đẩy chiếc nồi này cho Huyền Đô đại pháp sư chứ?

Việc này, chỉ có thể để ông gánh vác.

Trong lòng Nguyệt lão suy nghĩ đến nửa đêm.

Kéo càng lâu càng dễ mắc sai lầm, mình nhất định phải nhanh chóng xử lý thỏa đáng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyệt lão hạ quyết tâm, trực tiếp rời khỏi Nhân Duyên điện, đi tới 'Thần Uy điện'.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 264

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.