Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu ta là người đánh lén...(2)

Phiên bản Dịch · 1479 chữ

Chương 156: Nếu ta là người đánh lén...(2)

Linh Nga búng đầu ngón tay ra một tia ngọn lửa, sau đó bếp lò bắt đầu phát ra lửa nhỏ.

Vỗ tay, theo đó một con linh ngư nhảy ra khỏi mặt hồ, còn tự mình nhảy lên trên thớt gỗ.

Linh Nga lấy ra một pháp khí dao găm sắc bén dùng để sắc thịt, tiện tay đập ngất linh ngư, bắt đầu thuần thục làm cá...

Hữu Cầm Huyền Nhã tò mò tiến tới, tạm thời quên mất chuyện chính sự.

Nửa canh giờ sau...

"Nhìn hình dáng cũng không tệ."

"Sư tỷ người nếm thử xem, tay nghề của ta cũng không thua sư huynh nha."

"Ừm...

Thơm quá!"

Hữu Cầm Huyền Nhã cầm một đôi ngọc đũa, hai mắt phát sáng.

Linh Nga ở bên cạnh lấy ra một chiếc bàn vuông thấp, lấy ra rượu thanh cất từ hoa quả sẽ không làm người say, cùng Hữu Cầm Huyền Nhã uống rượu thưởng thức cá ngay bên hồ.

Không bao lâu, một đám mây trắng từ Đan Đỉnh phong bay đến...

Linh Nga liếc nhìn độ cao của đám mây trắng, lập tức nói câu: "Sư huynh trở về rồi, không phải sư tỷ có chính sự muốn đợi sư huynh trở về để cùng nhau nói chuyện sao?"

"Ừm." Hữu Cầm Huyền Nhã vội vàng buông đũa xuống, đứng dậy nghênh đón.

Lần này Lý Trường Thọ thực sự không trốn tránh, trực tiếp cưỡi mây bay tới.

"Sư huynh! Hữu Cầm sư tỷ đợi huynh được một lúc rồi!"

"Trường Thọ sư huynh."

Linh Nga thanh tú động lòng người hô lên, Hữu Cầm Huyền Nhã cúi đầu chắp tay hành lễ với Lý Trường Thọ.

"Hữu Cầm sư muội không cần đa lễ như vậy." Lý Trường Thọ làm đạo vái chào hoàn lễ, "Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì không?"

Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ, nói chuyện địa mạch Na Di trận kia rồi nói: "Nếu có ngoại địch tấn công núi, đại trận hộ sơn nguy cấp, Trường Thọ sư huynh và Linh Nga sư muội cứ trực tiếp tiến đến Bách Phàm điện, trong đó có con đường đào thoát.

Chúng ta chưa thành tiên, nếu ở lại đây, ngược lại chỉ làm các vị trưởng bối trong môn phái phân tâm."

Lý Trường Thọ nhướng mày, vội hỏi: "Hữu Cầm sư muội, việc này ngươi đã nói cho đệ tử các phong biết rồi sao?"

"Vẫn chưa..."

Hữu Cầm Huyền Nhã có chút xấu hổ, "Ta... đến Tiểu Quỳnh phong trước.

Nghĩ đến có thể nhờ Trường Thọ sư huynh giúp ta, cùng ta đi tới các phong tìm các vị cùng thế hệ nói việc này không?"

Linh Nga ở bên cạnh trừng mắt nhìn, nhưng không nói gì thêm.

Đáy lòng Lý Trường Thọ khẽ thở dài, căn dặn: "Việc này phải đổi một lí do thoái thác, không được nhắc đến chuyện địa mạch Na Di trận.

Hữu Cầm sư muội ngươi đã từng nghĩ tới, đệ tử đương đại đã nhập môn từ mấy chục đến mấy trăm năm không giống nhau không.

Nếu có ngoại địch cố ý lẫn gian tế vào mật báo, nếu nói rõ chuyện này như vậy, nếu như thật sự có ngoại địch tấn công núi, chẳng lẽ không phải chặt đứt đường lui của môn nhân đệ tử sao?"

Hữu Cầm Huyền Nhã ngẩn ra, sau đó khẽ nhíu mày, "Trường Thọ sư huynh nói rất có đạo lý.

Chỉ là, nếu không tin người, vậy làm thế nào khiến người khác tin mình?"

"Ba chữ người đáng tin có lẽ phải biết người đứng phía sau." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói, "Nếu ngươi không biết người này, vậy dựa vào điều gì để tin tưởng?

Lòng người phức tạp, biết mặt không biết lòng.

Còn nữa, Hữu Cầm sư muội lấy gì để cảm nhận rằng, trong môn chúng ta có người không có tham sống sợ chết, đầu hàng địch để cầu sinh?"

"Nhưng..."

Hữu Cầm Huyền Nhã yên lặng, không biết nên biện hộ như thế nào, đáy lòng cũng đang không ngừng suy nghĩ.

Lý Trường Thọ lại ôn nhu nói: "Tất nhiên chúng ta phải cảm niệm cảm kích môn phái, nhưng cũng chỉ là chúng ta, ngươi và ta không thể nào yêu cầu người bên cạnh cũng giống như ngươi ta.

Đạo pháp thiên địa chính là tùy tâm mà ra.

Thuật quy phương viên vẫn tùy tâm sinh.

Hữu Cầm sư muội có thể thấy được trong thiên hạ này, cho dù là sư đồ, phụ tử có nhân chi đạo là hoàn toàn giống nhau?"

"Huyền Nhã thụ giáo..."

Hữu Cầm Huyền Nhã làm đạo vái chào thật sâu với Lý Trường Thọ, trong đôi mắt đẹp mang theo mấy phần khâm phục, nói khẽ:

"Là Huyền Nhã suy nghĩ không chu toàn, đa tạ Trường Thọ sư huynh đã chỉ điểm.

Việc này vẫn mong sư huynh dạy ta, ta nên xử trí như thế nào."

"Sư muội không cần giữ lễ tiết như thế." Lý Trường Thọ trả lại một đạo vái chào, đáy lòng lại âm thầm tổng kết.

Đối phó với những người có tính cách như Hữu Độc, nói đại đạo lý ngược lại tốt đến bất ngờ...

Lý Trường Thọ cười nói: "Nếu sư muội muốn thông báo môn nhân đệ tử các phong trước một tiếng, không bằng tìm một lí do nào đó để thoái thác.

Ví dụ như nói trong môn phái có tình huống khẩn cấp, mời các vị đồng môn chưa thành tiên, lập tức chạy tới Phá Thiên phong để tránh né.

Đến lúc đó, lại chỉ dẫn bọn họ đi vào trong Bách Phàm điện, như vậy sẽ tốt hơn là để tất cả mọi người như ong vỡ tổ hung hăng lao tới Bách Phàm điện."

"Không sai." Trong mắt Hữu Cầm Huyền Nhã tràn đầy ánh sáng, nói khẽ: "Nếu không phải Trường Thọ sư huynh chỉ điểm..."

"Hữu Cầm sư muội chỉ nóng lòng một chút, chỉ cần ngẫm nghĩ là có thể nghĩ đến."

Lý Trường Thọ không để lại dấu vết cắt ngang lời của nàng, sau đó dùng tay ra hiệu mời, "Việc này nên làm sớm không được chậm trễ, Hữu Cầm sư muội đừng ở nơi này chậm trễ thêm nữa."

"Ừm." Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ gật đầu, cúi người hành lễ với Lý Trường Thọ, sau đó cưỡi mây nhanh chóng bay đến Phá Thiên phong.

Đương nhiên là nàng đi tìm trưởng lão trong Bách Phàm điện để thương nghị việc này, nhắc nhở các vị trưởng lão đừng để lọt tin tức.

Đã được Trường Thọ sư huynh nhắc nhở như vậy...

Rất có thể trong núi...

Thật sự có gian tế của ngoại địch!

Bên hồ, Linh Nga chớp chớp mắt với Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ mỉm cười với nàng rồi cưỡi mây bay về phía phòng đan.

Một lát sau.

Dưới mặt đất phòng đàn, trên bàn đọc sách trong mật thất.

Lý Trường Thọ vuốt ve trữ vật giới chỉ mang theo ấn ký của Chưởng môn mà Vạn Lâm Quân trưởng lão vừa cho mình, nhìn chằm chằm bản đồ địa hình đã được bày ra trên bàn đọc sách trước mặt mà lúc trước mình đã vẽ.

Trong nhẫn trữ vật có số lượng lớn các loại độc thảo, có lẽ là môn phái đã ban thưởng cho Vạn Lâm Quân trưởng lão.

Nhưng lại bị Vạn Lâm Quân trưởng lão chất thành một đống độc đan mê đan...

Có qua có lại, Lý Trường Thọ quyết định để nhóm độc đan này thành “công quỹ công cộng”, âm thầm bảo vệ sư môn.

Hiện tại...

Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Lý Trường Thọ bắt đầu trục điều phân tích.

【 Nếu như ta là những tên kia, nên chọn phương hướng nào để phát động tập kích bất ngờ?】

...

Nửa năm sau, cách Độ Tiên môn sơn môn ba ngàn dặm về phía tây bắc.

Từng đạo bóng đen bay sát đất, cấp tốc dâng lên một mảnh hoang cốc, mà những người này vẫn chưa chú ý tới, trên một hòn đá ở vách núi bên cạnh, có một khối mạng nhện quấn quanh đá vụn, đang nhẹ nhàng bay theo gió.

Cùng lúc đó, con đường đi tới của bọn họ, trong khu rừng rậm hơn ba trăm dặm ở phía trước kia.

Một chiếc hộp gõ được chôn ở dưới gốc cây nhẹ nhàng được mở ra, một người giấy treo đầy bao vải nhảy ra ngoài, trong nháy mắt thi triển mộc độn, chui vào...

Thân cây già sát vách.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 217

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.