Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hảo sư huynh

Phiên bản Dịch · 3416 chữ

Chương 17: Hảo sư huynh

Ôn Vân hối hận không thôi.

Nếu biết trước Diệp Sơ Bạch sẽ yêu thích ma pháp đến nỗi ngày nào cũng thỉnh giáo ma pháp đến tận nửa đêm thế này thì nàng nhất định sẽ không dạy hắn.

Hiện tại Ôn Vân cứ sáng sớm lại bị đám kiếm tu kéo đi luyện kiếm, tối về lại bị kiếm linh nhà mình bắt chỉ dạy ma pháp. Từng giây từng phút đều khổ luyện như vậy, nàng không sớm phi thăng thì ai phi thăng!

Cứ như vậy dày vò hơn mười ngày, Ôn Vân trông mòn con mắt cuối cùng cũng đợi được ngày ngắm bình minh.

Đường đến đảo Xuy Tuyết xa xôi ngàn dặm, linh trận trên vân thuyền đi được nửa đường cũng dần hao kiệt. Tuy kiếm tu tinh thông kiếm thuật nhưng đối với trận đồ gì đó thì cả đám đều là tay mơ. Vân thuyền cũng bởi thế mà phải tạm dừng giữa đường để bày bố lại linh trận.

Dưới sự chỉ huy của trưởng lão dẫn đường, đám người Ôn Vân dừng chân tại một trong những khách điếm lớn nhất thành Thanh Sơn.

Khắp nơi trong thành Thanh Sơn đều là tu sĩ, thường dân cũng không quá bất ngờ, quen thuộc cúi đầu chào hỏi: “Mời các vị tiên nhân đi bên này, không biết các vị muốn dùng gì trước?”

Đại sư huynh Nhị Phong nhìn Ôn Vân một cái rồi cười ha hả: “Tùy tiện dọn một ít linh thực trước đi. Sau đó mang lên vài con hạc nướng. Ta muốn thịt hạc béo, mềm một chút!”

Mấy sư huynh còn lại lập tức tán đồng: “Hạc nướng! Hạc nướng!”

Ôn Vân nghẹn lời. Bọn họ ăn hạc nướng đến nghiện rồi đúng không?

Tiểu nhị bị yêu cầu này làm cho ngây người nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Dạ dạ, đại nhân chờ một lát. Chúng ta lập tức đi mua hạc về nướng cho mấy vị!”

Rất nhanh hắn đã xách mấy con hạc béo mập trở về. Tuy hạc thông thường không thể so sánh với tiên hạc của Tạ gia nhưng các sư huynh cũng không bắt bẻ, gặm đến ngon lành.

Ôn Vân được chia cho một cái đùi hạc. Lúc nàng chuẩn bị đưa đùi hạc lên miệng cắn một miếng, một cái roi da không biết từ đâu vung tới quất đùi hạc rơi xuống đất. Nếu không phải nàng phản ứng nhanh nhẹn, khuôn mặt lúc này cũng chỉ sợ đã có vài vệt máu.

“Sư huynh, bọn họ đúng là độc ác!”

Tiểu cô nương mặc hồng y, trên đầu có hai búi tóc đang lôi kéo y phục của nam tử trẻ tuổi đi bên cạnh, nghẹn ngào nói: “Muội còn tưởng tiểu nhị kia mua hạc trên tay thợ săn là vì muốn cứu nó. Kết quả hắn ta lại đem hạc đi nướng rồi bưng lên bàn!”

Nam tử thấp giọng dỗ dành vài câu nhưng tiểu cô nương vẫn không ngừng thút thít, nhìn hạc nướng trên bàn, nức nở nói: “Hạc nhỏ đáng yêu như vậy, vì cớ gì các ngươi lại muốn ăn nó?”

Ôn Vân thiếu chút nữa bị nàng ta vung roi trúng người, trong lòng bật cười nhưng ngoài mặt không cười, thản nhiên nói: “Vì cớ gì sao? Vì ăn ngon.”

Lời này của nàng cũng khiến mấy sư huynh đang há hốc miệng bên cạnh bừng tỉnh, sôi nổi tán đồng.

“Thật sự ăn rất ngon! Thơm hơn gà nướng nhiều!”

Tiểu cô nương bị Ôn Vân nước chảy mây trôi đáp lại nhất thời tức đến giậm chân: “Tỷ tỷ, khuôn mặt của ngươi xinh đẹp như vậy sao tâm địa lại tàn nhẫn thế!”

Ôn Vân bình thản cầm ly rượu lên, khẽ cười: “Muội muội, tâm tư của ngươi cũng xấu như tướng mạo ngươi vậy.”

Nam tử bên cạnh tiểu cô nương nghe vậy thì lập tức nhíu mày: “Vị cô nương này, gia muội còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Mong ngươi nể tình muội ấy nhỏ tuổi mà tha thứ cho nàng.”

Chẳng qua Ôn Vân còn chưa kịp cất lời, sắc mặt Thẩm Tinh Hải bên cạnh đã trầm xuống: “Sư muội nhà ta cũng còn nhỏ. Sao không thấy muội muội ngươi tha thứ cho nàng ấy?”

Các phong trong tông môn cạnh tranh lẫn nhau là chuyện thường tình, nhưng một khi ra ngoài sơn môn, bọn họ chính là người một nhà. Đã là người một nhà thì sao cho phép kẻ khác bắt nạt người nhà mình.

“Đúng vậy, sư muội nhà ta mới mười lăm. Ngươi gọi ai là tỷ tỷ đấy!”

“Người khác ăn hạc thì ngươi khóc thành như vậy! Cách vách giết heo sao ngươi không khóc đi!”

Mấy sư huynh, sư tỷ mỗi người một câu bảo vệ Ôn Vân. Tiểu cô nương kia bị bắt nạt đến nỗi hai mắt rưng rưng, nắm chặt tay áo huynh trưởng không buông.

Nam tử kia đầy thương tiếc xoa đầu nàng ta, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Ta là Lãnh Lệ, nhị công tử Lãnh gia, gia muội là Lãnh Yên Yên. Ta ra khỏi cửa cũng không muốn gặp chuyện thị phi, chỉ mong các vị chôn cất con hạc kia, còn cô nương này dập đầu xin lỗi gia muội là được.”

“Hóa ra là Lãnh gia.” Ôn Vân ra vẻ kinh ngạc thốt lên, sau đó đưa mắt khiêm tốn thỉnh giáo sư huynh Nhị Phong bên cạnh: “Chu sư huynh, Lãnh gia nào vậy?”

Chu Nhĩ Sùng ôm kiếm chép miệng một cái, hạ giọng nói: “Ôn sư muội chưa từng nghe qua cũng phải thôi. Chẳng qua chỉ là một gia tộc nho nhỏ có quan hệ thông gia với Tạ gia nên tự cho mình là ghê gớm.”

Lãnh Lệ bên kia có tu vi không tồi. Cho dù người nọ đã cố tình hạ thấp giọng nhưng hắn vẫn nghe đến rõ ràng, sắc mặt lập tức biến đổi.

Lãnh Lệ tốt xấu cũng có chút nhãn lực. Tuy đám kiếm tu này ăn mặc đơn giản nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện tu vi bọn họ cao đến kinh người, lai lịch tuyệt đối không tầm thường.

Vì thế hắn cố nén giận, chắp tay nói: “Không biết mấy vị đạo hữu đây là đệ tử của tiên môn nào?”

Đại sư huynh Bao Tịch Long tính tình tùy hứng, hào sảng rút kiếm đáp: “Không dám nhận, Thanh Lưu Kiếm Tông!”

Lãnh Yên Yên bên cạnh lập tức sửng sốt hô lên: “Vậy mà lại là sư môn của biểu ca!”

Khóe miệng Lãnh Lệ hơi run rẩy, ngạo khí trên mặt nháy mắt biến mất, gắng gượng nặn ra một nụ cười thân thiện: “Đại thủy trùng liễu long vương miếu*. Hóa ra là người một nhà……”

Nguyên văn là: “Đại thủy trùng liễu long vương miếu. Nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân”: vốn là người nhà mình nhưng không biết nên xảy ra mâu thuẫn.

Đáng tiếc không ai bắt chuyện với hắn.

Lãnh Yên Yên lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: “Mấy vị sư huynh, biểu ca Tạ Mịch An nhà ta cũng gia nhập Nhất Phong các ngươi. Không biết ở đây có sư huynh Nhất Phong không?”

Tầm mắt mọi người đều dừng trên người Thẩm Tinh Hải. Có điều người nọ lại vờ như không nghe thấy, từ chối kết thân với nàng ta.

Lãnh Yên Yên vẫn tiến lên một bước, không nhìn người khác mà chỉ e thẹn nhìn Thẩm Tinh Hải: “Không biết sư huynh họ gì?”

Thẩm Tinh Hải lạnh băng đáp: “Vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới.”

Nàng ta bị lơ đi cũng không nhụt chí, rụt rè ngồi xuống bên cạnh hắn, ra vẻ sợ sệt nói: “Sư huynh ngay cả tên cũng không muốn nói là vì tức giận Yên Yên sao? Yên Yên chỉ là quá mềm lòng khi thấy những sinh linh nhỏ bé kia chết trước mặt mình thôi……”

Ôn Vân ngồi bên cạnh Thẩm Tinh Hải bị nàng ta không chút thương tiếc ép phải đứng dậy. Nàng yên lặng rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống để hạ hỏa.

Thẩm Tinh Hải lạnh nhạt mở miệng: “Mời Lãnh tiểu thư tránh qua một bên, ngươi chiếm chỗ của Ôn sư muội ta.”

Mộng Nhiên sư tỷ uống cạn ly rượu, khẽ cười: “Muội muội ngươi đừng tới chỗ chúng ta ngồi làm gì. Bọn ta còn phải chờ ngươi đi thì mới an tâm ăn hạc nướng được đó.”

Tính cách đám kiếm tu quả thực thẳng tắp như mũi kiếm của bọn họ, trực lai trực lãng*, lạnh lẽo sắc bén khiến tâm tư tiểu cô nương kia bị chọc đến nát nhừ, uất nghẹn lau nước mắt chạy đi.

trực lai trực lãng: thẳng thắn, chính trực, không thích vòng vo.

Lãnh Yên Yên kia rời đi muộn như vậy, hạc nướng ở thời điểm ngon nhất là da giòn thịt xốp đã sớm mềm. Các sư huynh chán nản lao vào đánh chén, nào còn tâm tư kéo Ôn Vân đi luận kiếm.

Ôn Vân bưng một chậu linh thủy về phòng, vừa tưới nước cho Phượng Hoàng Mộc vừa lẩm bẩm: “Nhanh lớn, nhanh lớn, ta rất muốn đẽo ngươi…….”

“Ngươi đang nói gì vậy?”

Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói khiến tay Ôn Vân thoáng rung lên, cả chậu linh thủy cứ như vậy đổ thẳng lên Phượng Hoàng Mộc.

Diệp Sơ Bạch cũng không trách nàng, chậm rãi cầm Hỏa Sam Mộc ma trượng lên điểm điểm vài cái. Một luồng ánh sáng mỏng manh ấm áp lập tức tràn ra khiến linh thủy dư thừa nháy mắt bốc hơi.

Tư thế cầm ma trượng của hắn có hơi kỳ quái, rõ ràng giống như đang cầm kiếm nhưng không hiểu sao lại mang theo khí chất xa cách khó gần, đặc biệt đẹp đẽ.

Nhưng Ôn Vân cũng không rảnh thưởng thức tư thế của hắn. Nàng trợn tròn mắt.

“Ngươi sử dụng được ma pháp từ bao giờ vậy?”

Diệp Sơ Bạch nhíu mày: “Hôm qua, lúc ngươi với mấy sư huynh đang vui vẻ nói chuyện.”

Từ từ. Sao hắn có thể nói ra mấy lời chua ngoa với giọng điệu lạnh lùng đó giỏi thế nhỉ?

Hắn lại nói tiếp: “Nguyên tố ma pháp và linh lực rất khác nhau. Ta phải mất ba ngày mới học được chút ma pháp sơ cấp này.”

Trên mặt hắn có chút hổ thẹn.

Ôn Vân chợt nhớ tới đám pháp sư phải mất một năm để học hết ma chú long tộc, một năm để học cách cảm ứng nguyên tố ma pháp, lại thêm một năm kiểm tra trình độ, không hiểu sao đột nhiên muốn cảm thán thay bọn họ.

Nàng khô khốc nói: “Vậy ngươi phải tiếp tục chăm chỉ lên. Kiếm linh trước kia của ta chỉ cần nửa chén trà là đã thực hành được ma pháp cao cấp!”

Sở dĩ con rồng của nàng có thể làm vậy tất nhiên là vì nó là rồng lửa, trời sinh đã tinh thông ma pháp hệ hỏa.

Lúc trước nàng lừa Diệp Sơ Bạch là vì muốn hắn chuyển lực chú ý sang ma pháp, trăm triệu lần cũng không ngờ được hắn sẽ thành công ngay lần đầu tiên thế này.

Ôn Vân sống không còn gì luyến tiếc. Vốn dĩ còn định khiến hắn tỉnh táo lại nhưng nhìn dáng vẻ kiếm linh nhà mình bừng bừng hứng thú tìm nàng chỉ giáo ma pháp thế này……

Ngoài dự đoán hơn là Diệp Sơ Bạch đột nhiên khép quyển chú ngữ dày cộp lại, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Vân: “Nếu đã đến thành Thanh Sơn thì nên tới Vạn Bảo Các một chuyến. Cửa hàng chính của bọn họ ở nơi này.”

Ôn Vân có chút mơ hồ: “Vạn Bảo Các?”

Diệp Sơ Bạch cũng không chê nàng không biết, kiên nhẫn giải thích: “Là nơi tu sĩ mua bán vật phẩm.”

Ôn Vân đột nhiên nhớ tới trước đó ba vị sư huynh còn cho nàng một trăm khối linh thạch làm lộ phí đi đường. Tốt xấu gì bọn họ cũng là tu sĩ kỳ Hóa Thần, lúc trước có thể cho nàng mượn pháp bảo phòng ngự cao cấp như vậy, một trăm khối linh thạch kia nhất định cũng không phải vật phàm. Nói không chừng lấy ra một khối thôi cũng đủ khiến thế nhân khiếp sợ.

Nàng lập tức rộng rãi phất tay: “Đi thôi!”

Trước khi ra cửa, nàng còn thuận tiện hỏi xem mấy đồng môn có muốn đi cùng không. Kết quả nghe Ôn Vân nói là tới Vạn Bảo Các, sắc mặt mọi người đều có chút xấu hổ.

“Ayda, Ôn sư muội, ta mới mua một khối linh thiết trước đó vài ngày, hiện tại hơi rỗng túi....”

“Không được, không được. Ta đến cửa hàng nhỏ gần đây xem là được rồi. Tháng trước ta mới tiêu hết tiền để đúc kiếm....”

“Ta vừa đi sửa kiếm về…..”

Phú bà Ôn Vân hoàn toàn bỏ cuộc, một thân một mình xách túi tiền đầy ú ụ đi mua sắm.

Vạn Bảo Các là cửa hàng do Vạn gia trong tứ đại gia tộc mở. Trên đại lục này, thành trì nào cũng có cửa hàng của bọn họ. Nghe nói sinh ý của Vạn gia còn mở rộng ra tận ma tộc hải ngoại, có điều gia chủ Vạn gia vẫn luôn thề thốt phủ nhận.

Cửa hàng ở thành Thanh Sơn là cửa hàng đầu tiên, cũng là cửa hàng chính của bọn họ. Tuy không phải nơi xa hoa nhất nhưng lại có nhiều bảo bối hiếm lạ nhất.

Trang sức, vũ khí, linh phù, đan dược, khoáng thạch muôn màu rực rỡ được bày trong pháp trận không thể chạm đến, nhìn trúng có thể bảo người hầu lấy ra.

Ôn Vân dự định mua một ít nguyên liệu quang hệ để làm ma trượng cho kiếm linh luyện tập, bằng không hắn cứ suốt ngày ôm lấy lão bà Hỏa Sam Mộc của nàng......

Nhờ vào kinh nghiệm làm việc ở phòng chứa củi mà nàng cũng sáng suốt hơn không ít, trực tiếp đi thẳng đến khu bán nguyên liệu luyện đan, tìm tòi trong đống nguyên liệu sưu tầm ở đó.

Nguyên liệu chứa nguyên tố hệ quang khan hiếm đến đáng thương. Nàng phải mò mẫm hồi lâu trong đám nguyên liệu mới tìm thấy một khối gỗ mỏng.

Thời điểm Ôn Vân đang định mua, Diệp Sơ Bạch đột nhiên đi tới, thấp giọng gọi: “Ôn Vân.”

Nàng ngẩng đầu nhìn theo hướng Diệp Sơ Bạch đang chăm chú. Thì ra khu bán y phục cho nữ tu. Ở nơi dễ nhìn thấy nhất còn treo một bộ váy dài màu trắng. Thân váy và cổ áo thêu những đám mây tinh xảo bằng chỉ bạc, phảng phất tiên khí khiến không ít nữ tu vây xem.

Tuy Ôn Vân đã sống đến mấy trăm tuổi nhưng tâm tư thiếu nữ vẫn còn, một khi nhìn thấy y phục xinh đẹp thì vẫn sẽ rung động.

Diệp Sơ Bạch nhàn nhạt nói: “Ta thấy ngươi chỉ có y phục của đệ tử tông môn. Hiếm khi có cơ hội ra ngoài, thuận tiện mua thêm hai bộ đi.”

Ôn Vân chớp chớp mắt: “Ngươi bảo ta tới Vạn Bảo Các thực chất là muốn ta mua y phục đúng không?”

Diệp Sơ Bạch không đáp, nhưng cũng không phủ nhận.

Ôn Vân cong mắt, khanh khách mỉm cười hỏi giá chiếc váy kia.

“Một trăm khối linh thạch cực phẩm.”

Vừa hay đủ tiền. Có điều nếu mua váy thì lại không thể mua nguyên liệu làm ma trượng cho hắn.

Ôn Vân nhấp môi, cuối cùng vẫn quyết định quay lại cầm khối gỗ kia đưa cho người hầu: “Ta lấy cái này.”

Hắn vừa mới học ma pháp, tốt xấu cũng phải khen thưởng.

Nàng trực tiếp ném túi không gian đựng linh thạch qua: “Tự ngươi lấy đi.”

Người hầu mỉm cười lấy linh thạch ra kiểm kê, sau đó đưa lại hai khối: “Tổng cộng hết chín mươi tám khối linh thạch, trả lại ngài hai khối. Mời ngài nhận lấy.”

“……….”

Ôn Vân ngàn vạn lần cũng không ngờ được!

Ba người kia đường đường là cường giả kỳ Hóa Thần nhưng tổng cộng chỉ đưa cho nàng được một trăm khối linh thạch hạ phẩm!

May mắn vừa rồi nàng không nhờ người ta lấy cái váy kia xuống!

Đúng lúc này, một âm thanh kiều mị bên cạnh truyền tới: “Ta thấy vừa rồi tỷ tỷ muốn lấy cái váy kia. Vì sao hiện tại lại chỉ mua một khối gỗ này?”

Lãnh Yên Yên không biết từ đâu nhảy ra vừa kéo tay áo Lãnh Lệ vừa che miệng ra vẻ áy náy nói: “Ayda! Ta lại không chú ý tới tỷ tỷ không có đủ linh thạch rồi. Là Yên Yên sơ suất.”

“Sư tỷ, nếu tỷ cần gấp, Yên Yên có thể cho tỷ mượn. Có điều hôm nay muội cũng không mang nhiều lắm, chỉ có ba bốn vạn linh thạch cực phẩm thôi. Tỷ không nên chê ít nha.”

“.................” Ôn Vân chỉ còn hai khối linh thạch hạ phẩm trong tay, có chút muốn nhét khối gỗ kia vào miệng nàng ta.

Thực lực của kiếm tu trong Thanh Lưu Kiếm Tông vô cùng đáng sợ, danh tiếng cũng vang xa. Nhưng bọn họ đều có một điểm chung là..... nghèo. Bởi lẽ trong mắt đám kiếm tu bọn họ, chỉ có kiếm mới là chân ái, có được đồng nào thì lập tức sẽ đập vào trang bị để nâng cấp kiếm.

Quên đi, nghèo thì nghèo. Dù sao hôm nay nàng cũng mua được nguyên liệu làm ma trượng cho hắn rồi.....

Ôn Vân hoàn toàn lơ đi Lãnh Yên Yên đang âm dương quái khí bên kia, tính toán đưa kiếm linh nhà mình trở về.

“Ôn Vân, ngươi không thích cái váy kia sao?” Diệp Sơ Bạch cũng không lập tức đi theo, một thân bạch y đứng trong đám người chăm chú nhìn nàng.

Ôn Vân có chút khó xử, chán nản nói cho hắn nghe chuyện bản thân vì mua nguyên liệu làm ma trượng cho hắn nên hiện tại hoàn toàn rỗng túi.

Lãnh Yên Yên đứng gần đó vẫn đang nói mấy lời khó nghe.

Diệp Sơ Bạch nghe được vài câu, rũ mắt nhìn khối gỗ mảnh khảnh trong tay nàng, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Hắn tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng rồi buông ra.

Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không hiểu sao lúc này lại có chút sủng nịnh: “Đi thôi. Thích cái gì thì mang về.”

Người khác không nhìn thấy Diệp Sơ Bạch, chỉ có Ôn Vân là thấy được hắn đặt thứ gì đó vào trong tay nàng.

Nàng chậm rãi mở tay ra, lại phát hiện bên trong là một chiếc chìa khóa bằng vàng.

Người hầu bên cạnh vừa nhìn thấy chìa khóa này thì lập tức sửng sốt, vội vã khom người nói: “Hóa ra là khách quý tới cửa! Mời đại nhân lên tầng cao nhất ạ!”

Quản sự lớn nhỏ trong Vạn Bảo Các vừa nghe tin cũng tức tốc chạy đến.

Nụ cười trên khóe môi Lãnh Yên Yên có chút cứng đờ, nhỏ giọng hỏi ca ca: “Không phải chỉ có người đứng đầu tứ đại gia tộc mới được đặt chân lên tầng cao nhất sao? “

Lãnh Lệ lẩm bẩm: “Rốt cuộc vị cô nương này có lai lịch gì.....”

------

Ôn Vân bình tĩnh nhìn mấy quản sự trong Vạn Bảo Các vây quanh dẫn nàng lên lầu, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nháo nhào cả lên.

Má nó!

Vì sao phải đi lên tầng cao nhất! Trong túi nàng bây giờ chỉ có hai khối linh thạch thôi!

Bạn đang đọc Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng. của Mộ Trầm Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật NgocBich1111
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.