Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão bà

Phiên bản Dịch · 2962 chữ

Chương 5: Lão bà

Hiện tại trước mắt Ôn Vân có hai lựa chọn.

Một là nàng trực tiếp kêu oan, vạch trần tên thiên tài dởm Tạ Mịch An kia, sau đó nhờ ba vị sư huynh có thực lực khó lường này báo thù thay nàng.

Hai là lừa gạt cho qua chuyện.

Ôn Vân không chút do dự chọn cái thứ hai.

So sánh giữa một bên là đệ tử tạp dịch không chút giá trị, một bên là đại gia tộc thế gia, người bình thường hiển nhiên đều sẽ lựa chọn vế sau. Lại nói, cho dù hiện tại nàng có nói ra chân tướng thì cũng không thể đảm bảo rằng ba người này chắc chắn sẽ không bắt nàng tới nộp cho Tạ gia, sau đó để kẻ khác giết nàng diệt khẩu.

Ôn Vân không cảm thấy nàng giống nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình có được năng lực khiến người khác vừa gặp lần đầu đã vì nàng đi khiêu chiến một đại gia tộc.

Sở dĩ nàng dám gia nhập nội môn là vì mấy ngày trước đó có nghe một đệ tử thân truyền nói rằng trong hai ngày tới bọn họ sẽ phải ra ngoài tiêu diệt ma tu. Cho nên ít nhất hai ba năm kế tiếp, nàng không cần lo lắng sẽ đụng phải Tạ Mịch An.

Hơn nữa, dựa vào người khác sao có thể so với dựa vào chính mình. Hiện tại thời gian ở Thập Phong cũng đủ để nàng nâng cao thực lực.

Tu sĩ báo thù trăm năm không muộn. Bởi vì khi đạt đến một cảnh giới nhất định, một lần nhắm mắt bế quan, mở mắt ra đã là trăm năm.

Vậy nên Ôn Vân không chút biến sắc tô vẽ nên một thân thế bi thảm, gặp phải loạn lạc, cha mẹ đều chết hết, bản thân thì bị ma tu cướp mất Kim Đan.

Mối thù giữa chính đạo và ma đạo đã có từ mấy ngàn năm, ngay cả Ôn Vân cũng từng nghe qua.

Nghe nói năm trăm năm trước, thực lực của ma đạo vượt xa chính đạo, nếu không phải có ba đại môn phái và tứ đại gia tộc cùng nhau hợp lực ép bọn họ lui về hải ngoại thì e rằng đất liền hiện tại đã sớm là địa bàn của ma tu.

Sau năm trăm năm yên ắng, mấy năm gần đây ma tu bắt đầu âm thầm ngóc đầu lên. Lời nói này của Ôn Vân vô tình lại ăn khớp với thực tại.

Quả nhiên ba người kia vừa nghe được mọi chuyện là do ma tu làm thì đều không truy hỏi thêm, ngược lại còn dùng vẻ mặt đầy thương hại nhìn nàng.

Không ít thiên tài đã ngã xuống dưới tay ma tu, Ôn Vân cũng không phải người duy nhất. Mấy trăm năm qua, bọn họ đã gặp không ít người có tình cảnh giống nàng.

Nhìn Ôn Vân tuổi còn nhỏ mà thân thế đã bi thảm như vậy, Hứa Vãn Phong không khỏi sinh lòng thương tiếc. Bởi vậy nên trên suốt chặng đường đi tới khu nội vụ lĩnh tư trang, hắn vô cùng săn sóc Ôn Vân.

Lại nói, trên thực tế, Hứa Vãn Phong có lòng thương tiếc với mọi nữ tu. Hơn nữa mức độ thương tiếc của hắn còn căn cứ vào giá trị nhan sắc của đối phương.

Thời điểm đến đi tới đoạn đường gần khu nội vụ, Hứa Vãn Phong bị một nữ trưởng lão gọi đi, Ôn Vân đành tự mình đi lĩnh tư trang.

Ở đây có rất nhiều đệ tử tới lĩnh tư trang, không ít gương mặt quen thuộc tới từ ngoại môn. Minh Diên tất nhiên cũng nằm trong số này.

Ôn Vân đặt ngọc bài chứng minh thân phận lên trên, không ngờ đối phương chỉ quét mắt nhìn qua một cái rồi chau mày nói:

“Mau đi đi, đừng có đùa giỡn với ta! Ngọc bài này của ngươi chắc chắn là giả! Mấy phong khác không làm lại đi làm thành Thập Phong, nội môn nào có Thập Phong!”

Minh Diên thấy vậy không nhịn được bật cười thành tiếng rồi thản nhiên tiến lên đẩy Ôn Vân ra, đặt ngọc bài của mình lên.

Nhìn thấy mấy chữ đệ tử Nhất Phong, quản sự kia lập tức tươi cười lấy lòng.

“Thì ra là sư muội Nhất Phong. Trông thật lạ mắt, không biết sư muội đây là đệ tử dưới trướng vị chân nhân nào?”

Minh Diên kiêu ngạo đáp: “Ta là đệ tử của Triệu chân nhân.”

Ý cười trên khuôn mặt quản sự kia càng sâu hơn: “Thất kính, thất kính. Thì ra là đồ tôn của Hồng Trác trưởng lão, sau này Minh sư muội chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng!”

Minh Diên nhận tư trang xong cũng không quên trào phúng hai bàn tay trống không của Ôn Vân: “Ôn sư muội phụ trách nhóm lửa ở phong nào vậy? Sao ta đi khắp nội môn cũng không thấy Thập Phong?”

Quản sự kia cũng mỉa mai theo: “Ta ở khu nội vụ đã ba năm rồi nhưng chưa từng nghe tới phải giao tư trang cho Thập Phong gì đó.”

Ôn Vân còn chưa kịp nói gì thì một cỗ uy áp vô cùng mạnh mẽ bất ngờ ập tới, ngoại trừ Ôn Vân ra, tất cả mọi người trong khu nội vụ đều ngã nhào trên đất.

Hứa Vãn Phong ung dung từ bên ngoài đi tới, ném ra một túi trữ vật.

“Hắn nói mấy thứ này không có phần của muội phải không? Được thôi, vậy chúng ta mang hết cả về, từ từ tìm phần của muội.”

“……..”

Đây chẳng phải là ngang nhiên cướp đoạt sao?

Nhưng Ôn Vân vốn là một sư muội biết nghe lời, nàng nhanh thoăn thoắt giúp nhị sư huynh nhà mình đoạt tư trang.......Không phải, ừmm, là lấy tư trang.

Sau khi thu gom xong xuôi, Hứa Vãn Phong tiến về phía trước rồi dừng lại trước mặt Minh Diên. Hắn ngồi xổm xuống, tươi cười nhìn chằm chằm nàng ta.

“Vị sư muội mặt tròn này đừng sợ hãi, ta không phải kẻ xấu.”

Trong đầu của Minh Diên lúc này là hình ảnh vị sư huynh bị rạch nát miệng trước đó, nàng ta vô cùng hoảng sợ, vội vã che miệng muốn chạy trốn.

Bất chợt một lưỡi kiếm lạnh lẽo xuất hiện trước mặt nàng ta. Hứa Vãn Phong khẽ ngoắc ngoắc ngón tay, lưỡi kiếm lập tức vỗ vào khuôn mặt tròn của Minh Diên khiến nàng ta sợ hãi đến độ muốn ngất đi.

Hắn vẫn nở nụ một cười vô hại như trước, tốt bụng chỉ vào Ôn Vân, ý bảo Minh Diên nhìn nàng.

“Ngươi có thể vũ nhục muội ấy.”

Hắn lại lắc ngón tay.

“Nhưng không được phép vũ nhục Thập Phong.”

Ôn Vân: “……...”

Nhị sư huynh, xin huynh thương tiếc cho tôn nghiêm của sư muội này một chút!

Nhị sư huynh cũng rất thương tiếc sư muội nhà hắn, sau khi rời khỏi khu nội vụ, hắn bèn đưa túi trữ vật chất đầy tư trang cho Ôn Vân.

Cho dù Ôn Vân vốn không có linh lực, hoàn toàn không thể mở túi trữ vật này, lấy nó cũng chỉ để làm cảnh.

Hứa Vãn Phong vẫn chưa thỏa mãn, oán giận nói với Ôn Vân: “Bọn nhãi ranh Nhất Phong kia đúng là hay mất trí nhớ, ta phải cẩn thận dạy dỗ lại mới được.”

Ban đầu Ôn Vân còn tưởng hắn muốn đến cướp hết tư trang của Nhất Phong, hoàn toàn không ngờ tới....

Hắn vậy mà lại ‘cướp’ hai người trở về.

Người trẻ tuổi kia nhìn qua có chút quen mắt, đúng là kẻ đã bị Hứa Vãn Phong rạch miệng lúc kia.

Người còn lại chính là một lão giả mặc áo gấm. Người nọ chính là Hồng Trác trưởng lão của Nhất Phong.

Tu vi của ông ta rõ ràng là Nguyên Anh đỉnh kỳ, có thể coi là một đại nhân vật đi đến đâu cũng được mọi người cung phụng. Có điều lúc này vị đại nhân vật ấy lại đang quỳ rạp dưới chân núi Thập Phong.

Mà Hứa Vãn Phong thì đang ung dung đếm: “Tiếp tục, còn 872 cái nữa.”

Ông ta trừng mắt nhìn Ôn Vân đứng cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy khuất nhục xen lẫn tức giận.

Sau đó ‘phanh’ một tiếng, ông ta tiếp tục dập đầu một cái rồi lại trừng mắt nhìn Ôn Vân.

“Đừng có trừng ta như vậy.” Ôn Vân nhíu mày: “Ta chỉ là chân quét rác ở đây thôi.”

Đây là sự thật, con đường dưới chân núi Thập Phong rất nhiều năm chưa được quét dọn, ba người kia mỗi lần ra cửa đều là ngự kiếm bay đi nên con đường này đã sắp không thấy rõ hình dáng ban đầu rồi.

Vừa rồi nàng đang quét dọn thì Hồng Trác trưởng lão và đồ tôn của ông ta bị ‘đóng gói’ ném xuống đây.

Nhưng bất ngờ ở chỗ Hồng Trác trưởng lão vậy mà lại bị ép phải quỳ gối dập đầu ở đây. Ông ta tất nhiên không dám trừng mắt nhìn Hứa Vãn Phong nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Ôn Vân.

Hứa Vãn Phong lười biếng nói: “Hồng Trác, sao ngươi dám trừng người của Thập Phong ta?”

Hồng Trác trưởng lão vội vã cúi đầu, nói ra câu nói đầu tiên sau khi đặt chân đến Thập Phong: “Hồng Trác không dám, sư thúc tổ.”

Hứa Vãn Phong hất cằm nhìn về phía Ôn Vân: “Muội ấy mới tới nên không dám bắt nạt ngươi.”

Hồng Trác trưởng lão còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Hứa Vãn Phong đã nói tiếp: “Về sau gặp muội ấy thì gọi một tiếng sư thúc là được.”

Vì vậy Hồng Trác trưởng lão nghẹn ngào nói: “Gặp qua sư thúc.”

Lời này vừa thốt ra, mí mắt của Ôn Vân lập tức rung lên.

Nàng yên lặng quan sát trưởng lão Hồng Trác râu tóc bạc phơ, làn da lấm tấm đồi mồi trước mặt, sau đó lại nhìn về phía Hứa Vãn Phong anh tuấn như thiếu niên đôi mươi.

Chờ đến khi Hồng Trác trưởng lão và đồ tôn của ông ta thành thật dập đầu đủ một ngàn cái, cuối cùng nàng cũng không nhịn được hỏi:

“Nhị sư huynh, địa vị của huynh rất cao phải không?”

Nhị sư huynh khó hiểu liếc nàng một cái: “Không phải đã nói với muội rồi sao? Ta là đệ tử đời thứ tám, muội là đệ tử đời thứ chín.”

Ôn Vân trầm ngâm một lát, sau đó tò mò hỏi: “Vậy chưởng môn là đệ tử đời thứ mấy?”

“Cũng giống như Hồng Trác, đều là đệ tử đời thứ mười.”

Cho nên sau này Tạ Mịch An gặp nàng thì phải cung kính gọi nàng một tiếng….. Sư thúc tổ?

Ôn Vân im lặng một hồi rồi hỏi ra một câu tra tấn linh hồn.

“Nhị sư huynh, xin hỏi huynh bao nhiêu tuổi?”

Hứa Vãn Phong ngượng ngùng cười nói: “Ta cũng không lớn lắm, mới chỉ 520 tuổi thôi.”

Hắn vốn cho rằng sẽ được thấy dáng vẻ khiếp sợ của Ôn Vân nhưng thiếu nữ chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó bình tĩnh nói: “May quá, không quá chênh lệch với muội.”

Đời trước nàng cũng sống tới 500 tuổi, đúng là không quá chênh lệch.

Hứa Vãn Phong: “Sư muội nghiêm túc sao?”

“Ừm.” Ôn Vân gật đầu khẳng định: “Sư huynh mới hơn 500 tuổi thôi, vẫn còn trẻ giống muội.”

Nhưng nàng đại khái cũng đoán được thực lực của Hứa Vãn Phong.

Ở thế giới tu chân, tu luyện đến Kim Đan kỳ thì tuổi thọ sẽ tăng thành 200 năm tuổi, nếu là Nguyên Anh thì tuổi thọ sẽ tăng thành 500 năm tuổi. Tu vi của Hứa Vãn Phong nhất định là ở trên cả thế......

Là Hóa Thần!

-------------------

“Mấy người bọn ta đã sớm tích cốc nhưng tối nay đại sư huynh muốn uống chút rượu, muội mau chuẩn bị ít đồ nhắm cho huynh ấy đi.”

Hứa Vãn Phong dẫn Ôn Vân đi làm quen với các viện trong Thập Phong. Sau đó chợt nhớ ra Ôn Vân hình như rất có hứng thú với chuyện đốn củi nhóm lửa nên bèn chỉ vào phòng chứa củi trong góc: “Bên kia có rất nhiều gỗ đã vứt bỏ, đều là cây gỗ trước kia tam sư đệ dùng để luyện kiếm. Muội qua nhìn xem có đủ dùng không?”

“Mấy cây gỗ bình thường này có rất nhiều trên núi, nếu không đủ dùng thì muội cứ việc chặt thêm.”

Hắn vội vàng dặn dò nàng hai câu rồi ngự kiếm bay đi.

Vừa rồi được sư muội khen là trẻ trung nên lòng tự tin của Hứa Vãn Phong nháy mắt đã trở lại, hắn quyết định sẽ tiếp nhận lời mời của vị nữ đệ tử thứ mười một dạo trước.

Ôn Vân cũng bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của đệ tử phụ trách nhóm lửa.

Buổi tối đại sư huynh cần vài món nhắm rượu, hiện tại sắc trời không còn sớm, nàng phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.

Nàng đẩy cửa phòng chứa củi ra, tùy tiện ôm một đống củi khô ném vào bếp chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Sau đó, cả người nàng giống như bị nhấn nút tạm dừng.

Sau một hồi lâu, hai tay nàng bắt đầu không khống chế được mà run rẩy lên. Giây tiếp theo, nàng chậm rãi vuốt ve khúc gỗ đã mục hơn phân nửa kia, biểu cảm dần trở nên si mê.

Ôn Vân hít vào rồi thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng cũng tìm lại chút lý trí đã mất.

Không đúng, nàng vẫn chưa thể bình tĩnh được.

Nàng có thể khẳng định rằng không có một ma pháp sư nào rơi vào hoàn cảnh giống nàng hiện tại có thể giữ được bình tĩnh!

“Đây là Hỏa Sam Mộc!”

Trong truyền thuyết, loài cây này chỉ sinh trưởng ở nơi có nhiệt độ cực kỳ cao, gần như là không cần tưới nước. Nó cũng là nguyên liệu tốt nhất dùng để chế tạo ma trượng cho ma pháp sư hệ hỏa.

Đời trước, Ôn Vân mới chỉ từng nhìn thấy một cây ma trượng được chế tạo từ Hỏa Sam Mộc trăm năm tuổi. Nếu ma trượng bình thường phóng ra hỏa cầu thuật to như nắm đấm thì hỏa cầu thuật do ma trượng Hỏa Sam Mộc phóng ra sẽ lớn như quả bóng rổ!

Hỏa Sam Mộc trên tay nàng hiện tại phải có niên đại ít nhất là trăm năm tuổi. Nếu nàng dùng nó để phóng ra hỏa cầu thuật, riêng về khí thế thôi đã thắng lớn rồi.

Cho dù ở thế giới Ma pháp thì nguyên liệu cao cấp thế này cũng rất quý hiếm.

Ôn Vân có chút chần chừ. Có khi nào bọn họ không cẩn thận nên làm rơi bảo bối này ở đây không? Tuy rằng Hỏa Sam Mộc quý giá nhưng trộm đồ của người khác là không tốt, Ôn Vân tất nhiên sẽ không làm.

Đúng lúc này, Bạch Ngự Sơn đẩy xe lăn đi ngang qua.

“Bạch sư huynh, xin dừng bước!”

Xe lăn dừng lại, Bạch Ngự Sơn yên lặng chăm chú nhìn Ôn Vân, chỉ thấy nàng đang ôm một khúc gỗ mục nát.

Thực sự vô cùng mục nát, là kiểu xung quanh đều mục nát đến vỡ vụn.

“Thứ này…là huynh vô ý đánh rơi sao?”

“.....Không phải.” Trông hắn giống loại người lúc này cũng cầm một khúc gỗ mục theo người lắm sao?

Sau đó hắn lại phát hiện hai mắt của thiếu nữ chợt sáng rực lên, ngữ điệu cũng trở nên nóng bỏng hơn.

“Vậy…Có thể cho muội không?”

“Có thể.”

Sau khi nghe được lời này, Ôn Vân lập tức vuốt ve Hỏa Sam Mộc trong tay, cuối cùng mỹ mãn kéo nó vào ngực.

Ma trượng đối với ma pháp sư cũng không khác gì bảo kiếm đối với kiếm tu, đều giống như lão bà của bọn họ vậy, vô cùng quan trọng.

Nàng vậy mà lại có lão bà rồi!

Bạch Ngự Sơn: “……..”

Nhị sư huynh nói không sai, Ôn sư muội quả thực yêu thích việc đốn củi nhóm lửa.

Sau khi cẩn thận sắp xếp vị trí cho Hỏa Sam Mộc xong, Ôn Vân vui sướng quay về phòng chứa củi tìm một ít củi bình thường để nhóm lửa nấu cơm.

Lần này nàng để ý hơn một chút, cẩn thận quét mắt một lượt khắp gian phòng.

Sau khi Ôn Vân nhìn rõ chủng loại của mấy khúc củi trong căn phòng này…….

Nàng chậm rãi vươn tay lên vỗ ngực của mình, đề phòng bản thân vui sướng quá độ mà ngất đi.

Quá kích thích! Thực sự quá kích thích!

Hỏa Sam Mộc trăm năm tuổi thì tính là gì?

Huyết Tùng Mộc 500 năm, Lôi Trúc Mộc 800 năm, Liên Cốt Mộc 1000 năm!

Đây đều nguyên liệu cao cấp được vô số ma pháp sư theo đuổi cả đời! Tất cả vậy mà lại bị ném vào phòng chất củi cũ nát này làm củi đốt!

Lời Nhắn Chương 5
Huyết Tùng Mộc 500 năm, Lôi Trúc Mộc 800 năm, Liên Cốt Mộc 1000 năm!
Ôn Vân: Lão bà, ta không chê các nàng già đâu... Các nàng càng già càng tốt!!!
Bạn đang đọc Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng. của Mộ Trầm Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.