Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có người muốn giết nàng!

Phiên bản Dịch · 2943 chữ

Chương 14: Có người muốn giết nàng!

Diệp Sơ Bạch là bóng ma của hai vị thái thượng trưởng lão. Cảm xúc của bọn họ đối với hắn là một mớ hỗn loạn, đó là cảm giác áy náy, chột dạ, càng nhiều hơn là sợ hãi.

Tất cả mọi người đều còn nhớ rõ hình ảnh kia.

Ở tu chân giới, Luyện Khí kết đan, sau đó Kim Đan sẽ ngưng kết thành Nguyên Anh, Nguyên Anh đi thêm một bước nữa là đến một cảnh giới cũng tương đồng với Bản Thể. Sau đó Nguyên Anh chịu thiên lôi độ kiếp là có thể phi thăng.

Ngày Ma Tu đến xâm chiếm, tuyết rơi rất lớn, bầu trời trắng xóa.

Diệp Sơ Bạch hao tổn mấy trăm năm thọ nguyên, tự mình phá vỡ Nguyên Anh, cưỡng chế tăng tu vi thành nửa bước phi thăng.

Hắn vốn là người có cơ hội phi thăng nhất, người có cơ hội bước vào Tiên Giới nhất, nhưng cứ như vậy mà tự chặt đứt con đường của mình.

Một người một kiếm đứng trong biển mây, từ kiếm đến người đều đầm đìa máu tươi, dường như có thể nhuộm đỏ cả một vùng tuyết rộng lớn.

Nhờ có mũi kiếm của hắn mà cuối cùng đám ma tu kia cũng rời khỏi đất liền. Tam đại môn phái và tứ đại gia tộc vốn dĩ muốn thối lui, nay lại ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên.

Có điều bọn họ không hỗ trợ Diệp Sơ Bạch dưỡng thương, mà ngược lại còn ngang nhiên chia cắt mảnh vỡ Nguyên Anh của hắn.

Ngay cả Tạ gia không có một ai trong dòng chính chết trong cuộc đại chiến vì muốn cướp được mảnh vỡ cũng sẵn sàng hy sinh một vị gia chủ.

Khi đó, hai vị trưởng lão Hóa Thần kỳ còn sót lại của Thanh Lưu Kiếm Tông cũng được chia hai mảnh. Nhờ đó mà hiện tại mới có hai vị Thái Thượng trưởng lão Độ Kiếp.

Nguyên Anh và thần hồn bản thể có mối liên kết với nhau, gần như tương đương với trái tim, xương tủy của người tu chân.

Lúc trước, bọn họ vì phân chia thân thể của Diệp Sơ Bạch mà phảng phất như biến thành một đám ma quỷ, một đám sói đói.

Nghĩ đến đây, hai vị Thái Thượng trưởng lại ước gì có thể ngày ngày được canh giữ ở Thập Phong, mãi cho đến khi nhìn thấy xương cốt của Diệp Sơ Bạch thì mới có thể yên tâm.

“Kỳ lạ, thật kỳ lạ.”

Liễu Chính Hư đứng trên đám mây nhìn về đỉnh núi Thập Phong phía xa, cau mày nói.

Hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng nhíu mày: “Phong ấn không hề có dấu hiệu bị nới lỏng, hơn nữa ta thấy nơi này đã sớm không còn hơi thở của hắn, lẽ ra hắn đã sớm chết rồi mới phải.”

Phong ấn này là mấy vị cao thủ Độ Kiếp kỳ bí mật bày ra. Bọn họ lo sợ Diệp Sơ Bạch đột nhiên đi ra nên mới làm vậy.

“Có lẽ ngươi bị tiểu tử Việt Hành Chu kia lừa rồi.”

Liễu Chính Hư hơi chần chờ: “Nhưng Việt Hành Chu không giống như đang nói bừa. Hơn nữa sư điệt còn chính mắt nhìn thấy Ôn Vân phóng ra một quả cầu lửa, thật sự chính là kiếm ý hóa hình….”

Phương Đông trưởng lão hờ hững xua tay: “Là kiếm ý hóa hình thì thế nào, không có Kim Đan thì làm nên trò trống gì được? Nếu ngươi lo lắng sau này nàng ta bị Thập Phong dạy hư thì tối nay ta sẽ thay ngươi loại bỏ mối hậu hoạn này.”

Âu Dương trưởng lão không chút để ý nói: “Mười năm trước Diệp Sơ Bạch đã sớm hết thọ nguyên. Chúng ta cũng không cần phải cẩn thận như vậy, giữ lại đám đệ tử Thập Phong của hắn đã là quá tử tế rồi. Nếu ngươi cảm thấy Ôn Vân kia không ổn thì trực tiếp giết nàng ta là được.”

Rõ ràng là giết người nhưng lời lẽ nói ra lại nhẹ nhàng như thể giết một con gà.

Liễu Chính Hư lắc đầu mỉm cười, chắp tay thành khẩn nói: “Không cần đâu hai vị sư thúc. Giống như hai người đã nói, Ôn Vân kia không có Kim Đan, dù có lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình thì cũng chỉ là người phàm mà thôi. Cả đời nàng ta sẽ không thể đi lên đỉnh núi, không trốn được sinh lão bệnh tử, nên cứ kệ nàng đi.”

Hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng không phản đối. Bởi lẽ trong mắt họ, Ôn Vân giống như một con kiến có thể nghiền nát bất kỳ lúc nào, họ không cần quá để ý đến một con kiến làm gì.

Ba người cẩn thận kiểm tra phong ấn nơi Diệp Sơ Bạch bế quan, xác định không có hư hỏng gì thì yên tâm rời đi.

Nhưng mà dù có tu vi cao như vậy nhưng bọn họ vẫn không phát hiện người mình tìm nửa ngày đang đứng ở chân núi, quan sát từng động tác, cử chỉ của bọn họ.

Đương nhiên, ba vị đồ đệ xui xẻo dưới chân núi kia cũng không phát hiện. Chỉ có một mình Ôn Vân là có chút cảm giác, nhưng hiện tại lực chú ý của nàng đã bị tam sư huynh thu hút.

Cuối cùng Bạch Ngự Sơn cũng để lộ mặt.

Gương mặt hắn có khí chất kiêu ngạo, lại thêm làn da màu bánh mật, đúng là rắn rỏi như thanh kiếm lớn kia của hắn.

Nhưng mà hiện tại người rắn rỏi kia đang thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, gương mặt đầy nước mắt.

Là một vị sư huynh rất yêu thương sư đệ, Việt Hành Chu lập tức tiến tới hỏi thăm: “Tam sư đệ, đệ làm sao vậy?”

“Không còn, không còn rồi.......đại sư huynh, thanh kiếm sư phụ đúc cho đệ lúc trước đã không còn nữa rồi.” Hai mắt của Bạch Ngự Sơn đã không còn ánh sáng, giọng nói cũng khàn khàn đến rách nát.

“Đệ chỉ muốn đi đào một khối Kim Tinh Thạch đúc lại thành kiếm, nhưng ai ngờ lại có người dám đến Thập Phong trộm kiếm của đệ. Đệ đi tìm khoáng thạch, vội vàng lấy về đúc kiếm, giữa đường chợt nhớ là Ôn sư muội không ở đây, không ai nhóm lửa nên đến cách vách bắt một tên tạp dịch. Kết quả, chờ đến khi đệ trở về thì thanh kiếm đã biến mất, chỉ còn lại mỗi chiếc vỏ kiếm lẻ loi ở chỗ này…..”

Hắn nức nở gào khóc, thậm chí còn nấc lên.

Ba người còn lại cùng nhìn nhau.

Ôn Vân dò hỏi: “Tam sư huynh, không phải huynh đến xem cuộc tranh tài nội môn sao?”

Bạch Ngự Sơn cúi đầu, vừa khóc vừa hỏi: “Thì ra cuộc tranh tài nội môn đã bắt đầu rồi sao? Ôn sư muội, muội là bại trận trở về à?

“......” Được lắm, rất vô tình, thật sự không hề có tình cảm sư huynh muội đồng môn.

Hứa Vãn Phong buồn bức hỏi: “Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ kiếm của đệ tự mình bay đến giúp Ôn sư muội?”

Lần này Bạch Ngự Sơn cũng tỉnh táo lại, vội vã hỏi: “Kiếm của đệ? Kiếm của đệ ở chỗ đó?”

“Hôm nay kiếm của huynh đột nhiên bay đến lôi đài của muội, chúng ta còn tưởng là huynh ở góc xem thi đấu đấy. Về sau không tìm được huynh nên chúng ta đành đi về trước.” Ôn Vân đưa thanh kiếm tới: “Thì ra huynh không có tới?”

Bạch Ngự Sơn vội vàng ôm lấy thanh kiếm, nước mắt cũng lập tức ngừng rơi, ánh mắt đỡ đần hỏi: “Nó tự bay đến sao? Sao có thể chứ!”

Kiếm của kiếm tu là được tinh luyện hàng ngày, nếu đổi người sử dụng thì nhất định phải xóa đi dấu vết linh lực, nhưng hiện tại dấu vết trên thanh kiếm lại không hề bị hư hại.

Vô cùng kỳ quái!

Ôn vân cười gượng nói: “Có lẽ là trước kia muội đốt lửa cho nó vài lần, nó dần dần sinh linh, cho nên lần này lại muốn tìm muội tới nhóm lửa….”

Sau khi miễn cưỡng lừa ba vị sư khuynh, Ôn Vân cũng không dám ở lại quá lâu, nàng vội trở về viện của mình.

Vô tình lại nhìn thấy một nam tử bạch y đang đứng bên cửa sổ.

Ôn Vân lập tức hỏi: “Là ngươi di chuyển thanh kiếm của tam sư huynh đến giúp ta?”

Diệp Bạch Sơ lạnh lùng gật đầu: “Đúng vậy.”

Xem ra nàng cũng không quá ngốc, cuối cùng cũng mơ hồ đoán được thân phận của hắn.

Nhưng câu nói tiếp theo của Ôn Vân đã đánh thẳng vào mặt hắn.

Nàng lộ vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’ rồi cười nói: “Ta cũng đoán là ngươi mà, không hổ là Phượng Hoàng Mộc linh, còn chưa thành kiếm linh đã có thể điều khiển được kiếm rồi.”

Nàng nghĩ đến cây ma trượng Long Cốt không còn dùng được kia của mình, đúng là lãng phí mấy trăm năm dùng tinh thần lực nuôi dưỡng mà, cuối cùng nó cũng chỉ có chút uy áp miễn cưỡng với những cây ma trượng khác mà thôi.

Thấy nàng khen ngợi nhiệt tình như vậy, Diệp Sơ Bạch hơi ngẩn người.

Hắn nói: “Ta không phải….”

Hắn còn chưa nói xong thì một trận ma pháp ấm áp quen thuộc đã bao vây người hắn. Diệp Sơ Bạch thầm thở phào nhỏ nhõm, nuốt lại lời phủ nhận của mình.

Ôn Vân vừa phong ma pháp hệ quang lên đỉnh đầu hắn, vừa dịu dàng dạy bảo: “Tuy ngươi nhất định sẽ đứng đầu vạn kiếm, nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa thành kiếm. Thứ nhất, ngươi làm vậy sẽ làm tổn thương linh lực của mình, thứ hai là sẽ dọa tam sư huynh. Hôm nay huynh ấy khóc lóc rất thảm thiết, sợ là đã làm mất thanh kiếm do chính tay lão tiền bối Diệp Sơ Bạch đúc.”

Diệp Sơ Bạch im lặng một hồi lâu rồi nói ra ba chữ: “Lão tiền bối?”

Ôn Vân gật đầu: “Là sư phụ của mấy vị sư huynh, bây giờ cũng là sư phụ trên danh nghĩa của ta. Nghe nói ngài ấy là một vị lão tiền bối rất tài giỏi.”

Dù sao ba vị sư huynh luôn nói là ‘sư phụ, lão nhân gia ngài ấy’, cho nên Ôn Vân cũng dựa theo đó tự phác họa ra hình tượng của Diệp Sơ Bạch!

Diệp Sơ Bạch im lặng một hồi lâu, theo bản năng cúi đầu nhìn tay của mình. Làn da dưới cánh tay vẫn trắng nõn, không hề có vết nhăn hay đốm đồi mồi nào. Có chỗ nào liên quan đến chữ ‘lão’ chứ?

Ôn Vân cũng không biết mình đã vô tình làm tổn thương trái tim của một vị lão nhân gia. Hiện tại nàng là đang bận rộn thu dọn hành lý.

Diệp Sơ Bạch thấy nàng gấp tay nải lại thì khẽ nhắc nhở: “Trong phòng ngươi có một cái túi không gian.”

Ôn Vân cũng không ngẩng đầu lên: “Ta không có linh lực, mở không được….”

Nàng chưa dứt lời thì Diệp Sơ Bạch đã mở túi không gian rồi đưa qua.

Ôn Vân quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng. Không cần nhiều lời, chỉ xem biểu cảm này là đủ biết ý của nàng, không hổ là kiếm linh, ngay cả túi không gian nhị sư huynh đưa mà cũng có thể mở ra.

Không thể không nói, Ôn Vân đã có rất nhiều hiểu lầm với thế giới tu chân này.

Ôn Vân bỏ tất cả mấy cây ma trượng của mình vào vỏ kiếm, sau đó nghiêm túc dặn dò: “Mấy ngày nữa ta sẽ đi tham gia đại hội luận kiếm. Có lẽ phải mất một thời gian mới trở về, ta sẽ nhờ mấy vị sư huynh tưới nước cho huynh.”

Nhưng Diệp Sơ Bạch lại đột nhiên nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Ôn Vân ngạc nhiên: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

Cũng là hôm nay Diệp Sơ Bạch mới phát hiện ra, bây giờ hắn hình như…. Không thể cách Ôn Vân quá xa.

Hôm nay Ôn Vân vừa rời khỏi Thập Phong thì hắn lập tức bị một lực lượng nào đó quấy nhiễu, làm hắn khó chịu, tinh thần không yên ổn. Mãi cho đến khi hắn lại tìm được nàng thì mới trở lại bình thường.

Tựa như có một sợi dây liên kết vô hình nào đó đã trói buộc hai người bọn họ, nếu cách nhau quá xa thì linh hồn sẽ đau đớn.

Hắn vốn cho rằng Ôn Vân đã sử dụng ma thuật quỷ quái nào đó với mình, nhưng thấy nàng không có phản ứng gì thì chắc nàng cũng không hề hay biết.

Theo lời giải thích ngắn gọn đủ ý của Diệp Sơ Bạch, Ôn Vân mơ hồ đoán được chân tướng.

Ma pháp sư phải luôn dùng tinh thần lực của mình để đánh dấu và thiết lập liên hệ với ma trượng, đây là bước không thể thiếu với những cây ma trượng cao cấp. Ma pháp sư không ngừng gia tăng dấu vết tinh thần lực của mình là để đề phòng ma trượng phản bội.

Như vậy, vấn đề đã xuất hiện.

Tuy thân thể này của Ôn Vân chỉ có thể sử dụng ma pháp trung cấp, nhưng linh hồn của nàng vẫn là cảnh giới vô hạn, hơn nữa còn sắp tiến tới Pháp Thần! Toàn bộ tu chân giới không có ai có thể có tinh thần lực lớn mạnh hơn nàng!

Bởi vậy nên Diệp Sơ Bạch sống nhờ trong Phượng Hoàng Mộc cũng bị nàng xóa bỏ dấu vết của mình…. Nói cách khác, Diệp Sơ Bạch cũng giống như ma trượng Long Cốt đời trước của Ôn Vân, không thể rời xa nàng.

Diệp Sơ Bạch nghe được lời giải thích của Ôn Vân thì đứng yên tại chỗ, không nói gì mà nhìn thiếu nữ trước mặt.

Nàng đã cứu hắn, cho nên hắn sẽ không vì giải bỏ trói buộc này mà giết nàng. Hắn cũng không phải là người như vậy.

Hắn cũng nhìn ra hiện tại nàng vẫn là người phàm. Đối với người tu chân thì mấy mươi năm còn lại của nàng cũng như pháo hoa, sáng rực rỡ nhưng lại rất ngắn ngủi.

Hắn không để ý khi làm người bảo vệ đóa pháo hoa này, làm nó được bình yên nở rộ.

Vì vậy nam nhân bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Là ta thiếu ngươi một mạng, cho nên chuyện bảo hộ ngươi cả đời không thành vấn đề."

Nhưng mà, lời nói này đến tai Ôn Vân lại thay hình đổi dạng.

Ma pháp sư tu hành đến cảnh giới nhất định là có thể bất tử. Đời trước, chỉ một chút nữa là nàng đã trở thành Pháp Thần, đời này có kém hơn thì nàng cũng có thể sống hơn trăm ngàn năm.

Ôn Vân rất xúc động, bởi vì hiện tại hắn chỉ là một cây non nhưng lại có thể tự lập lời thề trăm ngàn năm.

Nàng chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng lại lắc đầu cười nói: “Không được, ta không thể dẫn ngươi theo.”

“Ta đi luận kiếm là muốn đòi công bằng cho bản thân. Chuyến đi này không rõ sống chết thế nào, cũng không nhất định có thể bảo vệ được ngươi.”

“Còn nữa, chắc huynh cũng biết mình chính là Phượng Hoàng Mộc rất quý hiếm, nếu như bị người khác phát hiện thì e là sẽ gặp nạn.”

Nhưng Diệp Sơ Bạch lại nói: “Hiện tại thân thể của ta không hoàn chỉnh, chỉ có mình ngươi mới có thể nhìn thấy ta.”

Đây cũng là lý do vì sao ba người Liễu Chính Hư kia không pháp hiện ra hắn. Hiện tại hắn đang ở trạng thái không thật không ảo, chỉ có một mình Ôn Vân có liên kết tinh thần với hắn là có thể nhìn thấy.

Ôn Vân nhìn cây Phượng Hoàn Mộc kia, suy đoán ý tứ của hắn là: hắn là bị người khác chém một lần rồi mới nảy mầm lại lần nữa. Vậy thì thảm thật.

Diệp Sơ Bạch tiếp tục nói: “Hơn nữa chuyến đi này của ngươi vô cùng nguy hiểm, ta muốn đi theo bảo vệ ngươi.”

Hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, dường như không hề sợ hãi bốn chữ ‘sống chết không rõ’ trong lời nói của Ôn Vân.

Ôn Vân vốn định khuyên nhủ hắn, nhưng sau lưng bỗng nhiên toát lên cơn lạnh lẽo. Nàng vội vàng truyền phóng tinh thần lực mạnh mẽ của mình, nhưng lại phát hiện bản thân đã bị tiểu viện này ngăn cách, ngay cả mấy vị sư huynh cũng không phát hiện ra.

Tia sát ý mạnh mẽ kia chậm rãi dâng lên, càng ngày càng tiến lại gần nàng.

Có người muốn giết nàng!

Bạn đang đọc Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng. của Mộ Trầm Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật NgocBich1111
Lượt thích 2
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.