Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên Trạch: Việc này nhất định phải thành công!(2)

Phiên bản Dịch · 1782 chữ

Chương 145: Nguyên Trạch: Việc này nhất định phải thành công!(2)

Lý Trường Thọ cười nói: "Linh Tửu đan, dùng mười hai vị linh dược và chiết xuất tinh hoa tửu dịch luyện chế thành, hiệu quả chỉ là bổ sung nguyên khí, nhưng hương vị quả thật không tệ."

Tay nhỏ của Tửu Cửu lập tức duỗi tới, giống như kẻ trộm liếc nhìn các ngóc ngách trong nội điện, phát hiện không có ai nhìn về phía bên này, mới nhỏ giọng nói một câu:

"Cho ta thêm mấy viên nữa!"

Nàng cũng cần mặt mũi.

Bị vị sư điệt này ném cho ăn cũng có chút ngượng ngùng nói.

Lý Trường Thọ tiện tay sờ soạng lấy ra một bảo nang, "Trong này có sáu mươi viên, xem như lẽ vật tặng sư thúc xuất quan."

"Vẫn là ngươi hiểu chuyện!"

Tửu Cửu lập tức thỏa mãn vỗ vỗ cánh tay Lý Trường Thọ, nhận bảo nang, lấy ra một bình sứ pháp khí.

Nàng để hồ lô lớn ở trên lưng qua một bên, cũng dựa vào vách đá bằng phẳng giống như Lý Trường Thọ, lại ló đầu nhìn về phía bên này...

"Ngươi đang xem gì vậy?"

"Luyện khí loại cấm chế." Lý Trường Thọ nói, "Có mấy thứ cấm chế, muốn thử xem có thể dùng trong trận cơ luyện trận được không.

Đúng rồi, sư thúc có mục đích nhận thầu công trình cải tiến đại trận bao vây bên ngoài phòng đan của Tiểu Quỳnh phong không?"

Tửu Cửu chớp chớp mắt: "Không phải trận pháp phòng đan của ngươi vừa mới xây xong sao?

Vẫn chưa tới trăm năm đâu, tại sao lại muốn cải tiến rồi?

Là giống như trước đó, áp chế linh lực, sắp đặt trận cơ sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy ta bao hết!"

Con ngươi Tửu Cửu xoay tròn, duỗi ra hai ngón tay, "Hai năm phần Thần Tiên nhưỡng, Giai Nhân Mị, Hằng hà thủy lão Bạch Kiền!

Còn có ba trăm loại linh đan hạt đậu!"

Lý Trường Thọ quả quyết gật đầu, "Thành giao."

Tửu Cửu lập tức có chút xấu hổ, cảm giác giống như mình đang lừa gạt vị tiểu sư điệt này.

Nàng vốn còn muốn uống chút rượu, hai tay chắp sau lưng, tựa lên vách đá, hơi xuất thần...

Lý Trường Thọ nhìn nàng rồi tiếp tục cúi đầu đọc.

"Đại khái ta còn phải ở lại đây một tháng nữa, sư thúc người đi tu hành trước đi, đợi ta một lát."

Tửu Cửu chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Ừm, vậy ta sẽ chờ ở đây, một tháng... sẽ trôi qua nhanh thôi."

Lý Trường Thọ đột nhiên nhớ tới, Tửu Ô sư bá đi Trung thần châu, tham gia trao đổi đại hội trù bị trong tam giáo, đến giờ vẫn chưa trở về.

Nếu không tiểu sư thúc vừa phá quan, rất có thể sẽ không tìm thấy rượu để uống.

Tiện tay lại lấy một bảo nang ra ngoài, đưa tới trước mặt Tửu Cửu, "Tiền công dự chi, chỉ có điều tạm thời chỉ có giai nhân nhưỡng."

Tửu Cửu lập tức gãi trán, "Cái này thật xấu hổ quá."

"Vậy bỏ đi..."

Lý Trường Thọ làm bộ muốn rút tay về, Tửu Cửu cướp lại bảo nang.

"Đã lấy ra rồi! Làm gì có chuyện lấy về chứ!

Hừ hừ, bản sư thúc sẽ thoải mái nhận!"

Lý Trường Thọ lập tức cười đến híp cả mắt, tiếp tục cúi đầu nhớ kỹ những cấm chế này.

Tửu Cửu ở bên cạnh ngáp một cái, tìm một tấm ngọc bài ghi chép thuật pháp, ở bên cạnh Lý Trường Thọ chậm rãi đọc, tiện tay ném vào miệng hai viên Linh Tửu đan.

Lý Trường Thọ nói: "Ăn ít một chút, thứ này cũng sẽ say."

"Ồ...

Nhưng loại đan dược này thật sự rất ngon!"

Không lâu sau, Lý Trường Thọ đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ngáy khe khẽ...

Trong lòng Lý Trường Thọ thở dài, luôn cảm thấy tính cách tiểu sư thúc chỉ xứng với số lẻ trong độ tuổi của nàng.

Cũng may.

Những loại đan dược giống như Linh Tửu đan này, thật ra Lý Trường Thọ còn làm thêm mấy loại khác, chỉ có điều phải từ từ lấy ra cho sư thúc, nếu đưa hết một lần ngược lại sẽ không được tốt cho lắm.

Tĩnh tâm ngưng thần, tiếp tục tăng cường ký ức.

Mình là một đệ tử Phản Hư cấp bảy, nếu liên tục ra vào Đạo Tạng điện sẽ không được thỏa đáng, do đó tốt nhất là chính mình tới một lần phải nhớ kỹ hết tất cả mọi thứ.

Bắt đầu từ giờ phút này...

【Ta là một pháp khí phục kiếm không có tình cảm】

...

Trung thần châu đông bắc bộ, ở vũ cấm trong dãy núi trùng điệp.

Một tòa tiên đảo lơ lửng trên dãy núi, trên đó có vô số tòa cung điện, mây trắng vờn quanh, tiên âm lượn lờ, từng tầng đại trận bao bọc tòa tiên đảo này.

Đây mới là đại khí tượng của đại tông!

Nơi đây là “Kim Cung môn” của Xiển giáo đạo thừa, nơi Luyện Khí sĩ Xích Tinh Tử nhận Xiển giáo làm tổ sư.

Xích Tinh Tử tu hành với động thiên phúc địa —— Thái Hoa sơn Vân Tiêu động, đã từng đến Kim Cung môn để bộc lộ hành tung.

Tiên tông này thuộc Xiển giáo miêu chính căn hồng, hơn nữa thực lực mạnh mẽ đứng trong hàng ngũ thập đại tiên tông...

Liên quan đến “Đại hội nguồn gốc tam giáo”, Kim Cung môn chính là một người trong đề xuất ra.

“Đại hội nguồn gốc tam giáo”, có nghĩa là hòa hoãn Xiển, Tiệt đang ngày càng nhiều mâu thuẫn.

Tam Thanh vốn là một nhà, sau khi Bàn Cổ đại thần khai thiên tích địa rồi ngã xuống, nguyên thần hóa thành Thái Thanh Lão Tử, Ngọc Thanh Nguyên Thủy, Thượng Thanh Linh Bảo, ba người bạn, đây là điển cố đạo môn “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”.

Lúc đầu Tam Hữu sống trong tiểu viện ở núi Côn Luân, sau khi bái sư Hồng Quân, trở thành ba đệ tử thân truyền của Hồng Quân, đổi huyền môn thành đạo môn, tôn Hồng Quân thành đạo tổ.

Nhưng bởi vì thu đồ, giáo đồ lý niệm khác biệt, Nguyên Thủy thiên tôn và Linh Bảo thiên tôn dần dần không hợp nhau.

Về sau, Nguyên Thủy thiên tôn quở trách Linh Bảo thiên tôn chỗ thu Đại đệ tử “Đa Bảo”, trong cơn tức giận Linh Bảo thiên tôn đã dọn đến Nam Hải.

Lúc Tam Thanh thành thánh, Nguyên Thủy thiên tôn lập Xiển giáo, ý là “Tỏ rõ đại đạo, giáo hóa chúng sinh”, chủ trương pháp bất khinh truyền, đệ tử nhập môn cần có các mặt đức, phúc, vận.

Linh Bảo thiên tôn lập Tiệt giáo, xưng là Thông Thiên giáo chủ, ý là “Vì chúng sinh mang tới tia hi vọng sống”, chủ trương hữu giáo vô loại, đệ tử nhập môn... nhìn thuận mắt là được.

Lão Tử lập Nhân giáo, ẩn trên chín tầng mây, lĩnh hội thiên địa đại đạo, chủ trương thanh tĩnh vô vi, chỉ thu đồ một đệ tử đó chính là Huyền Đô đại pháp sư.

Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy thiên tôn “giận dỗi” —— thu đồ khác biệt, chính là căn nguyên của mâu thuẫn hai giáo Xiển, Tiệt.

Nhưng tình nghĩa Tam Thanh sâu đậm, tam giáo bản tự đồng nguyên, trên cơ bản Tiệt giáo và Xiển giáo đều thuộc đạo môn...

Sở dĩ có đại tiên tông chủ động đứng ra, ý đồ sắp xếp “Đại hội nguồn gốc tam giáo” lần này chính để tam giáo hòa hảo trở lại.

Hai giáo tiên tông Xiển, Tiệt đến tham dự đại hội lần này đều là những “gia tộc lớn” trong Hồng Hoang.

Còn Nhân giáo đạo thừa vốn chỉ có năm sáu nhà, sở dĩ Độ Tiên môn cũng bị kéo tới là để đủ quân số.

Nhưng chuyện đại hội trù bị lần này, đã bắt đầu hơn một năm rồi...

Nhưng vẫn chưa tiến vào chủ đề.

Tửu Ô và hai chấp sự khác trong môn phái Độ Tiên môn, đi theo phía sau hai vị trường lão, mỗi ngày chính là làm lễ, hành lễ, tản bộ khắp nơi, kết bạn, nghe cao nhân giảng đạo, thuyết pháp.

Đây là khâu “【 cùng ngồi đàm đạo 】 trước khi bắt đầu “đại hội trù bị”, đoán chừng còn phải kéo dài ba năm rưỡi nữa.

Đại hội nguồn gốc tam giáo trước thời hạn trăm năm sẽ bắt đầu trù bị, quả nhiên là vô cùng sáng suốt...

Một đêm này, Tửu Ô không thắng tửu lực, được hai nam đệ tử Kim Cung môn đưa về nơi ở.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Tửu Ô nghe thấy tiếng muỗi vo ve...

“Tại sao nơi này lại có muỗi chứ?”

Hắn tiện tay đập mạnh, tiếng muỗi im lặng biến mất không nghe thấy nữa.

Nhưng trong một lầu các cách Độ Tiên môn không xa, chính là lầu các của các Luyện Khí sĩ trong Kim Ngao đảo.

Một nhóm huyết quang rời khỏi Tửu Ô, lặng lẽ không một tiếng động phá vỡ trận pháp bên ngoài lầu các, tìm được một lão đạo đang ngồi tĩnh tọa ở nơi này...

Kim Ngao đảo, Nguyên Trạch.

Vo ve ——

"Hả?"

Nguyên Trạch quay đầu nhìn một lát, đáy lòng thoáng hồ nghi, vừa định dùng tiên thức dò xét xung quanh, cổ ông đã có chút đau nhức.

Trong nháy mắt, Nguyên Trạch lão đạo toàn thân run rẩy, cúi đầu ngồi ở đó, giống như đang tiếp tục tu hành...

Một vệt huyết quang, lặng lẽ xuyên vào trong nguyên thần của Nguyên Trạch lão đạo, thâm nhập vào thần hồn và ý thức của lão đạo này.

Một lát sau, Nguyên Trạch lão đạo khẽ thở dài, hai mắt vô thần dần dần khôi phục lại thần thái, thấp giọng nói:

"Chủ nhân yên tâm!

Thuộc hạ lấy tính mệnh đảm bảo, việc này nhất định sẽ thành công!"

Ngoài vạn dặm, trong một rừng rậm hoang vu.

Đạo nhân Văn Tịnh lẳng lặng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, trên khuôn mặt yêu mị kia lộ ra một nụ cười mê người...

Tính toán những Thiên Tiên này, quả thực quá đơn giản.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 255

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.