Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sầu lo của dã thần (1)

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Chương 182: Sầu lo của dã thần (1)

Phá Thiên phong, chỗ ở của Cửu tiên chữ Tửu.

Lý Trường Thọ từ Độ Tiên điện trở về nơi đây, vẫn chưa nhìn thấy hai người Tửu Ô và Tửu Thi, cũng không thấy tiên nhân chữ Tửu khác;

Bọn họ đều bận đi đến các sơn môn.

Tiểu sư thúc vẫn say rượu ngủ bên giường, Lý Trường Thọ không qua đó quấy rầy.

Đưa tiểu sư thúc từ dưới đất lên giường?

Chuyện vượt khuôn còn dễ dàng bị người ta hiểu lầm như thế, hắn đương nhiên sẽ không làm.

Không chỉ vậy, Lý Trường Thọ còn đi nghiên cứu xung quanh lầu các của sư thức, rất nhanh đã hiểu rõ nguyên lý bố trí trận pháp phòng hộ nơi đây.

Lý Trường Thọ liên thông trận cơ trận pháp, khởi động trận pháp xung quanh lầu các của nàng, bảo vệ tướng ngủ thoải mái của tiểu sư thúc…

Trận pháp nơi đây, vừa nhìn đã biết là do chính Tửu Ô sư bá bố trí, mang đậm phong cách ‘đạo nhân lùn’.

Sau đó, Lý Trường Thọ tìm được một vị đệ tử tạp dịch, cầm hai bình đan dược cho Hóa Thần cảnh dùng;

Sau vài câu hàn huyên, Lý Trường Thọ nhờ hắn nếu tiểu sư thúc tỉnh thì nhắn một tiếng, nói hắn và Linh Nga đã trở về Tiểu Quỳnh phong.

Làm xong những việc này, Lý Trường Thọ mới mang theo Linh Nga, để sư muội nằm ở trên mây, bay ở độ cao mình quen thuộc nhất, hướng về Tiểu Quỳnh phong mà đi.

Nói thật, cảm giác tồn tại của Tiểu Quỳnh phong, thật sự quá mỏng manh.

Mặc dù Lý Trường Thọ hết sức hài lòng với điều này…

Nhưng sư phụ hắn đã biến mất lâu như vậy, tiên môn vậy mà không có người nào chủ động đến hỏi thăm!

Chuyện này khiến cho chi tiết nhỏ Lý Trường Thọ đã chuẩn bị, hoàn toàn không thể phát huy được tác dụng!

Tất nhiên, không cần dùng tất nhiên cũng là chuyện tốt…

Điều vô cùng may mắn là, trên hai mặt tấm bia đá 'Liệt sĩ' ở Bách Phàm điện vừa lập không lâu, Lý Trường Thọ không phát hiện tên húy (1) của sư phụ nhà mình, không thì thật sự không biết nên như thế nào cùng sư phụ giải thích.

(1) Tên húy hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Ngày xưa trước thời nhà Tần ‘húy’ dùng để gọi người chết, từ triều đại nhà Tần trở đi bắt đầu sử dụng cho cả người sống lẫn người chế,t riêng ở Nhật Bản húy dùng để gọi tên thật của một người.

Ba pho tượng đạo nhân giấy kia, được sùng bái lâu thêm nữa, có lẽ cũng không có chuyện gì khác phát sinh.

Loại ‘tế lễ truy điệu’ này chỉ đơn thuần là để kỷ niệm, không hề sỉnh ra hương hỏa công đức…

Trở về nhà tranh, Lý Trường Thọ trước tiên đánh thức Linh Nga.

Sư huynh muội hai người thương lượng một lúc, quyết định theo bộ kế hoạch “Ổn sư” thứ nhất mà làm việc.

Lý Trường Thọ nằm xuống giường của mình, bờ môi khô quắt, hai mắt vô thần, đáy mắt mang theo vài phần lưu luyến với thế gian.

Lam Linh Nga chạy tới nhà tranh của sư phụ, quỳ gối trên bồ đoàn, đem sư phụ…

Thả ra.

"Ai dám ám toán bần đạo! Xem pháp bảo đây!"

Tề Nguyên lão đạo nhảy ra khỏi túi, giơ phất trần trợn mắt nhìn bốn phía, cúi đầu liền thấy tiểu đồ đệ quỳ trên mặt đất.

Vành mắt Linh Nga đỏ lên, nhẹ nhàng cắn môi, âm thầm bấm đùi, thậm chí còn dùng thêm chút tu vi thực sự.

"Sư phụ…"

Tề Nguyên ngẩn ra, sau đó liền nhớ lại trước đó chính là hắn đã bị hai đệ tử đánh ngất.

Tiên thức đảo qua, Tề Nguyên lập tức thấy được đại đồ đệ nằm bên trong nhà tranh sát vách, vội hỏi:

"Linh Nga, ngươi sao vậy?

Sư huynh ngươi hắn… Hắn làm sao vậy?!"

"Sư phụ, trước đây có lượng lớn yêu ma xâm phạm sơn môn, sư huynh lo lắng ngài sẽ xông lên liều mạng với yêu ma, nên bọn đệ tử mới cùng nhau đánh ngất sư phụ...

Sư huynh trong trận đại chiến này..."

Linh Nga còn chưa nói xong, Tề Nguyên liền vội vàng chạy tới bên giường Lý Trường Thọ;

Nhìn đệ tử bị trọng thương, Tề Nguyên lão đạo lập tức hối tiếc không thôi, vội vàng lấy ra một đống bình thuốc, trong lúc nhất thời lại không biết nên dùng cái nào thì thích hợp.

Lý Trường Thọ mở mắt ra, hai mắt vô thần, thấp giọng nói: "Sư phụ."

"Ai, sư phụ ở đây!" Tề Nguyên run giọng đáp, "Sư phụ ở chỗ này, ngươi có lời cứ nói."

"Ta không sao," Lý Trường Thọ họng khàn, yếu ớt thở dài, "Sư phụ, đệ tử trước đây làm ngài hôn mê..."

"Việc này không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, ngươi cũng là suy nghĩ vì vi sư, vi sư làm sao không hiểu?"

Tề Nguyên lão đạo ngồi ở bên giường, đưa tay cầm cổ tay Lý Trường Thọ, thận trọng dò xét.

Chỉ một thoáng, sắc mặt lão đạo biến đổi.

Tiên lực trong cơ thể của đại đệ tử, so với mình còn tinh khiết hơn, trong suốt hơn rất nhiều, đây chắc chắn là tiên lực Nguyên Tiên cảnh.

Nhưng giờ phút này, những tiên lực này trong cảm giác của Tề Nguyên lão đạo, lại vô cùng ít ỏi;

Khí tức trong cơ thể Lý Trường Thọ giờ phút này vô cùng lộn xộn, tâm mạch ầm ĩ như nổi trống, tinh tế xem xét, tựa như…

Như gõ trống tấu nhạc, rất có tiết tấu!

Lý Trường Thọ cố gắng mỉm cười, lời nói: "Sư phụ, đệ tử không có việc gì, sư phụ không cần phải lo lắng."

Trong ánh mắt của Tề Nguyên tràn đầy sự áy náy, thở dài: "Ai, là vi sư vô năng, không thể bảo vệ ngươi và Linh Nga, còn khiến ngươi và Linh Nga lao tâm lao lực như thế."

"Đệ tử mê choáng cho sư phụ trước, không thì sư phụ nhất định sẽ... Khụ, khụ khục..."

Tề Nguyên lão đạo vội nói: "Đây không đáng gì, vi sư không trách ngươi, không trách ngươi."

Lý Trường Thọ suy yếu ho khan hai tiếng, cười khổ âm thanh: "Sư phụ, nói mà không có bằng chứng, đáy lòng đệ tử thật sự áy náy không chịu nổi."

"Vi sư, vi sư… Đúng, vi sư thề, lần này tuyệt đối sẽ không trách ngươi!"

"Sư phụ, ngài thề với cái gì?"

"Tất nhiên là đối với đại đạo…"

"Sư phụ, không niệm “Cảm Niệm Danh Thệ chú”, đại đạo sẽ không có cảm ứng."

"Tốt, sư phụ làm ngay đây! Nhé?"

Tề Nguyên lão đạo run lên, nhìn Lý Trường Thọ nằm trên giường;

Sau đó lại nhắm hờ hai mắt, khí tức yếu ớt, lại suy yếu ho khan hai tiếng.

Lão đạo liếc nhìn Linh Nga trốn ngoài cửa nhà tranh, tiên thức cũng xoay nửa vòng xung quanh Tiểu Quỳnh phong, lập tức lấy lại tinh thần.

Tề Nguyên lãnh đạm nói: "Trường Thọ, Quy Tức Bình Khí quyết của ngươi, hình như không chỉ có thể che dấu tu vi."

"Sư phụ, đệ tử…”

"Pfft!"

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng cười, cực lực nhẫn nại, chung quy vẫn nhịn không được.

Cái trán Tề Nguyên lão đạo treo đầy hắc tuyến.

Lý Trường Thọ ho, yên lặng ngồi dậy, lộ ra nụ cười chân thành với sư phụ.

"Sư phụ, đệ tử thật sự không có việc gì."

"Ngươi tên nhóc khốn này!"

Tề Nguyên nâng phất trần lên đánh, Lý Trường Thọ trốn đến bán sống bán chết, nhưng ở cửa ra vào lại bị tiểu sư muội ‘tấn công’ ôm lấy!

"Sư huynh, đừng trách sư muội lòng dạ ác độc!"

Linh Nga híp mắt cười, gọi người đang bận bịu trong phòng: "Sư phụ, ta bắt được sư huynh rồi!

Mấy chuyện này đều là sư huynh bức ta làm!

Ta vốn dĩ đã nói, sư phụ ngài ra ngoài giết địch, cũng có thể góp chút phần trách nhiệm cho luyện khí sĩ Độ Tiên môn, là sư huynh nói ngài ra ngoài sẽ chỉ liều mạng với người ta, không không chú tâm sách lược!"

Lý Trường Thọ trừng mắt nhìn Linh Nga, Tề Nguyên ở phía sau đã vọt tới, giơ phất trần hét lớn một tiếng, đánh vào mông Lý Trường Thọ.

Nếu thật muốn chạy, Lý Trường Thọ tất nhiên có thể chạy nhanh như chớp;

Lúc này cũng chỉ là cho sư phụ cái bậc thang, để sư phụ bớt giận thôi.

Liền thấy 'Ba ba' vài tiếng, bộ vị quen thuộc kia lần nữa sưng đỏ…

Lý Trường Thọ thật không dễ dàng;

Khi sư phụ cầm phất trần quật, hắn cực lực áp chế tiên lực trong cơ thể phản kích sư phụ, tránh sư phụ xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 236

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.