Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan trọng là bà chủ xinh đẹp

Phiên bản Dịch · 1616 chữ

Chương 19: Quan trọng là bà chủ xinh đẹp

“Đặc tả, tranh thủ thời gian đặc tả…”

Bên ngoài ống kính, Tôn đạo diễn cực kỳ hưng phấn.

Ông có chút buồn bực, diễn viên đều ghê gớm vậy sao, nói khóc là khóc, cũng không cần ấp ủ… Làm cho ông không rõ ràng được, đây rốt cuộc là diễn kỹ, hay là chân tình bộc lộ, thật đáng sợ.

“Đa tạ Hứa Thanh Nịnh nữ sĩ bình thường đã chiếu cố tôi.”

Chu Mục hít mũi, một bộ cảm động đến rớt nước mắt, “Khi ở công ty, nếu như không phải chị một mực cỗ vũ tôi, thúc giục tôi, sai bảo tôi… Không có việc gì thì cho tôi chân chạy gọi thức ăn ngoài, đổi bóng đèn, xây bếp lò, tôi cũng không có khả năng học được một thân bản lĩnh, càng không có khả năng đứng trên sân khấu này, nhận được vinh hạnh đặc biệt như thế…”

“Nói tóm lại, cái cup này cũng có một nửa của chị, cho nên tôi muốn mượn hoa hiến phật.”

Chu Mục đi tớ, hai tay dâng “Cup” lên, “Bà chủ, xin hãy nhận lấy, phiền cho tôi đánh giá năm sao.”

“Phì!”

Đại Hùng và nữ MC buồn cười, cảm nghĩ nghe được 1 nữa, bọn họ đã cảm thấy không đúng lắm, sau khi được đầu tự nhiên không nhịn được cười ha ha.

Hứa Thanh Nịnh lãnh mâu như sương, đưa tay nhận lấy “Cup”, trở tay liền gõ vào đầu Chu Mục, “Là thúc giục cậu như này sao?”

“Thanh Nịnh tỷ, đừng xúc động, đánh người phạm pháp.” Nữ MC cười ngăn cản.

Đại Hùng lại là chắn trước người Chu Mục, nín cười hỗ trợ “cầu tình”, “Hứa lão sư, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho cậu ta một cơ hội ăn năn, đừng có một gậy đánh chết, răn ngừa trước chữa bệnh sau mới là đúng…”

“Tôi sai rồi, tôi không nên tùy tiện tiết lộ cơ mật công ty.” Chu Mục cũng đang “nhận sai”.

“Còn nói!”

Hứa Thanh Nịnh không kiềm được gương mặt xinh đẹp, bật cười bắt đầu, “Cậu còn tự bôi đen như vậy, danh dự của công ty chúng ta sẽ sụp đổ mất, sợ có người xem là thật.”

“Sẽ không, sẽ không, mọi người đều biết, đây là giả vờ.” Nữ MC vội vàng nói, nếu như đổi một người khác, là người cùng bậc với Hứa Thanh Nịnh, còn có thể tiếp tục cứng rắn, nhưng cô ta không dám, chỉ có thể giúp đỡ giải hòa.

Bởi vì cũng có thể biết được, cô ta không phải MC chuyên nghiệp, công lực không đủ.

Một cái cành tốt như vậy, cứ như thế mà đứt mất.

Trong lòng Đại Hùng tiếc hận, thuận thế nói tiếp, “Đúng vậy, chủ yếu là Chu Mục diễn tốt, hốc mắt này sao lập tức đỏ lên vậy, có thể dạy tôi một chút không?”

Lời này của hắn cũng có mấy phần thực tình, một lần nữa có nhân khí, hắn cũng sinh ra dã tâm càng lớn hơn, muốn tìm cơ hội vượt tuyết vào trong vòng giới truyền hình điện ảnh.

“Rất đơn giản.”

Chu Mục đưa tay, đầu ngón tay có chút tro bụi, hắn giải thích nói: “Mọi người không thấy được, ngay từ đầu tôi đã lau khóe mắt à. Mắt bị kích thích, lập tức đỏ lên.”

“A, còn có thể như vậy?” Đại Hùng vừa sợ vừa mông lung.

“Cách này làm tổn thương mắt, không thể làm.” Hứa Thanh Nịnh lại cau mày nói: “Thỉnh thoảng làm một chút cũng được, không thể dùng nhiều, tạo thành ỷ lại.”

“Còn có chính là, cậu ta làm như vậy chỉ là muốn để cho hốc mắt đỏ lên mà thôi. Bị kích thích đỏ mắt, không có nghĩa là nhất định sẽ có nước mắt.”

Đầu ngón tay Hứa Thanh Nịnh xoa xoa mắt, hơi biểu diễn, xem như thanh minh cho Chu Mục, “Trạng thái hai mắt đẫm lệ mông lung vừa rồi của cậu ta, cũng không phải là công lao của tro bụi, mà là thật sự khóc.”

“Lợi hại, lợi hại.”

Đại Hùng cảm thán, cũng không tiếp tục thỉnh giáo. Thu tiết mục mà, cần phải chú ý đến quá trình.

Hắn thở dài, “Chu Mục, tôi cam bái hạ phong, không tranh giành với cậu. Tôi vẫn là thành thật xây xong lò, miễn cho Phúc lão sư về lại mắng người.”

“Hùng ca, bọn em giúp anh.” Nữ MC xin đi giết giặc.

“Được, mọi người cùng làm, tranh thủ trước khi Phúc lão sư quay về, toàn bộ giải quyết.” Đại Hùng vén ống tay áo, phất tay cổ động.

Hứa Thanh Nịnh tràn đầy phấn khỏi, “Chu Mục, cậu dạy tôi làm như nào đi.”

“Chị đã từng chơi xếp gỗ chưa?” Chu Mục ngồi xổm xuống, xếp gạch ra hiệu, “Chính là xoa bùn vào gạch, sau đó xếp từng viên.”

“Tôi thử một chút…”

Hứa Thanh Nịnh kéo vạt áo, nghiêng nghiêng người hạ chân, tư thế giao nhau cực kỳ ưu nhã, hoàn toàn là tư thế ngồi xổm điển hình của nữ tính.

Cô hứng thú tràn trề, dưới sự chỉ dẫn của Chu Mục, quét bùn lên gạch. Một cái lò hình dài, cũng từ từ hình thành.

Cảm giác thành tựu của cô đã đủ, sau đó vừa lòng thỏa ý, cầm công cụ trong tay kín đáo đưa cho Chu Mục, “Rồi, còn lại giao cho cậu, siêng năng làm việc. Xây lò cho đẹp, nấu nước pha trà cho bọn tôi.”

Mới mấy viên gạch…

Chu Mục lắc đầu, càng cảm nhận rõ bản tính cá muối của Hứa Thanh Nịnh, chịu thua bó tay.

Có điều lò nhỏ khá là đơn giản, một mình hắn liền xây xong toàn bộ bốn cái lò nhỏ. Sau đó lại hợp lực với Đại Hùng, xây xong lò lớn.

“Hoàn thành.”

Đại Hùng thở phào, trên mặt đắc ý, “Mễ Lệ, đốt lò, khai hỏa.”

“Tới.”

Nữ MC Mễ Lệ, lập tức ôm củi lửa dễ cháy đến, hết sức quen thuộc đốt lửa, đưa vào trong khoang lò.

Dẫn lửa, cháy lên, mấy cây củi lớn cháy hết, đỏ rực.

Sóng nhiệt cuồn cuộn, bếp lò không sụp đổ. Dưới sự hô hào của Đại Hùng, Chu Mục giúp hắn bê cái nồi sắt lớn nặng nề đến, đặt trên mặt lò.

Nồi lớn vững vàng, bếp lò cũng không thay đổi chút nào.

“Xong rồi!”

Đại Hùng vỗ tay ăn mừng, bùi ngồi mãi không thôi, “Trước kia tôi xây lò, chưa bao giờ thuận lợi như hôm nay cả, này may mà có Chu Mục, cảm ơn sự hỗ trợ của cậu… Hay là cậu dứt khoát làm MC cố định đi, hai chúng ta làm thành tổ hợp chuyển gạch xây lò.”

“Hùng ca, anh muốn giải tán tổ hợp anh em nhà bếp chúng ta à?”

Mễ Lệ hu hu giả khóc, “Không nghĩ đến, Hùng ca lại lại người thay lòng đổi dạ như vậy, nam nhân có mới nới cũ.”

Trên mặt Đại Hùng viết chữ vô tình, “Lệ muội, đừng trách ta, hãy oán tránh xã hội đi. Ai bảo tổ hợp hai chúng ta ngay cả hotsearch cũng không có, không giải tán giữ lại ăn tết sao?”

Dứt lời, hắn nhiệt tình mời, “Chu Mục, cậu cảm thấy đề nghị của tôi thế nào? Tổ hợp gạch lò, cái tên này nghe là thấy rắn chắc, tất hot!”

“Tôi suy nghĩ một chút.” Chu Mục một mặt xoắn xuýt, sau đó nghe ngóng hỏi, “Hoit một chút, phí thông cáo mỗi kỳ của mọi người là bao nhiêu?”

“Khụ khụ!”

Đại Hùng nhìn quanh, giả vờ giả vịt đưa tay chặn lại, nhỏ giọng thì thầm bên tai Chu Mục. Thật là mập mờ nói thầm, căn bản không nói bất kỳ con số nào.

Chu Mục cũng phối hợp, thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Đại Hùng, “Hung ca, vất cả cho anh, nuôi gia đình không dễ.”

“... Ai nói không phải chứ.”

Đại Hùng lau mắt, căn bản không có núc mắt, đồng thời gào khan, “Thời buổi này, khổ a.”

Hắn lôi kéo tay Chu Mục, không ngừng lắc lư, “Cho nên phải dựa vào cậu đấy, chờ tổ hợp hai chúng ta hot rồi, liền đi cả nước chạy show kiếm tiền, chuyên biểu diễn chuyển gạch xây lò.”

“Em….”

Chu Mục im lặng một lát, bỗng nhiên hất tay Đại Hùng, quay đầu liền đứng sau lưng Hứa Thanh Nịnh, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Tôi từ chối. Tuyệt không phải vì công ty trả tiền cho tôi nhiều hơn tiền thông cáo của tổ tiết mục.”

“Có tiền hay không, tôi đều không để ý.”

Thanh âm của Chu Mục mang theo tình cảm, “Chủ yếu là công ty cực kỳ tốt, bên trong mỗi người đều là nhân tài, nói chuyện êm tai, tôi siêu thích công ty. Đương nhiên quan trọng nhất, vẫn là bà chủ xinh đẹp, tôi không nỡ rời đi.”

“Phì ha ha ha…”

Đại Hùng tùy ý cười to, giơ ngón cái lên, “Lão đệ, cậu mới là biết nói chuyện, cái vuốt mông ngựa này đã kinh diễm đến tôi.”

“Nói vừa, mông ngựa cái gì? Trước giờ tôi không nói dối, nói đều là những lời chân tình thật ý phát ra từ trong tâm hồn.” Chu Mục ngữ khí bình tĩnh.

“... Phục, tôi phục.”

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.