Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2892 chữ

Chương 193

Ngày cao khí sảng, trời trong nắng ấm.

Ở Độ Tiên Môn, Lý Trường Thọ mặc trường bào màu xanh cưỡi mây bay ở độ cao không cao không thấp, chậm rãi đi tới.

Đạo bào mà đệ tử Bách Phàm điện chuẩn bị có ba loại, một loại là áo luyện công và áo bó người, một loại khác là đạo bào phổ thông Lý Trường Thọ thường mặc, những thứ này cứ nửa tháng là có thể tới lĩnh.

Linh Nga thường đích thân may vá, chính là loại đạo bào thứ hai, cũng sẽ may theo yêu cầu của sư huynh, may bên trong áo... mười cái túi bé.

Còn có một loại, chính là đạo bào hôm nay Lý Trường Thọ mặc, có công hiệu phong vệ, trước mặt thanh bào có thêu hoa bên trên.

Không có biện pháp, tình huống hôm nay có chút đặc biệt.

Nhị giáo chủ Hải Thần giáo sắp mang đạo lữ tới thăm Độ Tiên Môn.

Sau khi tổng hợp suy tính, Lý Trường Thọ cảm thấy bản thân vẫn nên chú ý một chút, không thể biểu hiện bình chân như vại quá được, tránh để Ngao Ất lúng túng.

Đây coi như một chút bồi thường đi, dù sao cũng là do tiên thức độc đan tâm hỏa thiêu của hắn vô tình thúc đẩy cuộc nhân duyên này...

Lúc đứng ở tiên môn, Lý Trường Thọ làm một đạo ấp với mấy vị đạo gia tiên phong đạo cốt đang giữ cửa, cất cao giọng nói:

"Đệ tử Lý Trường Thọ đỉnh Tiểu Ngọc, tới đây để đón bằng hữu, đây là thẻ xác minh của Bách Phàm điện, mời xem qua."

Một vị tiên nhân giữ cửa nhận lấy nội dung trên ngọc bài, sau đó mỉm cười gật đầu, dặn dò:

"Trường Thọ, người có giao hảo với luyện khí sĩ của Tiệt giáo ở Kim Ngao đảo và Nhị Thái tử Đông Hải Long Cung, ngược lại là chuyện tốt.

Sau này không thể làm mất lễ nghĩa, để cho người ta chê cười."

"Đệ tử đã rõ."

Ngay lập tức, hai vị tiên nhân kéo đại trận trước sơn môn, để Lý Trường Thọ ra ngoài, cưỡi mây bay giữa không trung, lẳng lặng chờ.

Không lâu lắm, giữa chân trời xuất hiện một chấm đen, chấm đen kia nhanh chóng phóng to, từng tiếng gió rít truyền ra cả ngàn dặm.

Ba con xích viêm hắc lân, trên miệng mỗi con cắn một cái xích đen thui, kéo một chiếc xe ngựa hoa mỹ đang bay từ chân trời tới.

Ba con giao long kia đều có tu vi Chân Tiên, bề ngoài dữ tợn uy vũ, thực lực tương đương với tiên giao binh của Long tộc.

Lý Trường Thọ nhìn chăm chú ba con giao long, hơi suy nghĩ trong lòng, không nhịn được khẽ lắc đầu...

Có chèn ép thì có phản kháng, đạo lý này ở hồng hoang không phải không có.

Nhưng, bây giờ chưa phải thời điểm nghĩ mấy cái này.

Xe giao long dừng lại cách sơn môn mười dặm, cửa xe mở ra, Ngao Ất nắm tay một vị thiếu nữ có mái tóc dài xanh đậm bay tới, theo sau còn có hai vị lão long.

"Trường Thọ huynh!"

Giọng Ngao Ất lớn truyền vang mười dặm, trên mặt thiếu niên tràn đầy ý cười, ra sức vẫy tay với Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, đứng im chờ.

Thiếu nữ Hải tộc bên người Ngao Ất thanh tú linh động, nhưng không tránh khỏi cẩn thận quan sát một hồi...

Đây là Trường Thọ huynh mà Ất Ất luôn treo trên miệng sao?

Trái với suy nghĩ của nàng, người này có hơi trẻ tuổi.

Đợi mấy bóng người bay tới trước mặt Lý Trường Thọ, hắn mỉm cười làm một đạo ấp chào hỏi, Ngao Ất và thiếu nữ sau lưng vội vàng đáp lễ.

Hai vị lão long chỉ gật đầu một cái, không làm ra động tác dư thừa nào.

Hải Thần Nam Hải Thần giáo, hai vị giáo chủ lớn nhỏ đưa mắt nhìn nhau, tự sinh ăn ý.

Chẳng cần Lý Trường Thọ dẫn âm dặn dò Ngao Ất đã cao giọng nói:

"Trường Thọ huynh, lần từ biệt trước đã mấy chục năm, huynh vẫn khỏe chứ?"

"Làm khổ Ất huynh nhớ mong, Trường Thọ luôn tu hành ở trên núi, tất cả đều bình yên, vị này là..."

"A, ta tới để giới thiệu với Trường Thọ huynh!"

Ngao Ất dừng lại, có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn có cảm giác trách nhiệm, thành thục.

Hắn kéo bàn tay mềm mại của Giao nhân công chúa, dắt nàng từ phía sau ra.

Giao nhân, eo thon, tiếng hát mềm mại, là người đẹp ngọt ngào nổi tiếng ở Hải tộc.

Vị công chúa này chắc chắn không kém phần, tướng mạo hoạt bát khả ái, lại có thêm mấy phần thông minh, lanh lợi, đứng bên cạnh Ngao Ất, một long một cá cũng coi như xứng đôi.

Nàng khom người hành lễ, đôi môi đỏ mọng hơi hé, nói:

"Tư Tư ra mắt Trường Thọ đại ca."

Giọng nói mềm mại, dù Lý Trường Thọ không có nhiều ấn tượng với nàng cũng không tránh khỏi tăng thêm mấy phần thiện cảm.

Ngao Ất đứng bên cạnh vội nói: "Trường Thọ huynh, đây là vị hôn thê của ta, chúng ta đã định hôn với nhau, nàng tên Khương Tư."

Lý Trường Thọ mỉm cười, nói: "Vậy ta tự nhận lớn, gọi một tiếng đệ muội.

Ất huynh quả thật có phúc."

"Ha ha..." Ngao Ất ngượng ngùng cười.

Lý Trường Thọ xoay người làm dấu mời, Ngao Ất lại nói: "Trường Thọ huynh chờ chút, ta đi nhanh quên mất lễ vật vẫn đang trên đường tới."

"Haiz, Ất huynh tới thì tới, bày vẽ..."

Grào----

Chợt nghe có tiếng rồng ngâm, ba con giao long mang theo xe ngựa chưa lễ vật xuất hiện phía cuối chân trời.

Ngao Ất cười, nói: "Một chút quà nhỏ, xin Trường Thọ huynh nhận lấy."

Lý Trường Thọ: ....

Có thể mạo muội hỏi thăm một chút, nhị giáo chủ người giải thích với Long cung thế nào để người ta chịu xuất ra nhiều bảo vật, chỉ để tặng cho một đệ tử trẻ tuổi của Độ Tiên Môn như vậy không?

Khóe miệng Lý Trường Thọ coi co quắp, nhất thời không biết nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái, cắn răng, nói với Ngao Ất:

"Ất huynh thật khách khí."

"Trường Thọ huynh với Ngao Ất không còn là tri kỉ nữa rồi! Chút lễ vật như này sao có thể kẹt xỉ được?"

Nhất thời, công chúa Khương Tư của giao nhân tộc không khỏi trợn mắt.

Lý Trường Thọ nhanh nhẹn bắt được chi tiết này, đáy lòng than nhẹ một tiếng...

Vị Nhị giáo chủ này, quá lỗ mãng!

Vì vậy, trước ánh mắt thất thường của các vị đại lão gia, chín mươi chín rương bảo vật bị Lý Trường Thọ thu vào đầy bảy tám pháp bảo trữ vật.

Lúc đó, vẻ mặt của các tiên nhân giữ cửa... cực kì phức tạp.

Tuy không biết trong mấy rương kia chứa bảo vật gì, nhưng chất liệu làm ra rương kia hoàn toàn là mạ vàng, riêng chất liệu đã kinh người như vậy...

Ngao Ất lại nói: "Làm phiền hai vị thúc bá chờ ở đây."

"Điện hạ yên tâm." Hai vị lão long khom người lĩnh mệnh: "Bọn ta sẽ ở nơi này che chở đại trận, điện hạ có chuyện gì xin cứ gọi bọn ra."

Lão chân tiên canh giữ sơn môn muốn nói lại thôi.

Sao có thể để cao thủ của Long tộc chờ ở ngoài sơn môn được? Chuyện này không khỏi thất lễ quá mức rồi.

Lý Trường Thọ dùng tay làm dấu mời, dẫn Ngao Ất và Khương Tư tới trước sơn môn.

Mấy vị đại lão mở đại trận phòng hộ, để một người một rồng, một Hải tộc vào trong...

Lý Trường Thọ nói: "Đệ tử đã đón được bằng hữu tới thăm, giờ đệ tử sẽ dẫn bằng hữu quay lại đỉn Tiểu Ngọc."

Tiên nhân giữ cửa chỉ cười khan hai tiếng, đưa mắt nhìn ba đạo thân ảnh cưỡi mây rời đi, mỗi người đều cảm thấy đau đầu không thôi.

Đợi bọn Lý Trường Thọ rời đi, có tiên nhân giữ cửa vội vã chạy tới đỉnh Phá Thiên, bẩm báo chuyện này cho trưởng lão Thái Thượng, hỏi một chút có nên mời hai vị cao thủ của Long tộc vào trong hay không.

Vị trưởng lão này định không cho phép, lại làm kinh động tới chưởng môn đang bế quan dưỡng thương.

Nhưng...

Quý Vô Ưu vừa nghe tới sáu chữ "Lý Trường Thọ đỉnh tiểu Ngọc" liền bật cười, quở trách mấy vị trưởng lão, nói:

"Trường Thọ giao thiệp rộng rãi, chuyện này có gì đáng ngạc nhiên sao?

Theo như bần đạo thấy thì đệ tử Lý Trường Thọ này không tệ, biết điều, trung hậu, ôn hòa lại hiền hậu, công đức cũng dày dặn, được nhân giáo tương lai phong làm cao thủ!

Đừng nói là Thái tử Long tộc, cho dù là Long Vương đích thân tới cũng không có gì để kinh ngạc, các ngươi nói có đúng không?

Khụ... Khụ...

Phái người đưa tới trà rượu ngon tới đỉnh Tiểu Ngọc, để Lý Trường Thọ chiêu đãi vị nhị thái tử của Long tộc cho tốt.

Lại nói, vị Ngao Ất này cũng là luyện khí sĩ của Kim Ngao đảo, đệ tử của Ô Vân đại tiên, bối phận tương ứng với bần đạo, nhưng lại kết giao ngang vai phải vế với Trường Thọ... chuyện này cũng thật buồn cười.

Ha ha... khụ.... ha ha ha..."

Mấy vị trưởng lão trố mắt nhìn nhau, mỗi người đều rơi vào trầm tư của riêng mình.

Cũng không biết, là họ quá mức nghi ngờ hay là do chưởng môn có chút... không bình thường.

Độ Tiên Môn hôm nay, vừa huyên náo lại vừa có chút cổ quái.

....

Lúc Lý Trường Thọ dẫn Ngao Ất tới đỉnh Tiểu Ngọc thì ở đó đã tụ tập ba vị hội viên cao cấp trong đội nhóm ăn hàng.

Mặc dù Cầm Huyền Nhã đã bế quan nhưng vẫn còn có ba vị này.

Linh Nga coi như là sư muội thân thiết của Lý Trường Thọ, hôm nay cẩn thận ăn mặc một phen, quần vải hồng phấn, áo dài thêu mây, hai má hồng hồng như đào.

-- Nàng nghe nói giao nhân công chúa tới, nên cũng giúp sư huynh có mặt mũi một chút.

Tiểu sư thúc bình thường tùy tiện, hôm nay cũng không ăn mặc chú ý nhiều, chẳng qua đứng ở đây, vẻ đẹp kinh diễm, đủ để trấn áp hơn nửa mỹ nhân.

Trái lại, Hùng Linh Lỵ ăn mặc... ừm, đổi sang bộ khôi giáp sáng hơn bộ trước.

Đợi Lý Trường Thọ, Ngao Ất và Giao nhân công chúa chân chạm đất, Linh Nga và Hùng Linh Lỵ đã nhanh chóng nghênh đón, Tửu Cửu bình tĩnh bay phía sau, tỏ vẻ cao nhân phong độ.

Khương Tư nhìn thấy Linh Nga, không nhịn được âm thầm khen ngợi trong lòng, sau đó liền nghĩ tới chuyện mình tính toán trước khi tới, lập tức nhắm Linh Nga thành mục tiêu.

Linh Nga tiến về phía trước, tự nhiên hào phóng làm một đạo ấp hành lễ, Khương Tư cũng khom người đáp lễ lập tức, ôn nhu nói: "Linh Nga tỷ."

Linh Nga dịu dàng đáp lại: "Vậy sao ta có thể không gọi một tiếng Tư muội được?

Lập tức, hai người tay trong tay, cười cười nói nói đi và trúc gian, khiến Lý Trường Thọ và Ngao Ất đứng phía sau đồng loạt nghiêng đầu.

Ngao Ất nhỏ giọng nói: "Trường Thọ huynh, các nàng quen biết từ trước sao?'

"Ừ... Không cần để ý nhiều, giao tình của nữ tử lúc nào cũng kì diệu như vậy cả, để các nàng tự chơi đi, chúng ta tới bên phòng luyện đan đi dạo một chút."

"Được." Ngao Ất mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Lý Trường Thọ dẫn âm dặn dò Linh Nga, Linh Nga không dấu vết gật đầu một cái, mời Khương Tư ngồi xuống, cầm điểm tâm và tiên quả lên, bắt đầu thuần thục pha trà.

Chờ Tửu Cửu và Linh Lỵ đều vào trúc gian, trong trúc gian nhanh chóng trở nên ầm ĩ, náo nhiệt.

Trước phòng luyện đan, Lý Trường Thọ lấy ra hai cái bồ đoan, mời Ngao Ất ngồi xuống, hàn huyên mấy câu chuyện lý thú.

Ngao Ất cảm khái không thôi: "Lần trước gặp Trường Thọ huynh, hay là ở lần thi đấu của Độ Tiên Môn, haiz...'

"Thế nào?" Lý Trường Thọ mỉm cười, nói: "Đáng lẽ ngươi là người đắc ý nhất, cần gì phải than dài thở ngắn."

"Vì Tứ Hải mà sinh buồn rầu..."

Lý Trường Thọ ra dấu đừng nói, lấy ra một cái ngọc phù, tạo ra một trận pháp vây xung quanh,

Hắn nhìn lên cảm thạch đo lường, nói:

"Lâu lắm mới tới một chuyến, đừng nói những chuyện này."

"Được." Ngao Ất gật đầu, tự nhiên biết Lý Trường Thọ không muốn bại lộ thân phận.

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Lần trước ngươi và ta từ biệt trong sơn môn, ta có đưa cho ngươi mấy thứ, ngươi dùng có hiệu quả không?"

Mặt thiếu niên đỏ lên, ấp úng nói:

"Rượu thuốc và Xuân cung đồ ngươi đưa ta chưa kịp dùng thì đã bị mấy vị sư huynh trên đảo mượn đi... Bọn họ mượn cũng không nói cho ta, ta cũng không tiện đòi."

Lý Trường Thọ dở khóc dở cười.

Ngao Ất tỏ vẻ xấu hổ: "Để huynh thất vọng rồi."

"Có cái gì mà thấy vọng?" Lý Trường Thọ cười khẽ một tiếng, nói: "Bây giờ ngươi đã có đạo lữ, ngược lại chẳng cần mấy quyển xuân cung đồ kia, mấy lọ thuốc và đan dược nếu ngươi thích lấy về mà dùng thử."

Vừa nói, Lý Trường Thọ vừa lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật.

"Rượu thuốc ta đã sửa tạo lại, sức khỏe kém chút nhưng rất lâu.

Đan dượu này là Hùng Tâm đan, cũng được sửa tạo lại, nói không chừng không có tác dụng gì với bản thể của ngươi, nhưng không nghĩ tới lại có hậu quả như vậy.

Dù sao ngươi cũng đã có đạo lữ rồi, dùng những thứ này cũng chẳng sao, chẳng qua nếu thật sự thích dùng cũng có thể dùng đan xen cách ngày."

Ngao Ất cảm động, nhận lấy nhẫn trữ vật.

Hắn vừa định cảm tạ thì Lý Trường Thọ đột nhiên cau mày, dẫn âm nói:

"An Thủy Thành."

"Ừm?" Ngao Ất chau mày, cẩn thận cảm ứng, trong lòng nổi lên bất an.

Hai người nhìn nhau, Ngao Ất bật thốt lên:

"Bọn chúng bắt đầu ra tay rồi?"

"Không vội." Lý Trường Thọ bình tĩnh nói: "Ngươi và ta cùng dùng thần niệm xem thử bọn họ định làm gì."

"Được." Ngao Ất lập tức nói, nhắm mắt ngưng thần, thần niệm rơi vào trong tượng thần ở Hải Thần miếu.

Xuyên qua tượng thần, hai người lập tức cảm ứng được tình hình hiện tại ở An Thủy Thành có hơi hỗn loạn, trên không trung có một con rồng xanh da trời đang bay lượn, khiến người phàm bên dưới vây xem.

Nếu không có tin tức mà Văn Tịnh đạo nhân báo trước thì chắc hẳn bây giờ Lý Trường Thọ sẽ cảm thấy buồn bực, không biết Long tộc định làm trò gì.

Nhị vị giáo chủ Hải thần giáo, hiện tại đang dùng thần niệm trao đổi:

"Ất huynh, đây là tộc nhân của ngươi sao?"

"Phải, cũng không phải, đây hẳn là Giao long lột xác mà thành, tuy cũng là Long tộc nhưng thực lực không đủ, địa vị trong tộc không cao, đa phần chỉ được làm hộ vệ."

Hai người trao đổi, con rồng kia đột nhiên bay về phía Hải thần miếu, giữa không trung hóa thành một người đàn ông trung niên có hai cái sừng trên đầu, rơi xuống đại viện của Hải thần miếu.

Tu vi Thiên tiên cảnh tột cùng, tuy không cao nhưng ở nơi này cũng không coi là thấp.

Thần niệm của Lý Trường Thọ nói: "Để xem hắn định giở trò gì."

Ngao Ất gật đầu, trong lòng có tức giận nhưng không dám quyết định tùy tiện.

Bên kia...

Trong trúc gian, Khương Tư đang kể lại tình cảnh lúc quen Ngao Ất, đột nhiên cười khẽ một tiếng, hỏi Linh Nga:

"Tỷ tỷ, tỷ có người thương sao?

Lần này ta tới có mang theo một món trân bảo của Giao nhân tộc, nếu trong lòng tỷ có người thương thì vật này có thể thúc đẩy đó."

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 180

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.