Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong biển hoa ngập trời có ánh kiếm ẩn hiện

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Tiêu Vũ tiếp tục bước đi, không nhanh không chậm tiếp tục giải thích về lệnh bài thân phận:

-Điểm cống hiến của muội nhận được sẽ được tích trữ trong lệnh bài. Ngoài ta, lệnh bài của mỗi người còn có chức năng lưu trữ khí tức, muội có lệnh bài thì sẽ chứng minh được thân phận đệ tử của muội. Muội có thể dùng điểm cống hiến tích trữ bên trong lệnh bài đó để giao dịch trong tông, sau khi giao dịch muội sẽ được nhận thêm hoặc giảm bớt điểm cống hiến, mà số điểm đó sẽ được cộng hoặc trừ trực tiếp bên trên lệnh bài của muội! Ở trong Cửu Linh tông, điểm cống hiến cũng tương tự như một loại tiền tệ!

Rất nhanh, hai người đã quay trở lại Thính trúc phong.

Tiêu Vũ dẫn Ninh VI đi đến một tiểu trúc viện nhỏ trên sườn núi:

-Từ bây giờ, nơi đây sẽ là tiểu viện của muội, muội có toàn quyền sử dụng nó. Tiểu viện của ta nằm ở bên kia, chính là tiểu viện có trồng rất nhiều hoa đào, trong mấy ngày này, ta ở trong tiểu viện đó, nếu muội thích có để đến chơi một lát… À đúng rồi, muội có số điện thoại không, muội kết bạn với ta, nếu có việc có thể trực tiếp liên lạc cho ta cũng được.

-Được sao, đây là số của muội…

Hai người kết bạn với nhau, sau đó, điện thoại Ninh Vi hiện lên mấy dòng thông báo.

[Tiêu Vũ đã trở thành bạn bè của bạn]

[Bạn đã được Tiêu Vũ thêm vào nhóm chat Cửu Linh tông]

[Tiêu Vũ đã gửi cho bạn một tin nhắn riêng]

Ninh Vi mở ra xem, thì thấy Tiêu Vũ gửi cho nàng một cái icon xin chào.

Nàng cũng vui vẻ gửi lại một cái icon mặt cười khác.

Sau đó Tiêu Vũ để lại thiếu nữ ở lại tiểu viện còn bản thân thì rời đi…

Thế giới này là một tu chân thế giới, nơi con người có thể tu luyện, nâng cao tu vi, thậm chí có cường giả thọ nguyên sánh ngang thiên địa…

Ở tu chân giới này, trong mười người phàm nhân mới tìm ra được một Luyện Thể cảnh, có thể mức độ hiếm thấy của võ giả trong thế giới này là như thế nào!

Một phàm nhân muốn tu luyện trở thành võ giả thì tư chất là điều kiện bắt buộc đầu tiên.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, một người ngay cả tư chất cũng không có thì định sẵn không thể nào bước chân vào con đường tu luyện được, mà trong phàm nhân để có một người có tư chất có thể tu luyện thì mười người mới có một, thậm chí ở một số nơi trăm người có một.

Hơn nữa, trong trăm người Luyện Thể chưa chắc đã có vài người có thể đột phá Dẫn Linh cảnh, hơn nữa, tu luyện lên cảnh giới càng cao lại càng khó khăn,…

Chính vì thế, tuy trong tu chân giới này số lượng võ giả rất nhiều, nhưng tu vi càng cao càng khó nhìn thấy, trong khi đó phàm nhân lại chiếm số lượng không ít, thâm chí đông đảo gấp mấy lần võ giả.

Mà trong tu chân giới, võ giả chỉ khi bước chân vào Tinh Thần cảnh mới có thể mở ra và điều khiển được linh hồn bản thân, cho nên từ Tinh Thần trở lên có thể dùng thần niệm của mình để giao tiếp mà không cần mở miệng nói.

Điều đó cũng có nghĩa, ở dưới Tinh thần, võ giả cơ bản giao tiếp với nhau không khác phàm nhân là mấy.

Mà trong lịch sử của tu chân giới trải qua vô số năm tháng dài đằng đẵng, con người phát minh ra rất nhiều thứ có thể nói cực kỳ tiến bộ.

Thứ rất phổ biến mà ở đây đa số người đều có không thể nào không có chính là điện thoại di động, đây là thứ có thể giúp mọi người liên lạc được với nhau, gọi điện, chụp ảnh, lên mạng, chơi game…

Đây vốn là một thứ do một phàm nhân sáng tạo ra, trước đấy chỉ phổ biến ở trong phàm nhân và một ít võ giả cấp thấp, sau này đã được phổ biến và nhân rộng ra, ngay cả tu luyện giả cao cấp vốn có thể dùng thần niệm kết nối với nhau cũng không ngại dùng điện thoại để liên lạc.

Trở lại tiểu viện của mình, Tiêu Vũ đi vào trong, vươn vai một cái trực tiếp nằm xuống giường.

Mấy hôm nay chưa hôm nào hắn nghỉ ngơi đàng hoàng, bây giờ vừa hay hắn cũng không có việc gì để làm, hiện tại thời gian lúc này đối với hắn quả thật là thời gian vàng.

Hắn nhanh chóng nằm xuống, chỉ muốn ngủ một giấc…

Không biết qua bao lâu, hắn mở mắt ra.

Không phải vì hắn ngủ đủ mà tỉnh dậy, mà là hắn cảm giác được có người đi vào tiểu viện của mình.

Nơi đây là chỗ ở của Tiêu Vũ, hắn cũng bố trí rất nhiều thứ bên trong, chỉ cần có người tiến lại gần hắn cũng có thể biết được đó là ai mà không cần phải dùng thần niệm để đi xem.

Cảm ứng được người đi vào là ai, hắn trực tiếp nhắm mắt lại, vung tay về sau, một cái mê huyễn trận pháp lập tức khởi động.

Mà thời điểm trân pháp khởi động, một ngọn gió không biết từ đâu thổi qua, cuốn lên hoa đào trong vườn tán loạn, cả một khung trời tràn ngập trong biển cánh hoa, khung cảnh mỹ lệ khiến ai nhìn vào cũng bị lạc hồn vào trong đó…

Con đường nhỏ từ cổng dẫn để cửa nhà gỗ lập tức bị cánh hoa che đi, làm cho người đứng bên trong ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được.

Người bước vào trong khuôn viên tiểu viện, ánh mắt bị cánh hoa che lấp, không phân biệt được hướng đi, đi loạn một hồi liền phát hiện bản thân vậy mà lại quay trở về cánh cổng nơi vừa đặt chân đi vào.

Mà trong ngàn vạn cánh hoa đào phơn phớt hồng đang tung bay lúc này, một thân ảnh nho nhỏ mặc tử y đang đứng.

Đó không ai khác chính là Ninh Vi.

“Thật không nơi này còn có trận pháp, là Tiêu Vũ ca ca bố trí hay sao? Tạo nghệ trận pháp này là gần đây huynh ấy vừa học, hay là…?”

Nghĩ một hồi, thiếu nữ cũng không nghĩ nữa chỉ nói một câu:

-Trước cứ chém hết rồi tính sau!

Trên tay thiếu nữ không biết từ lúc nào có thêm một thanh kiếm dài, nàng không chút do dự mà rút kiếm ra khỏi vỏ.

Trong biển hoa ngập trời, thiếu nữ vung kiếm, từng đừng kiếm chém ra vừa sắc bén lại vừa uyển chuyển, hình ảnh có thể gọi là hoa mỹ.

Kiếm của thiếu nữ rất nhanh, xung quanh nàng không có một cánh hoa nào có thể tiếp cận, cánh hoa vừa bay tới đã lả tã bị chém bay đi…

Trong biển hoa ngập trời có ánh kiếm ẩn hiện…

Dần dần, thời gian trôi qua, cánh hoa vơi bớt một phần, mà con đường bị che lấp nay cũng lộ ra một phần.

Chỉ là, chưa kịp đợi thiếu nữ vui mừng, lần này, lại có thê một trận đại phong lại trực tiếp cuốn lên mạnh mẽ hơn lần trước, thâm chí nâng tay lên chỉ thấy cánh hoa đào che khuất chứ không thể nhìn thấy được năm ngón tay…

Thiếu nữ hơi có chút mất kiên nhẫn, giọng nói êm ái vang lên:

-Hỏa kiếm!

Đường kiếm trên tay thiếu nữ vốn đã nhanh nay lại còn nhanh hơn một phần, mà trên thanh kiếm lúc này không ngờ lại có thêm ánh lửa màu vàng.

Ngọn lửa giống như có linh tính, theo đường kiếm mà bốc cháy lên ngày càng mạnh mẽ.

Kiếm trong tay thiếu nữ mang theo ngọn lửa bốc cháy, kiếm chém tới đâu, cánh hoa ở đó lập tức bốc hơi, tán thành tro bụi…

Lúc này xunh quanh thiếu nữ hỏa diễm đã bốc cháy mạnh mẽ, kiếm trong tay chém đi càng mãnh liệt, trong phạm vi năm bước chân đã không có một cánh hoa nào tồn tại.

Mà thời khác thiếu nữ định bộc phát mạnh hơn, một thanh âm nam tử nhẹ nhàng vang lên bên tai thiếu nữ:

-Muội tới tiểu viện ta chơi, ngay cả hoa đào nhà ta muội cũng định đốt luôn hay sao?

Trước mắt thiếu nữ có thêm một thân ảnh mặc bạch y đang nhìn nàng.

Nghe được lời của hắn, Ninh Vi lập tức tán đi hỏa diễm, thu lại kiếm trên tay vào trong nhẫn trữ vật, ánh mắt sáng lên chạy tới gần hắn kêu:

-Tiêu Vũ ca ca.

Tiêu Vũ gật đầu cười một tiếng:

-Được rồi, chúng ta vào trong ngồi đi.

Nói xong, hắn hơi phất tay, lập tức hoa đào giống như ảo ảnh lập tức tán đi, chỉ trong chớp mắt đã trở về như nguyên dạng ban đầu, con đường nhỏ dẫn tới căn nhà gỗ cũng lộ ra, trong gió vẫn còn hơi thoang thoảng hương hoa còn vương lại, hình ảnh hoa đào bay ngập trời vừa rồi giống như ảo mộng chưa hề phát sinh qua…

Hắn đi đến chỗ chiếc bàn đá trong sân, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ ấm trà đặt lên bàn.

Sau đó cũng trừ trong nhẫn trữ vật, hắn lại lấy một ít lá trà thả vào trong ấm rồi thêm nước vào, bàn tay hắn hơi xoa xoa ấm trà, chỉ trong chốc lát, hơi nóng nghi ngút từ ấm trà bốc lên.

Từ trong ấm trà phát ra hương thơm ngào ngạt, kế tiếp hắn rót ra hai chén trà đặt lên bàn.

-Lại đây, ngồi xuống đó đi.

Thiếu nữ đứng đó nghe thế liền bước tới bàn trà, ngồi xuống đối diện, hai tay chống cằm nhìn hắn:

-Không ngờ huynh lại có cách pha trà như này, cũng hơi quá… đặc biệt đi… Lúc trước muội thấy cha muội cũng pha trà, thật sự không nhanh như thế này đâu, thậm chí còn có hơi cầu kì…

Hắn chỉ khẽ cười lắc đầu:

-Đối với ta, cuối cùng thì trà cũng chỉ để uống, thế nên ta cũng không quá chú trọng hình thức làm gì.

Thiếu nữ nâng chén trà khẽ thôi, nhấp một ngụm, kinh ngạc thốt lên:

-Trà này thật ngọt, không đắng tí nào, lại còn thơm nữa…

Tiêu Vũ nhìn nàng khẽ cười:

-Muội còn nhỏ, có lẽ không uống được đắng nên ta chọn loại trà thơm hơi ngọt này cho muội, trà này đều được ta tự tay trồng phía sau tiểu viện của ta.

Thiếu nữ lại uống thêm một ngụm, sau đó hỏi:

-Vừa rồi có phải chính là trận pháp đúng không? Tiêu Vũ ca ca, huynh còn biết trận pháp nữa sao?

-Ta trong lúc rãnh rỗi có hơi nghiên cứu một chút về phương diện này... Vừa rồi chỉ là một cái ảo trận mà thôi, vốn ta định bày trận xem muội phá giải trận pháp của ta như thế nào, không ngờ lại chỉ muốn dùng kiếm phá trận của ta.

-Việc có thể động kiếm thì muội liền dùng kiếm để giải quyết, trận pháp thật đau đầu, muội không phá giải được, chỉ đành lấy kiếm thôi!

Hắn nghe thế chỉ mỉm cười lắc đầu:

-Tuy là trong ngàn võ giả mới xuất hiện một trận sư, nhưng trên thế giới này cũng không thiếu những trận sư rất giỏi, nếu họ có thời gian chuẩn bị mà bố trí trận pháp, một khi rơi vào trận của họ bày ra, sinh tử khó lường, muội vẫn nên học một chút phòng thân mới tốt.

-Vậy Tiêu Vũ ca ca dạy cho muội được không? Nếu là huynh dạy, muội nhất định sẽ học thật tốt!

Bạn đang đọc Sư Muội, Ta Cần Yên Tĩnh! sáng tác bởi yyvole14213
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yyvole14213
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.