Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Quỳnh phong mở đại bán hạ giá hỏa táng (1)

Phiên bản Dịch · 1563 chữ

Chương 170: Tiểu Quỳnh phong mở đại bán hạ giá hỏa táng (1)

Nhưng vị tráng hán này vừa chạy mấy bước về phía trước, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình bổ nhào về phía trước, cả người quỷ dị biến mất không còn bóng dáng...

Mà lông vũ đầy trời, hắc kiếm và mấy chục đạo lưu quang đang quét ở phía sau cũng đồng thời biến mất, không biết tung tích!

Trận pháp!

Các nơi trong rừng đột nhiên xuất hiện những vết tích như gợn sóng, phản ứng của hơn hai mươi con đại yêu này cũng không chậm, lập tức phóng lên tận trời.

Nhưng bọn hắn vừa rời khỏi mặt đất thì cảm thấy hoa mắt, cùng nhau xông vào trong một mảnh tinh không, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, mất phương hướng, không biết trên dưới!

Nhưng bọn họ vẫn không thể làm ra bất kỳ ứng đối gì, tả tả hữu hữu, tiền tiền hậu hậu, tất cả đều bị sao trời lấp lánh lấp đầy!

Đám Huyết muỗi khôi lỗi cũng có chút khó hiểu...

Ban nãy lúc nhìn thấy rõ ràng chỉ là một khốn trận mê trận căn bản có chút bình thường, vì sao chỉ mới vọt lên phía trước mấy bước, lại đột nhiên trực tiếp xuất hiện như vậy, lão yêu Thiên Tiên cũng hoàn toàn không nhìn thấu được đại trận cấp cao?

Nơi này chỉ là một ngọn núi không đáng được chú ý, vì sao lại có loại đại trận huyền diệu như vậy?

Hình như trong bầu trời sao phía sau có từng cặp mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ...

Dường như trong ánh sao đang có một đám ăn yêu cuồng ma đang lẩn trốn, lại giống như có mấy trăm tên cường tráng chiến vu có cảm tình với mộc đằng đằng sát khí, nổi lên một tia khí tức túc sát!

Có hai đại yêu Chân Tiên cảnh đang liếc mắt nhìn nhau, lập tức dò xét hai bên trái phải.

Nhưng bọn hắn vừa phóng ra hai bước, cách chỗ họ rời đi có bốn thước có hai sao trời không đáng chú ý khẽ lóe lên, hai ánh kiếm quang quỷ dị xuất hiện trước cổ hai người này...

Trong một chớp mắt tiếp theo, hai cái đầu bị chém đi, huyết yêu trực tiếp bắn tung tóe!

Rồi đột ngột có thần lôi rơi xuống, trong nháy mắt nguyên thần trong thi thể Yêu hồn này đã bị vỡ vụn!

Càng làm cho bầy yêu sợ hãi chính là, hai cỗ thi thể hóa thành bộ dạng nửa người nửa yêu, trong nháy mắt yêu lực trên thi thể đã bị đại trận diệt sạch!

Đám đại yêu này trong nháy mắt không dám tiếp tục hành động lung tung...

Hai tên đại yêu Thiên Tiên cảnh lập tức ra tay, đối mặt với sự trắng trợn oanh kích dưới trời sap này, điên cuồng vung ra yêu lực, nhưng thế tiến công của bọn hắn căn bản không có một chút tiếng vọng nào...

Nhưng mà bọn họ bất động, quả thật có thể tạm thời không phát động thế tiến công của sát trận, nhưng không có nghĩa là tạm thời an ổn.

Từng tia độc phấn vô sắc vô vị kia bị ánh sao che lấp, lặng lẽ phát tán, tìm đến mỗi con đại yêu.

Gần như trong nháy mắt, mấy tên đại yêu có tu vi cũng trợn trọn mắt trắng lên, trực tiếp hôn mê.

Liên tiếp, trong khoảng khắc đám đại yêu này nhao nhao té xỉu, hai tên lão yêu Thiên Tiên cảnh cũng chỉ chống đỡ thêm hai lần hô hấp, không cam lòng gầm thét hai tiếng, từ từ bị đánh ngã...

Ngoài trận.

Giấy đạo nhân tráng hán được Lý Trường Thọ ký thác một phần tinh thần, đang ngồi trên một cành cây đại thụ, thu hồi mấy bình sứ trong tay.

Trong ngọn núi Tiểu Quỳnh phong, ba mươi sáu tòa trận cơ từ từ thu liễm linh lực.

Sát trận chỗ này tên là « Tinh Táng Thiên Đấu Huyễn Lâm Tuyệt Tâm », khôi phục thành trạng thái đang đợi phát động.

So với độc đan, Lý Trường Thọ càng để ý việc tiêu hao linh lực trong trận cơ, dù sao hôm nay sát trận Tiểu Quỳnh phong cũng phải trở về sử dụng.

Đợi đại trận đóng lại, giữa không trung lại xuất hiện tầng tầng làn sóng.

Từng thi thể Yêu tộc với hình thù kỳ quái đột nhiên xuất hiện từ giữa không trung rơi xuống, chất thành ngọn núi nhỏ.

Phần lớn bộ dáng của bọn họ đều là nửa người nửa yêu, lúc này Yêu hồn đã bị đợt kịch độc thứ hai ăn mòn...

"Vẫn là tự tay phóng độc sẽ không lãng phí độc tính."

Lý Trường Thọ nói thầm một tiếng, ống tay áo của giấy đạo nhân nhảy ra ba người giấy, hóa thành ba lão đạo mặt lạnh, thuần thục xông tới...

Bởi vì hiện tại đồng thời phân tâm khống chế quá nhiều giấy đạo nhân, cuộ chiến lại gấp gáp, đám【 khách hàng 】tiếp theo đang được dẫn trên đường, việc xử lý kế tiếp cũng chỉ có thể đơn giản mọi thứ như vậy.

Nhóm người giấy vẩy ra ba bình Thực Cốt Dung thần thủy, ném ra ngoài hai viên Nhiếp Hồn châu...

Lý Trường Thọ 'tự tay' vung ra hai Tam Muội chân viêm, những thi thể Yêu tộc bị hòa tan hơn phân nửa lực phòng ngự, trong nháy mắt đã bị chân hỏa nuốt hết.

Vì bảo vệ môi trường của Tiểu Quỳnh phong, ba người giấy cẩn thận khống chế phạm vi thiêu đốt của Tam Muội chân viêm, trong miệng bắt đầu đọc kinh văn.

Đột nhiên, một tiếng muỗi nhỏ xíu xuất hiện giữa khu rừng.

Lý Trường Thọ đã sớm chuẩn bị, quanh người giấy đạo nhân lập tức xuất hiện từng tia hồ quang điện nhỏ bé!

Nhưng, huyết muỗi kia còn chưa kịp tới gần người Lý Trường Thọ ba thước, đột nhiên trên một cành một cái lưỡi rất dài dò ra, quấn chuẩn xác vào huyết muỗi, kéo qua một bên.

Ộp ——

Ngọc oa đang nằm nhoài trên cành cây, nhẹ nhàng kêu một tiếng với Lý Trường Thọ, giống như đang tranh công.

Ngay lập tức khắp nơi trong rừng đều vang lên tiếng ếch ộp vui sướng...

Lý Trường Thọ thầm tiếc, chính mình vốn định thử xem 'lưới điện muỗi' có hiệu quả hay không.

Còn tranh công sao...

Đánh xong trận này sẽ rửa sạch nồi xào ngươi!

Quay người nhảy xuống gốc cây, Lý Trường Thọ lại tăng thêm chân hỏa.

Trong chốc lát, những thi thể này bị đốt chỉ còn lại tro tàn, trịnh trọng đánh ra một chưởng, tro tàn lập tức bay đi khắp nơi.

Thoải mái rồi...

"Lại kiếm một chút công đức."

Mặc dù so với góp nhặt hương hỏa côn đức 【 trong lúc lơ đãng 】 của mình, điểm ấy trừ nghiệp chướng công đức đã vô cùng nhỏ bé...

Ba lão đạo mặt lạnh nhanh chóng quét dọn xong chiến trường, khôi phục lại bộ dạng người giấy, nhảy về ống tay áo của giấy đạo nhân tráng hán.

Lý Trường Thọ liếc nhìn phía trước, những cây rừng bị phá hư kia, đáy lòng cũng có chút tiếc hận.

Rất nhiều cây đều do chính mình lên sau núi gieo xuống...

Thôi, vì giữ vững sơn môn, cho chút điểm hi sinh này cũng là điều không thể tránh khỏi.

Nếu như lần này Độ Tiên môn có thể vượt qua đại chiến này, đi tới các phong khác vụng trộm lấy chút linh mộc linh căn, coi như là môn phái khen ngợi cho chính mình đi...

Hắn cười khẽ, chạy ra bên ngoài mê trận, lại treo một tấm thẻ gỗ 【 lạc đường? 】 mới.

Sau đó, vị tráng hán này vỗ vỗ khuôn mặt, lấy ra một ít máu linh thú vẩy lên người mình.

Xé rách quần áo, mái tóc dài tán loạn, khí tức toàn thân cũng trở nên hỗn loạn, giống như bị trọng thương, ngoài mạnh trong yếu...

Khôi phục lại khí trương dương ương ngạnh ban nãy của hắn, hắn khiêng đại phủ, nhảy lên giữa không trung, hướng về phía Phá Thiên phong, trong miệng tiếp tục hô to.

"A ha ha ha!

Nhóm yêu nhãi con! Gia gia của các ngươi trở về rồi đây!

Có bản lĩnh thì đấu chính diện với ta đi!

Đám kia chỉ là món đồ không còn dùng được, đẫ bị pháp bảo lão tử đánh chết rồi!

Ha ha ha ha!"

Trên Tiểu Quỳnh phong.

Mê trận với vừa rồi bị thổi đổ bên ngoài, vào lúc này cũng đã khôi phục lại.

Dưới sự thôi thúc của những tầng trận pháp được ẩn giấu sâu, từ từ trở lại vị trí chính xác của mình.

Liên hoàn trận chân chính, không phải chỉ là từng vòng đơn giản như vậy.

Tầng ngoài của đại trận còn có việc duy trì, chữa trị trận pháp tầng sâu trong đại trận.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.