Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khóc cũng là môn kỹ năng sống.(2)

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Chương 164: Khóc cũng là môn kỹ năng sống.(2)

Về cơ bản muốn hóa giải hoàn toàn nguy cơ của Độ Tiên môn, làm cho Tây Phương giáo hoặc là tiên đạo chích khác không còn dám tính toán Độ Tiên môn thật ra chỉ có một cách.

Mời Bắp đùi' hiện thân!

Trong thời khắc sinh tử của Độ Tiên môn nếu như sư bá khóc tốt, khóc tới một hai vị cao thủ Nhân giáo chân chính ra tay, vậy không chỉ hóa giải được nguy cơ của Độ Tiên môn lúc này mà sau này cũng có thể không cần phải lo!

Nhưng...

Lý Trường Thọ cẩn thận cảm ứng một hồi âm thầm nhíu mày.

Tửu Ô sư bá không ngừng nghẹn ngào kêu rên thật sự cũng có thể coi như làm người đau buồn, người nhìn thương cảm nhưng xung quanh bức họa kia...

Không có chút dao động nào.

Cường độ khóc không đủ?

Nhân số không đủ?

Hay là lời kịch không được?

Trong lòng Lý Trường Thọ nhanh chóng suy nghĩ vẫn không quen chú ý đến hai bên đại chiến, khống chế đạo nhân giấy âm thầm đuổi theo.

Tửu Ô lại 'Khóc' lần nữa, xung quanh bức họa vẫn không có chút chấn động nào.

Rất nhanh, Lý Trường Thọ ẩn thân trong bóng tối có quyết đoán trong lòng, thi triển Phong Ngữ chú tiên giai lặng lẽ truyền thanh với Hữu Cầm Huyền nhã vẫn luôn đứng ở cửa điện...

"Hữu Cầm sư muội ra trước ngoài điện một bước nói chuyện."

Hữu Cầm Huyền Nhã đầu tiên là ngẩn ra sau đó quay người đi ra đại điện, không một chút do dự.

Lý Trường Thọ truyền thanh nói: "Ta nghe Tửu Ô sư bá khóc lóc kể lể trong đó đột nhiên nghĩ đến đây có lẽ là một biện pháp để cứu môn phái chúng ta.

Chỉ là cách Tửu Ô sư bá khóc lóc kể lể không đúng.

Vi huynh thấp cổ bé họng, sư muội thân là thủ tịch đệ tử của Độ Tiên môn có nguyện thử một lần?

Nếu như nguyện ý thì trực tiếp gật đầu là được."

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức gật đầu, ánh mắt tìm tòi khắp nơi lại không tìm thấy bóng người của Lý Trường Thọ.

Chợt nghe thấy phía trên có tiếng vang thật lớn chúng đệ tử vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên mây quang mang lấp lánh, sấm sét rạch ngang, một luồng nguyên khí chấn động đánh úp xuống phía dưới.

Bên ngoài đại điện hơn hai trăm Nguyên Tiên tất cả đều bộc phát tiên lực, bằng trận pháp đơn giản chống lên một tầng vách tường, để cho chúng đệ tử tránh khỏi dư âm đấu pháp đánh vào.

Lại nghe gầm lên giận dữ, trong mây đột nhiên xuất hiện một con thần thú toàn thân bốc lên ngọn lửa màu tím.

Nó ngửa đầu gào thét, ngọn lửa quanh người bay ra bốn phương tám hướng làm cho tên địch quan Kim Tiên mang mặt nạ cây khô đứng trước nó vội vàng lui về phía sau.

Uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi!

Nhưng trên người thần thú này quấn quanh một tia hắc khí cho người ta một loại cảm giác 'Suy yếu'.

Độ Tiên môn Kỳ Linh trưởng lão đá hóa thành bản thể!

Mà Hữu Cầm Huyền Nhã trước điện Bách Phàm cũng nghe được Lý Trường Thọ căn dặn một trận, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.

Lý Trường Thọ truyền thanh hỏi: "Những lời này đều nhớ kỹ rồi sao?

Nếu như nhớ rõ rồi thì dùng sức gật đầu."

Hữu Cầm Huyền Nhã nặng nề gật đầu.

Lý Trường Thọ vội nói: "Nhớ rõ một chữ cũng không được rơi, đem những lời này cưỡng ép ghi tạc vào trong nguyên thần của ngươi.

Sau này cũng đừng nói chuyện này là ta nhắc nhở, nói là sư muội ngươi tự bộc phát ra cảm xúc."

Hữu Cầm Huyền Nhã gật đầu nhẹ, đối với Trường Thọ sư huynh 'Có đạo đức' như vậy đã sớm vô vùng khâm phục.

Lý Trường Thọ lại nói: 'Tiếp đó tìm một loại cảm xúc để cảm xúc xuất phát từ nội tâm, nghĩ một ít chuyện làm người đau buồn phẫn nộ."

Để cho cảm xúc xuất phát từ nội tâm...

Chuyện đau buồn phẫn nộ?

Trong lòng Hữu Cầm Huyền Nhã có chút không hiểu, dưới sự chỉ điểm của Lý Trường Thọ nhanh chóng tìm cảm giác.

Nàng giống như không có chuyện gì đáng để bi thương, thân nhân mạnh khỏe, tu hành thuận lợi, sư phụ đối với mình vô cùng tốt.

Hữu Cầm Huyền Nhã vội nói: "Sư huynh, ta nhất thời nghĩ không ra!"

Tiếng nói của nàng hơi lớn một chút làm mấy đệ tử xung quanh nhìn sang.

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức quay người, mặt hường vào trong điện.

Lý Trường Thọ truyền thanh quanh quẩn ở trong tai nàng vẫn không nhanh không chậm như cũ: "Không nên gấp, loại thời điểm nà càng nhanh càng dễ hỏng chuyện.

Ừm...

Bây giờ ngươi lập tức suy nghĩ xem, sự vật mà ngươi yêu quý nhất có thể là các loại sủng vật."

Hữu Cầm Huyền Nhã lẩm bẩm nói: "Linh thú sư huynh tặng cho ta được không?"

"Ừ, rất tốt, chú ý cảm xúc của mình tưởng tượng nó ở trước mặt ngươi, đối diện ngươi nhẹ nhàng lắc lắc cái đôi, sau đó...

Đột nhiên bị một khối núi đá đập vào bất hạnh qua đời, đầu rơi máu chảy, vô cùng thê thảm, ngươi mai táng nó."

Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng cắn môi, trong đầu hiện ra cảnh mình đang mai táng cho cái tiểu linh thú kia, trong mắt tự trách một trận sắc mặt vô cùng ảm đạm.

Nhưng Lý Trường Thọ rất nhanh đã phát hiện cảm xúc của nàng chỉ đơn thuần là bi thương, thiếu chút 'Phẫn nộ'.

Thế là Lý Trường Thọ lại tăng thêm một câu:

"Sau đó ngươi nhất thời không xem xét kỹ thi thể của cái tiểu linh thú này bị người khác đánh cắp...

Ngươi tìm tung tích một đường xem xét, một đường xem xét, từ từ đi về phía trước..."

Hữu Cầm Huyền Nhã vô ý thức cất bước đi về phía trước lại tiến vào trong điện, mà giọng nói của Lý Trường Thọ như ma âm lọt vào tai, ảnh hưởng đến tinh thần của nàng:

"Nó bị người ta moi ra nước."

Trong đôi mắt của Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức tràn đầy bi phẫn.

Trong bóng tối Lý Trường Thọ lập tức truyền thanh:

"Đúng! Chính là cảm xúc như vậy, tiếp tục duy trì!

Đi đến bên cạnh Tửu Ô sư bá!

Điểm ba nén hương, quỳ lạy sau đó khấu đầu ba lần, nói ra đoạn lời thoại kia!"

Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ hít một hơi, lập tức cất bước đi về phía trước, trong nháy mắt Lý Trường Thọ cũng tản ra Phong Ngữ chú.

Tiên thức không dám vào điện, chỉ dám quan sát ở xa xa.

Chỉ thấy Hữu Cầm Huyền nhã vị thủ tịch Đại đệ tử thế hệ trẻ tuổi của Độ Tiên môn, vòng qua Tửu Ô đang nghẹn ngào ở đó, cầm lấy ba nén hương nhóm lửa cắm vào trong lư hương.

Sau đó lại lui về sau hai bước, quỳ gối ở trên đệm cói bên cạnh Tửu Ô, cúi đầu dập đầu ba cái.

Tửu Ô quay đầu liếc nhìn mang theo vài phần nghi hoặc không hiểu.

Tóc dài của nàng có chút tán loạn, băng váy dài màu lam nở rộ như hoa sen, sắc mặt có hơi buồn bã...

"Đệ tử đạo môn Huyền Nhã, nay mở đạo thừa nguyên của bổn môn, tam giáo Thái Thanh thánh nhân lão giã!

Độ Tiên môn được Độ Ách chân nhân truyền xuống Vô Vi kinh, coi đây là cơ sở lập môn, phụng Thái Thanh nhánh nhân lão gia là tổ sư, lấy đạo môn chính thống mà ở.

Nay ngoại ma tính toán, loạn đạp thừa độ tiên, rắp tâm ác độc không có chút tiền căn gì với Độ Tiên môn ta.

Tuyệt đối không phải Độ Tiên môn ta đi trêu chọc ma này!

Kính xin Thánh Nhân lão gia minh xét!"

Nói xong, Hữu Cầm Huyền Nhã lại quỳ sát xuống dưới lần nữa, trong miệng bắt đầu đọc quyển thượng《 Vô Vi kinh 》.

Tửu Ô ở một bên sửng sốt một chút, cảm giác như thế nào... Nàng nói những thứ này cao cấp hơn một chút so với vừa rồi mình kêu...

Lần này...

Theo Hữu Cầm Huyền Nhã đọc đến câu thứ hai của Vô Vi kinh, bức họa phía trước nhẹ nhàng lắc lư.

Một vệt đạo vận vô cùng tối tăm không thể hình dung được, khó có thể cảm nhận được từ bức họa bay ra, lại biến mất ở trên bức họa.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.