Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm tu, đao tu đều ngu ngốc như nhau

Phiên bản Dịch · 2713 chữ

Chương 19: Kiếm tu, đao tu đều ngu ngốc như nhau

Đảo Xuy Tuyết là một hòn đảo, cũng là một môn phái. Nó là một trong ba đại môn phái tương tự như Thanh Lưu Kiếm Tông và Thiên Âm Tự.

Vân thuyền của Thanh Lưu Kiếm Tông chậm rãi bay về phía đảo, dưới đảo là một mảnh rừng hoa đào rậm rạp như tuyết, làm vân thuyền rất khó để tiến thêm.

Các đệ tử đều ngạc nhiên nói: “Sao lại không thể đi vào? Như vậy chúng ta ở thành Thanh Sơn tu luyện đều là uổng công sao?”

Tất cả đệ tử đều là người trẻ tuổi dưới một trăm tuổi, cũng là lần đầu tiên được tham gia luận kiếm, nên không ai biết đây là chuyện gì.

Ôn Vân đã từng xem trong cuốn sách mỏng do lão tổ tông nhà Vạn gia đưa, nàng nhỏ giọng giải thích: “Đảo Xuy Tuyết giỏi về trận pháp, chỉ sợ đây là thử thách dành cho các đệ tử của môn phái khác trước khi lên đảo.”

Mộng Nhiên sư tỷ cũng gật đầu nói: “Nghe nói lần trước tông môn chúng ta chủ trì luận kiếm cũng bày kiếm trận để các tu sĩ của tông môn khác đến phá giải.”

Nói ngắn gọn là mọi người là đều bước ra từ môn phái lớn, đều phải chém sạch sự kiêu ngạo của môn phái khác.

Tiếc là kiếm tu không giỏi trận pháp, nếu mọi người hiểu được chút ít thì cũng không đến mức tốn một ngàn linh ngọc mời người khác chế tạo trận pháp trên vân thuyền.

Đó là một ngàn linh ngọc cực phẩm đấy!

Hai vị sư huynh Chu Nhĩ Sùng và Bao Tích Long đều là người nóng tính, bọn họ táo bạo cười nói: “Chút trận pháp thôi mà, có gì phải sợ? Chúng ta ngự kiếm bay qua không phải là được rồi sao?”

Ngay cả Mộng Nhiên sư tỷ có vẻ ngoài dịu dàng cũng có tính cách giống như vậy, nàng ta nắm tay Ôn Vân: “Ôn sư muội đừng sợ, sư tỷ sẽ dẫn muội qua.”

Đám kiếm tu ăn mặc bạch sam mộc mạc đồng thời rút kiếm ra, trên vân thuyền bỗng chốc rực sáng lên mấy tia sáng tươi đẹp rực rỡ của mũi kiếm, thu hút ánh mắt của mấy môn phái khác gần đó.

Chu Nhĩ Sùng sư huynh là người lớn tuổi nhất, cũng là người có tu vi cao nhất. Hắn bay người lên, đạp kiếm xông về phía trước, theo sát phía sau là mấy vị đồng môn huynh đệ.

Nhưng khi bọn họ sắp bay đến đảo Xuy Tuyết thì một màng chắn vô hình chợt hiện lên. Kiếm của Chu Nhĩ Sung chạm vào bức màng chắn đó như thể rơi xuống đầm lầy, không thể nhúc nhích được. Thậm chí kiếm khí trên thanh kiếm sắc bén của hắn cũng dần tan biến.

Mấy vị đệ tử khác có tu vi không bằng hắn thì khỏi phải nói, bọn họ cũng sôi nổi bại trận. Mọi người đành phải quay về Vân Thuyền tìm cách khác.

Trong đảo Xuy Tuyết, có mấy tên đệ tử đang cười mỉa mai nói: “Thật buồn cười, đám kiếm tu này thế nhưng dám coi thường trận pháp của đảo Xuy Tuyết chúng ta.”

“Ngu ngốc.” Ngồi phía trước chính là một thiếu niên có dáng vẻ khó mà phân biệt được là nam hay nữ. Hắn ta lười biếng mở mắt liếc nhìn qua rồi khịt mũi khinh thường.

Có người cười khẽ chỉ vào hướng khác: “Thiên sư đệ, đệ xem này, nếu nói ngu ngốc thì đám đao tu Khương gia kia còn ngu ngốc hơn đám kiếm tu kia nhiều.”

Thiên Lê Thâm khảy nhẹ trận bàn trong tay rồi chậm rãi nói: “Đều là đám không có đầu óc.”

Khương gia bên kia ồn ào cũng không kém gì Thanh Lưu Kiếm Tông.

Bọn họ là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, vũ lực chỉ đứng sau Thanh Lưu Kiếm Tông. Thập bát đao của Khương gia bọn họ cùng sánh vai với Thanh Vân kiếm pháp và Lưu Lam kiếm pháp của Thanh Lưu Kiếm Tông. Nghe nói mỗi đao đánh xuống đều là một chồng ám kình*, nếu liên tiếp chém mười tám đao là có thế phá núi, phá biển.

Ám kình: tụ chân khí phát ra chiêu thức, có hiệu quả như thấm kính, bên ngoài bình thường nhưng bên trong vỡ nát.

Ôn Vân nằm bên mép vân thuyền nhìn đám nam tử cường tráng kia, cảm thán nói: “Cánh tay của bọn họ còn to hơn cả chân ta.”

Diệp Sơ Bạch đứng bên cạnh giải thích giúp nàng: “Đao pháp khác với kiếm pháp, thứ bọn họ theo đuổi chính là sức lực mạnh mẽ, cho nên cơ bắp sẽ đặc biệt cường tráng.”

Nàng nhìn chằm chằm vào dáng người nóng bóng của đám người Khương gia, gật đầu khen ngợi: “Đao tu đều rất anh tuấn.”

Diệp Sơ Bạch lạnh nhạt đáp lại: “Tu sĩ chỉ so tu vi, sao có thể xem mặt?”

Ôn Vân cười tủm tỉm đáp: “Ta có xem mặt đâu, ta là xem dáng người. Hơn nữa nếu xem mặt thì người đẹp nhất đang ở bên cạnh ta đây này, cần gì xem đám đao tu kia.”

Trong nháy mắt, nàng đã đổi mục tiêu, vung ma trượng Hỏa Sam lên, cười cong mắt nói: “Ngươi nhìn người chân dài khiêng thanh đao lớn nhất kia đi, hắn hẳn là Khương Tứ, thiếu chủ Khương gia trong cuốn sách kia.”

Giọng nói của Diệp Sơ Bạch đã lạnh lẽo đến cực điểm: “Ngươi đừng nhìn nữa, mau tìm cách phá trận đi.”

Người chân dài nhất kia đúng là Khương Tứ, tóc đen buộc cao, trên người là bộ kính trang* tinh xảo, khiêng một thanh đao thật lớn đứng trên vân thuyền, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy huynh đệ đang vung đao chém tấm màng chắn vô hình kia.

Kính trang: trang phục gọn gàng, ôm sát người của những hiệp sĩ.

Thấy trận pháp vẫn luôn không phá giải, hắn thầm cười rồi nâng thanh đao lớn trong tay lên, hét lớn một tiếng: “Lui ra, để tiểu gia!”

Khương Tứ khẽ di chuyển chân dài, gồng cơ bắp trên cánh tay, thực hiện bộ thập bát đao của Khương gia lưu loát như nước chảy mây trôi, đao tiếp theo càng mạnh hơn đao trước, làm người khác nhìn đều trợn tròn mắt.

“Hắn đã dừng đao thứ mười rồi. Khương gia này đúng là anh tài trẻ tuổi xuất hiện tầng tầng lớp lớp!”

“Đao thứ mười một, không, đao thứ mười hai!”

Khương Tứ ngửa mặt lên trời thét một hơi dài, cắn chặt răng rồi lao về trước chém liên tiếp ba đao!

“Răng rắc…..”

Một tiếng vỡ vụn mơ hồ vang lên. Sau khi sử dụng đao thứ mười lăm, thân người cao lớn của thiếu niên đã bước vào đảo Xuy Tuyết, mạnh mẽ phá vỡ trận pháp!

Hắn cười nói với các huynh đệ ở phía sau: “Mau vào thôi, Khương gia chúng ta là nhóm đầu tiên…..”

Nhưng hắn còn chưa nói xong thì một đoàn linh lực xẹt qua, lá chắn vỡ vụn đã tự động khôi phục lại, người bên ngoài không thể đi vào.

“Khương gia này thật man rợ, thế nhưng để hắn đi vào được.” Thiên Lê Thâm nhíu mày, uể oải nói: “Cử người đi đón tiếp hắn.”

Hắn chống một bên cằm, có chút lười biếng vô lực nói: “Nhàm chán, thật quá nhàm chán, hôm nay không có một ai đứng đắn phá trận cả.”

“Tứ gia tộc lớn chỉ có tam gia tộc vào được. Đám người thô lỗ Khương gia kia thì không cần nói, nhưng Vạn gia thì rất biết điều, đến đảo Xuy Tuyết của chúng ta cũng biết tặng lễ vật, nên chúng ta cũng không thể làm khó người ta.”

“Thanh Hoằng công tử của Ngọc gia vẫn chưa đến, Tạ gia thì….”

Thiên Lê Thâm nghe đồng môn nhắc đến Tạ gia thì trên mặt hiện lên chút hứng thú: “Chỉ có một mình Tạ Mịch An đến vào hai ngày trước là có chút thông minh, hắn thế nhưng có thể nhìn ra quy luật của trận pháp của ta.”

Bên dưới có người nịnh hót: “Nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn ra quy luật mà không thể phá trận, may là Thiên sư đệ rộng lượng mới cho hắn đi vào.”

Hắn khẽ nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, Múc Linh trận này thì dù là trưởng lão kỳ Hóa Thần của nội môn cũng không thể dễ dàng phá giải được. Bọn ngu ngốc này còn thua xa!”

Đoàn quân phá trận ngoài đảo vẫn còn đang phấn đấu.

Phật tu của Thiên Âm Tự là nhóm đầu tiên đến đây, bọn họ đã gõ mõ tụng kinh ở bên trận pháp này ba ngày rồi.

Ôn Vân nghe được tin này thì buồn bực nói: “Bọn họ niệm kinh với trận pháp này làm gì? Cảm hóa trận pháp, làm nó tự động mở ra sao?”

Lúc này Diệp Sơ Bạch đang lật xem sách ma pháp, nghe nàng nói vậy cũng không ngẩng đầu lên mà giải thích cho nàng: “Đa phần Phật tu trong Thiên Âm Tự đều là khổ hạnh tăng*, rèn luyện đao kiếm bất xâm, La Hán Kim Thân. Bọn họ niệm kinh là để khơi dậy tín lực cường hóa thân thể, có lẽ là chuẩn bị dùng thân thể đâm vào linh trận kia.”

Khổ hạnh tăng: Nhà sư chủ tu khổ hạnh, cần chịu đựng những điều người thường cho là khổ hạnh, như tự trừng phạt bản thân, nhịn ăn lâu dài, giảm uống nước, nằm trên giường đầy đinh, đi trên than nóng, chịu đựng cực hạn nóng lạnh, thậm chí là ăn đồ bẩn thỉu để rèn luyện sự nhẫn nại, sức mạnh và sự giải phóng.

Hắn vừa dứt lời, Phật tu bên kia đã thật sự chắp tay trước ngực, trần trụi dùng thân thể va chạm với lá chắn.

Ôn Vân tò mò hỏi: “Đao pháp của Khương gia không có gì có thể ngăn chặn, La Hán Kim Thân của Thiên Âm Tự là đao kiếm bất xâm. Vậy nếu Khương Tứ dùng đao chém bọn họ thì cuối cùng có chém được không?”

“.....” Diệp Sơ Bạch ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn nàng.

Ôn Vân che miệng ho nhẹ: “Ta không xem, ta đi giúp các sư huynh tìm cách phá trận.”

Trên vân thuyền, mọi người trong Thanh Lưu Kiếm Tông vẫn đang thảo luận xem nên phá trận như thế nào.

Bao Tích Long sư huynh vung kiếm nói: “Chúng ta là kiếm tu, không thể thua đám đao tu Khương gia kia. Chúng ta cũng chém nát trận pháp rồi đi vào!”

Ngay cả người thuộc chủ nghĩa ít nói như Thẩm Tinh Hải cũng không chịu nổi hệ tư tưởng này , hắn nhíu mày nhắc nhở: “Bao sư huynh, kiếm tu chúng ta theo đuổi là nhanh chứ không phải mạnh. Khương Tứ chém mười lăm đao mới làm vỡ một lỗ hổng nhỏ, chúng ta có khi dùng hoàn chỉnh một bộ kiếm pháp cũng không chém vỡ được.”

“Sư đệ nói có lý, vậy theo đệ chúng ta nên làm thế nào đây?”

Đối mặt với từng đôi mắt tò mò, Thẩm Tinh Hải lưu loát nói: “Đệ không biết.”

Mộng Nhiên sư tỷ do dự nói: “Tuy kiếm của chúng ta không có uy thế bằng đao, nhưng nếu mọi người cùng tập trung đâm vào, tuy không thể để tất cả mọi người cùng đi vào, nhưng cũng có thể đưa một hai người vào như Khương gia.”

Đề nghị này nhận được sự tán thành của mọi người. Thẩm Tinh Hải nghiêm túc nói: “Trong chúng ta thì kiếm pháp của Ôn Vân là tinh vi nhất, hay là để muội ấy đánh ra kiếm thứ nhất làm khởi đầu thuận lợi.”

“Được, Ôn sư muội mau đến…. Hả, Ôn sư muội ở đâu rồi?”

Ôn Vân đang đứng ở mép vân thuyền, vươn tay đụng vào lá chắn vô hình kia.

Nàng chưa từng tu tập linh trận, nhưng nàng đã nghiên cứu ma trận hàng trăm năm rồi.

“Kiếm khí chạm vào nó đều không tiêu tán, mà như đã bị hít vào. Hơn nữa vừa rồi Khương Tứ chém vỡ nó xong cũng rất nhanh đã khôi phục về như ban đầu.”

Mái tóc của thiếu nữ bị gió thổi che khuất nửa gương mặt, nhưng nàng lại hồn nhiên không nhận ra, mà chỉ nghiêm túc cảm nhận trận pháp kỳ lạ phía trước, miệng không ngừng lẩm bẩm những điểm quan trọng.

“Hấp thụ linh lực tự chữa lành cho bản thân, cho nên trừ khi có thể một lần phá vỡ toàn bộ linh trận này, nếu không dù là công kích bằng cách gì thì ở trong mắt nó cũng đều là cung cấp linh lực ngược lại cho nó…..”

“Nếu ta đoán không sai thì đây chính là nguyên lý hoạt động của nó. Thú vị.”

Ôn Vân nâng tay lên, không quay đầu lại mà ra lệnh: “Lấy giấy bút cho ta!”

Các sư huynh ở phía sau đều ngẩn người, có vài người không hiểu gì: “Ôn sư muội….”

“Yên lặng!” Thẩm Tinh Hãi khẽ ngăn lại: “Ôn sư muội đang phá trận.”

Phá trận?

Thanh Lưu Kiếm Tông cũng có dạy trận pháp sao?

Dù trong lòng đều không dám tin, nhưng mọi người đều từng chứng kiến năng lực của nàng trong tranh tài nội môn, sâu thẳm trong đáy lòng vẫn rất tin tưởng tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất này.

Mộng Nhiên sư tỷ vội tìm giấy bút và đưa lên, tất cả mọi người đều nín thở đứng cạnh nàng.

Trên vân thuyền, thiếu nữ đang chìm đắm vào thế giới của mình. Nàng ngồi trên mặt đất, tay trái đè lên trang giấy, tay phải cầm bút, nhanh chóng vẽ ra những ký hiệu không ai hiểu.

Thẩm Tinh Hải nhìn chằm chằm vào trận pháp ngôi sao sáu cánh quen thuộc kia, theo phản xạ che lấy ngực mình.

Nơi đó là tờ giấy lúc trước Ôn Vân tặng cho hắn, bên trên có vẽ đồ án tương tự như vậy.

Ở nơi xa thỉnh thoảng truyền đến các loại tạp âm phá trận, cơn gió tanh mặn ùa đến, mang theo tiếng sóng vỗ vào đá ngầm.

Thiếu nữ ngồi dưới đất kia lại như không nghe thấy, nàng chỉ nhíu mày, ngòi bút không ngừng vẽ ra những đường cong huyền ảo, rõ ràng không có linh lực chuyển động nhưng lại mang đến một các giác vô cùng huyền diệu.

Đôi tay trắng nõn sớm đã dính đầy mực, một tờ lại một tờ giấy bị ném ra.

Mặt trời trên đỉnh đầu cũng dần ngả về phía tây, ở đây ngoài Khương Tứ ra cũng không còn ai phá trận đi vào được nữa!

Trong chiều hoàng hôn u tối, sườn mặt tinh tế xinh đẹp của Ôn Vân phản chiếu trên mặt biển lặng gió.

“Vị trí của mặt trời tương ứng với vị trí của lửa, mặt trăng tương ứng với mực nước, sau đó đối chiếu hai ngôi sao….”

Ôn Vân lẩm bẩm nói, cuối cùng con ngươi khẽ co rút.

Nằng cầm bút, móc một cái, vẽ một cái, một điểm cuối cùng!

Chấm bút cuối cùng đã rơi xuống, nguyên tố ma pháp trong trời đất lập tức bị lôi kéo, chậm rãi ngưng tụ ở tờ giấy này….

Diệp Sơ Bạch nhìn thiếu nữ nhướng mày chấm bút, mái tóc tung bay trong buổi chiều tà, khóe môi nhếch lên, mỉm cười tùy ý mà kiêu ngạo.

Chỉ có hắn và nàng biết.

Nàng đã phá trận!

Bạn đang đọc Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng. của Mộ Trầm Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật NgocBich1111
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.