Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường Thọ, ngươi nói nên làm gì đây?(1)

Phiên bản Dịch · 1915 chữ

Chương 151: Trường Thọ, ngươi nói nên làm gì đây?(1)

Lý Trường Thọ lúc này vô cùng may mắn....

May mắn đã cùng Vạn Lâm Quân trưởng lão đến đây...

Nếu như hắn chậm tay không ấn được, lão già này sẽ thật sự trực tiếp xông lên cứng rắn đối diện với đám đại hán!

Nơi đây cách Độ Tiên môn hai ngàn năm trăm dặm, tương đương với ranh giới ‘Địa bàn danh nghĩa' của Độ Tiên môn.

—— từ ước định Đông Thắng Thần Châu mà thành quy củ, hai ngàn dặm quanh đây của Độ Tiên môn, tài nguyên, linh mạch, đều thuộc Độ Tiên môn.

Đối phương ở khoảng cách vi diệu này, còn cố ý bố trí đại trận che lấp và ẩn mình cũng tính là cao minh như vậy ở vị trí Độ Tiên môn không dò xét đến…

Hành vi của người bên trong, bản thân đã rất có vấn đề!

Nhưng chỉ bởi vì điều này, mà trực tiếp hận thấu, hình như cũng có hơi quá bá đạo.

Nhưng mà…

Khi Vạn Lâm Quân trưởng lão lấy ra một pháp bảo bộ dáng hai con cá như Thái Cực Âm Dương, lôi phân thân người giấy của Lý Trường Thọ, vô thanh vô tức ở dưới mặt đất mò nhập đại trận…

Nếu như không phải Lý Trường Thọ lần thứ hai nhanh tay lẹ mắt ấn vị Độc tiên đại hậu kỳ Thiên Tiên cảnh này xuống, Vạn Lâm Quân tất sẽ lao ra, giận dữ gầm lên 'Nghiệt súc muốn chết'!

Không gì khác, bên trong đó yêu khí cuồn cuộn, nghiệp chướng hội tụ.

Trong trận lại có vài chục tên đại yêu, tu vi từ Chân Tiên cảnh đến Thiên Tiên cảnh không đồng đều!

Trừ cái đó ra còn có hơn trăm bóng người, tu vi phần lớn ở Chân Tiên cảnh, còn có hơn mười tên Thiên Tiên...

Vạn Lâm Quân trưởng lão quay đầu trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ, vừa muốn truyền âm, Lý Trường Thọ lại làm thủ thế im lặng.

Hắn lấy ra hai ngọc bội, đưa cho Vạn Lâm Quân trưởng lão một cái.

“Tâm Thanh ngọc” trong hàng loạt đồ chơi nhỏ.

Hai bên cầm ngọc bội đó là có thể giao lưu tiếng lòng, không cần tiên lực, pháp lực, nguyên khí, dao động không khí, tính ẩn nấp vô cùng tuyệt hảo;

Khuyết điểm là hai bên không thể rời nhau quá xa.

Lý Trường Thọ truyền âm: "Trưởng lão, có thể trực tiếp nói ra lời muốn nói ở trong lòng, đệ tử có thể nghe được."

"Ai nha! Trường Thọ ngươi ngăn cản ta làm gì!"

Vạn Lâm Quân trưởng lão cắn răng, trong lòng nói: "Đợi ta đi diệt những đại yêu này, giết những loại bại hoại làm đồng bọn với ác yêu này!"

"Trưởng lão ngài đừng vội, đừng nóng vội…

Bớt giận, xúc động là ma chướng!”

Lý Trường Thọ vội nói: "Trưởng lão có thể cho đệ tử biết, ngài chuẩn bị làm sao để diệt những đại yêu này không?"

"Tất nhiên là dùng thần thông và độc đan!"

"Trực tiếp xông lên?"

"Đánh lén, trước tiên là phải gây khó khăn đột ngột, chớp mắt đánh tan một hai người mạnh!"

Có lẽ cảm thấy đối phương vẫn chưa phát hiện ra mình, nên Vạn Lâm Quân trưởng lão lúc này cũng quyết tâm nhịn, Lý dặn dò Trường Thọ:

"Gặp phải trường hợp này, Trường Thọ ngươi sau này cũng không thể xúc động, lâm vào cảnh bao vây chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng ta không sợ!

Bọn họ cách ta càng gần, công kích của độc đan càng phát huy tác dụng!"

Lý Trường Thọ trong lòng truyền âm nói: "Nhưng trưởng lão ngài ngẫm lại xem, nếu như ngài bị thương ở nơi này thì làm sao bây giờ?

Đối phương người đông thế mạnh là điều thứ nhất;

Chúng ta chỉ mới đơn thuần cảm giác được cảnh giới của đối phương, ngộ nhỡ có Kim Tiên giấu mình ở đây, cố ý dẫn dụ chúng ta mắc câu, đây là điều thứ hai. . ."

Vạn Lâm Quân trưởng lão nhướng mày, khuôn mặt già nua nghiêm túc lộ ra thần sắc suy tư.

Trường Thọ nói rất có đạo lý.

Lý Trường Thọ tiếp tục ‘Dụ hoặc’:

"Sau trưởng lão ngài tất nhiên sẽ đại phát thần uy, chỉ bằng thần thông mà ngài dạy đệ tử, có độc đan tích lũy mấy vạn năm của ngàu, diệt sạch địch nhân chỗ này, hoàn toàn không đáng kể.

Nhưng nhỡ như mà bọn họ thấy tình thế không đúng, chạy tứ tán, chẳng phải là lưu lại tai hoạ ngầm cho môn phái sao?

Đây là điều thứ ba."

"Cũng đúng, " Vạn Lâm Quân trưởng lão đáp.

Lý Trường Thọ lại nói:

"Đệ tử thấy ở đây dù Thiên Tiên đông đảo, nhưng người, yêu, linh đều có.

Trưởng lão nhìn mà xem, chỗ ngồi của bọn họ được phân bố, người, yêu, linh ba chân trộn lẫn với nhau, như trong đó lại không có chút sự giao lưu nào;

Nếu ở tình huống bình thường, chẳng phải là người và người thân cận hơn, yêu và yêu thân cận hơn ư?

Ngài lại nhìn mà xem!

Hai đại yêu toàn thân là bộ lông màu xanh lam kia, khí tức bọn họ trộn lẫn gần gũi với nhau, chắc hẳn đã ở cạnh nhau lâu dài, không phải huynh đệ thì là vợ chồng, tất nhiên cũng có thể là làm…

Khụ, nhưng lúc này chúng lại cách xa trăm trượng…

Ngài hãy suy xét cẩn thận, điều này tất có chỗ bất thường.

Rất có thể, tâm thần của những người, yêu, linh này đã bị người cướp đoạt!

Giống như những luyện khí sĩ tập kích phe Tửu Ô sư bá ở Kim ngoài Cung môn, chỉ là khôi lỗi!

Đây là điều thứ tư…"

  Hai mắt Vạn Lâm Quân trưởng lão nhíu lại, chậm rãi gật đầu, có hơi hổ thẹn.

Ông nói trong lòng: "May mà Trường Thọ cùng nhau đến đây, nếu không e sẽ dần trở thành sai lầm lớn!"

Lý Trường Thọ cười nói: “Ngài say mê đan đạo, lòng có chính khí, vốn cũng không phải người hiểm ác, không nghĩ tới phương diện này là chuyện rất bình thường.

Đệ tử cũng chỉ là vẫn luôn suy nghĩ lo lắng sẽ xảy ra trường hợp này, không ngờ vẫn xảy ra…"

"Ai, Trường Thọ, ngươi nói nên làm cái gì đây?"

Lý Trường Thọ âm thầm thở phào nhẹ nhõm...

Cuối cùng là đã thuyết phục được.

  Lý Trường Thọ trong lòng hỏi một câu: "Trưởng lão, ngài có từng luyện chế qua thuốc mê, hoặc là độc đan dược tính ôn hòa, trong lúc nhất thời không dễ bị người phát hiện chưa?"

"Tất nhiên là có, vì sao ngươi muốn dùng vật này?"

Cặp mắt già nua Vạn Lâm Quân trưởng lão mang theo sự khó hiểu, "Trực tiếp dùng độc mạnh nhất không được sao?"

"Nếu trực tiếp ở chỗ này rải sương độc, địch nhân tất sẽ kịp phản ứng, chạy tứ tán.

Giống như đem một con thỏ ném trên cái nắp lò luyện đan, nó chắc chắn sẽ trực tiếp nhảy ra ngoài;

Nhưng nếu như cái nắp lò luyện đan này từ từ nóng lên, làm con thỏ hôn mê trước, nó sẽ bất tri bất giác bị nướng chín..."

Vạn Lâm Quân trưởng lão hai mắt tỏa sáng, đối với chiêu của Lý Trường Thọ cười lạnh, đáy lòng nói: "Hóa là cái dạng này."

Từ trên mặt nhẫn trong tay, vị trưởng lão lấy ra bảy tám cái bình sứ, thấp giọng nói:

"Vật này có thể khiến nguyên thần Thiên Tiên mê say, thân thể tê dại, tên là “Mê Tâm Túy Hồn tán”."

  Lý Trường Thọ chớp mắt mấy cái, "Phải chăng đan này cũng là đan phương (phương pháp luyện đan) do trưởng lão ngài tạo ra?"

"Không sai," Vạn Lâm Quân trưởng lão lại lộ ra nụ 'Cười lạnh', "Là ta trong lúc rảnh rỗi suy nghĩ ra, suy cho cùng độc đan cũng có lúc quá mức mạnh.

Nhưng thứ này luyện chế phức tạp, cho nên trước đây trong độc kinh đã cho ngươi chưa có đan phương này;

Trở về ta sẽ truyền thụ cho ngươi."

Lý Trường Thọ tán thưởng nói: "Trưởng lão, đệ tử ở ngoại điện đã có được đan phương.

Đan phương đó ghi ở trong một quyển ngọc giản đã hỏng, không nghĩ tới lại là đan dược trân quý do trưởng lão ngài khai sáng."

"Ha ha. . .

Những cái này ngươi cầm lấy phòng thân là được.

Trước đây thế mà quên mất cái này, đây cũng chỉ là thuốc mê, ngươi dùng phòng thân cũng thích hợp."

Vạn Lâm Quân trưởng lão thuận tay nhét mấy bình sứ con vào tay Lý Trường Thọ, sợ Lý Trường Thọ chối từ, lại từ chiếc nhẫn trong lấy ra hơn mười cái bình sứ nữa.

Độc đan dự trữ của vị Độc tiên này, làm Lý Trường Thọ cũng thấy có hơi…

Đỏ mắt.

Đây chính là vốn liếng gia sản!

Nhưng tính cách không một lời liền “Cho cho cho” của Độc tiên trưởng lão, cũng thật sự khiến cho Lý Trường Thọ khâm phục…

Thật vừa vặn, hắn cũng có “Lấy lấy lấy”!

"Trường Thọ, " Vạn Lâm Quân chủ động hỏi, "Ta hiện tại có thể ra tay chưa?"

Lý Trường Thọ trong lòng tiếp tục nói: "Trưởng lão, đệ tử thấy chỗ này có lẽ chỉ là quân tiên phong của đối phương, đối phương muốn tiến đánh sơn môn chúng ta, tất nhiên không thể chỉ có chút cao thủ ấy.

Tốt nhất, một người cũng không tha."

"Vậy, Trường Thọ, nên dùng những thuốc mê này như thế nào mới có thể lưu tất cả những tặc nhân ở lại?"

"Ngài trước dùng tiên lực bao lại, từ dưới đất thấm qua phạm vi của toàn bộ đại trận, sau đó cho thuốc mê từ dưới mặt đất chậm rãi tràn ra…

Đệ tử lấy hai bình phòng thân là được, ngài lấy hết ra để diệt địch đi."

"Không cần, vật này ta luyện chế ra không ít, vốn là muốn dùng lúc vây khốn địch, không phải giết địch."

Vạn Lâm Quân trưởng lão đáp, lại lộ ra ý cười.

Thứ hắn thưởng thức nhất, chính là Lý Trường Thọ như thế này, tính tình thấy đồ giá trị nhưng chưa từng muốn độc chiếm…

  Dựa theo Lý Trường Thọ 'chỉ điểm', Vạn Lâm Quân trưởng lão vận dụng mười tám bình Mê Tâm Túy Hồn tán;

Dùng từng tia tiên lực đưa thuốc mê đến phía dưới nơi ẩn núp của mỗi người, sau đó thuốc mê chậm rãi phát tán ra.

Lý Trường Thọ vẫn chưa yên tâm, đáy lòng không ngừng truyền âm căn dặn:

"Trưởng lão, cho những đại yêu kia lượng cao hơn một chút, tính kháng dược của Yêu tộc bọn họ so Nhân tộc chúng ta mạnh hơn nhiều…"

"Trưởng lão cẩn thận, dao động tiên lực có thể sẽ quấy nhiễu đến bọn họ."

"Trưởng lão, trên mấy tàng cây phải đặc biệt chú ý..."

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.