Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Lão Trọng Sinh Truy Thê 8

Phiên bản Dịch · 1387 chữ

Chương 8:

Diệp Minh xuống tầng, chị Trịnh đã chuẩn bị xong bữa sáng, Lục Tu Văn ngồi bên bàn ăn đợi cậu, thấy cậu xuống thì mỉm cười nói: “Dậy rồi à.”

Diệp Minh gật đầu đi tới ngồi xuống đối diện Lục Tu Văn, thấy thời gian cũng không còn sớm, cậu vừa cắn trứng gà, vừa cầm cốc sữa lên uống.

Nhưng Lục Tu Văn không ăn, mà cứ nhìn Diệp Minh đau đáu, sâu trong đôi mắt là tia nhìn quyến luyến nhỏ đến mức hầu như không thể nhìn thấy, mất đi cậu rồi... mới biết rằng cảnh tượng đơn giản như vậy, cũng khiến hắn mộng tưởng không thôi.

Sống lại lần nữa, hắn đã sắp không thể kiềm chế tình cảm của mình.

Trong lòng như có âm thanh ác ma đang thì thào, dù mày không làm gì, rồi em ấy cũng sẽ bị người khác lừa gạt, bị người khác lợi dụng... Em ấy sẽ phản bội mày, rời xa mày, tin tưởng những kẻ không đáng tin... Nếu đã vậy, sao không dứt khoát xuống tay, để em ấy thuộc về mình, khống chế mọi thứ thuộc về em ấy?

Lục Tu Văn thấy Diệp Minh vội vã ăn như vậy, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Ăn từ từ thôi, lát nữa có người đưa cháu tới trường, không muộn đâu, phải rồi, có chuyện này chú muốn nói với cháu một chút.”

Diệp Minh vừa ăn vừa nói: “Chuyện... chuyện gì ạ?”

Lục Tu Văn nhìn xoáy sâu vào cậu, nói rằng: “Chú hy vọng cháu có thể chuyển về nhà ở.”

Diệp Minh ngẩn người, có phần không hiểu nổi, cậu đã học đại học rồi, sinh viên đại học trọ ở trường không phải chuyện rất bình thường hay sao? Dù là học sinh địa phương cũng rất nhiều người trọ lại trường.

Lục Tu Văn nói: “Hoàn cảnh trường học vẫn không tốt, người tốt kẻ xấu lẫn lộn, trước giờ cháu vẫn luôn ở nhà, trọ ở trường chú không yên tâm, nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không tiện xử lý.”

Nhưng Diệp Minh không muốn về nhà ở, cậu đã lớn như vậy rồi, không thể cứ mãi như một đứa trẻ cần chú Lục chăm sóc chứ? Sớm muộn gì sau này cậu cũng rời khỏi căn nhà này, hơn nữa chú Lục cũng không còn trẻ nữa... Nhỡ sau này chú ấy cưới vợ sinh con, cậu ở đây sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm gia đình người khác chứ?”

Cậu cũng cần phải suy nghĩ những việc này, không thể chiếm lấy chú Lục cả đời được.

Diệp Minh nở nụ cười ngượng ngùng: “Mấy người bạn cùng phòng của cháu đều rất tốt, thức ăn trong căn tin cũng không tồi, không sao đâu, chú yên tâm đi.”

Lục Tu Văn nhìn Diệp Minh một chút, trầm mặc một hồi, nói rằng: “Nếu đã vậy thì thôi, nhưng cháu phải hứa với chú, nhất định phải chăm sóc bản thân, nếu không thì quay về nhà ở.” Lúc nói đến vế sau, giọng hắn có vẻ nghiêm túc.

Diệp Minh liên tục nói: “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà!”

Lục Tu Văn không nhắc lại chuyện để Diệp Minh quay về ở nữa, nhìn cậu ăn bữa sáng xong, bèn bảo tài xế của mình đưa cậu về trường học, hắn nhìn ô tô biến mất, khóe môi hơi nhếch lên.

Cháu sẽ về thôi.

...

Diệp Minh được chú Lý đưa về trường học, tuy rằng đã thi xong, nhưng Diệp Minh cũng không có ý định ở trong phòng ngủ cả ngày, hay ra ngoài quẩy như những công tử nhà giàu khác, như vậy không phù hợp với thiết lập con ngoan trò giỏi của cậu, bởi vậy nên cuộc sống trong kỳ nghỉ của cậu vẫn rất phong phú, kiếp trước cậu cũng không quay về nhà ở, mà ở lại trường tham gia các hoạt động, thực tập thực tiễn cùng bạn bè.

Cậu và Hồ Lỗi cùng tham gia một câu lạc bộ đứng đầu trường, câu lạc bộ này do đàn anh Phùng Sóc lập nên, trong nhà Phùng Sóc cũng có chút tài sản, lại thêm nhờ ngoại hình khôi ngô tuấn tú và vui tính, là một cao phú soái lừng danh, nên trong trường có vô số fan nữ, tuy rằng gia thế của anh ta chẳng là cái đinh gì so với Lục Tu Văn... Nhưng ở trường học kiêu căng hơn Diệp Minh không biết bao nhiêu lần.

Sở dĩ trước đó Diệp Minh chọn câu lạc bộ của Phùng Sóc cũng là có lý do, đừng nhìn bình thường Phùng Sóc nho nhã lịch sự rất phong độ, thực ra cuộc sống riêng tư rất hỗn loạn, trai gái chẳng ngại, có không ít cô gái trong câu lạc bộ của Phùng Sóc bị hắn ta trêu đùa, nhưng họ còn không biết, có thể nói anh ta rất cao tay.

Kiếp trước để cọ độ hảo cảm với Lục Tu Văn, tạo thêm một chút thăng trầm cho “tình yêu” của họ, cậu cố ý chọn trợ công này, để Phùng Sóc cũng thích cậu.

Phùng Sóc mê cái đẹp quả nhiên rất thích Diệp Minh, ngoại hình khí chất của Diệp Minh đều thuộc hàng đầu, khác với những người hắn từng tùy tiện vui đùa, khiến hắn thực sự động lòng, ở trường học rất quan tâm săn sóc Diệp Minh.

Lần này Diệp Minh và Phùng Sóc ra ngoài tham gia hoạt động, xảy ra một vài biến cố.

Diệp Minh nghĩ, nhất định Lục Tu Văn đang đợi chuyện này xảy ra, chú Lục lòng dạ thâm sâu như vậy, sao có thể tùy tiện bỏ qua? Nếu hắn đã sống lại rồi, nhất định là muốn thay đổi.

Mục đích của anh chính là bước từng bước một vào bẫy của hắn.

Diệp Minh quay trở về phòng, Hồ Lỗi còn đang mắt nhắm mắt mở đánh răng, hôm qua thức đêm chơi game, hôm nay tinh thần không tốt, thấy Diệp Minh quay về, yếu ớt nói: “Sao lại quay về sớm như vậy?”

Diệp Minh nói: “Sáng nay có hoạt động mà?”

Hai mắt Hồ Lỗi dại ra: “Ờ phải rồi, đợi một lát, tôi đi rửa mặt...”

Mười phút sau, cuối cùng Hồ Lỗi cũng tỉnh táo, tinh mắt phát hiện ra sợi dây chuyền mảnh trên cổ Diệp Minh, nhất thời nở nụ cười trở nên thô bỉ: “Đùa à, Cố Nhiên à ông còn đeo dây chuyền nữa! Có phải đàn ông không vậy.”

Diệp Minh liếc nhìn cậu ta: “Đàn ông hay không không phải dựa vào cái này để chứng minh.”

Trai thẳng sắt thép Hồ Lỗi không hiểu tại sao nam sinh lại đeo dây chuyền! Tuy rằng Diệp Minh trời sinh đã đẹp, kiểu dáng sợi dây cũng không hề khoa trương, không hề ẻo lả cũng không tầm thường, nhưng cái miệng cứ thích cà khịa mấy câu.

Diệp Minh thực sự không thèm để ý tới cậu ta, chẳng mấy chốc họ tới hội trường hoạt động, lần này là họ làm hoạt động tuyên truyền cho một trang web livestream, có rất nhiều streamer xinh đẹp nổi tiếng tới.

Hồ Lỗi vừa nhìn thì chẳng còn tâm tình đâu để trêu chọc Diệp Minh, hai mắt nhìn chòng chọc gái xinh trong trường đến mức suýt chút nữa chảy nước miếng ròng ròng, hít sâu một hơi nói: “Chuyến này đi không uổng, không uổng đi chuyến này, giờ có bảo tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

【Diệp Minh: Em không có gì muốn nói với loại trai thẳng thấp kém này.】

【888: Gu của cậu thì thượng đẳng lắm đấy? Chỉ vì cậu thích mấy anh giai cao to đen thơm à?】

【Diệp Minh: ……】 888 thay đổi thật rồi!!

【Diệp Minh: Không, ý em không phải như vậy, em cũng thích mấy chị gái xinh đẹp kia, mấy chị ấy cũng thích em, nhưng em không hèn mọn như cậu ta O(∩_∩)O】

【888: Ừm, cậu khá là kiềm chế.】

【Diệp Minh: ……….】

Bạn đang đọc Sứ Mệnh Vượt Thời Gian Của Diệp Minh (Dịch) của Tức Mặc Dao

Truyện Sứ Mệnh Vượt Thời Gian Của Diệp Minh (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LANGTIENHUYETPHONG
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.