Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một trăm điểm

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Chương 30: Một trăm điểm

Hứa Thanh Nịnh đổi một thân đồ họa tiết hoa nhỏ ở nhà, tóc búi lại, còn dùng khăn mặt màu hồng bọc lại, hẳn là còn tắm rửa, toàn thân tỏa ra mùi chanh thơm ngát.

Trợ lý nhỏ chuyển cái ghế đến, để cô thoải mái dễ chịu ngồi xuống.

Cô nhìn vũng nước bên cạnh, nhíu mày ngài, “Các cậu đang nói chuyện gì, động tĩnh lớn như vậy.”

“Bị sặc.” Chu Mục mặt không đôi sắc.

Hứa Thanh Nịnh liếc nhìn, cặp mắt đào hoa mỹ lệ, tràn đầy vẻ nghi ngờ. Qua loa như vậy, nửa chữ cô cũng không tin, nhưng lười hỏi nhiều, nên đã nói sang chuyện khác.

“Cái phim này, cậu biểu diễn…”

Hứa Thanh Nịnh khẽ cười, tựa như đang gây sự, “Cậu cảm thấy mình có thể được bao nhiêu điểm?”

“Một trăm điểm.” Chu Mục cũng không khiêm tốn.

“Tự tin như vậy?” Hứa Thanh Nịnh có chút kinh ngạc.

Chu Mục kể rõ, “Tôi đã dùng hết khả năng, thể hiện kỹ xảo của mình ở mức độ cao nhất, trong tình huống đó, không còn không gian tăng thêm, tự nhiên là một trăm điểm.”

Lời giải thích này…

Hứa Thanh Nịnh trong lòng tán thành, có điều khóe môi lại hơi cong lên, như cười mà lại không phải cười, “Đúng vậy, cùng đoạn diễn với tiểu hoa đán hot đến nửa bầu trời, có ai không cố gắng hết sức? Huống chi, đạo diễn còn tốt với cậu như vậy, sắp xếp rất nhiều phúc lợi.”

Chu Mục ngoảnh mặt làm ngơ, rau hẹ không thơm, vẫn là trà lạnh dễ uống.

“... Mùi vị gì?’

Hứa Thanh Nịnh bỗng nhiên hỏi một câu.

“Khụ!”

Chu Mục lại sặc, ho khan kịch liệt.

Hắn nhìn về phía Hứa Thanh Nịnh, ánh mắt rất phức tạp.

Hứa Thanh Nịnh không hiểu, “Tôi đang hỏi cậu, rau hẹ hương vị thế nào?”

Thì ra là cái này à.

Khụ…

Đều do phúc của tên biến thái bộ phận kỹ thuật kia.

Thiếu chút nữa bị lừa dối.

Chu Mục lấy lại bình tĩnh, “Chẳng ra sao cả, bột tiêu cay nhiều, dễ sặc. Chị vẫn là ăn trái cây đi, hoặc là nướng cà.”

Hứa Thanh Nịnh lắc đầu, “Không thích ăn cà, ở đây có tôm hùm, cậu biết làm tôm hùm nướng than không?”

“... Có thể thử một chút.” Chu Mục nghĩ nghĩ, cảm thấy độ khó không lớn.

Hứa Thanh Nịnh lập tức ngoắc ngoắc, bảo người làm mang tôm hùm đến.

Một hồi, tôm hùm to bằng cánh tay đưa đến, xuất hiện trước mặt Chu Mục. Nói thật, loại tôm lớn như này, hắn chỉ nhìn thấy ở trên TV, trên mạng thôi. Trong cuộc sống hiện thực, hắn vẫn là lần đầu tận mắt nhìn thấy, tiếp xúc gần.

“Tôm hùm lớn như này, tôi chưa từng nướng.” Chu Mục nhíu mày, hắn sợ chà đạp nguyên liệu nấu ăn.

Hứa Thanh Nịnh không quan trọng, “Không việc gì, cậu thử nhìn một chút, dù sao nhà tôi cũng có nhiều.”

“... Tôi nghiên cứu một chút.”

Chu Mục rửa sạch tay, cầm tôm hùm lớn, suy nghĩ hạ dao như nào.

Hứa Thanh Nịnh lại lần, định vây xem học tập. Bất chợt, trợ lý nhỏ cầm điện thoại đến, “Thanh tỷ, điện thoại của chị.”

“Đêm hôm khuya khoắt, ai vậy?” Hứa Thanh Nịnh nhíu mày.

“Lê Xu.”

Trợ lý nhỏ báo cáo.

Hứa Thanh Nịnh khẽ gật đầu, đưa tay nhận điện thoại, đi ra mấy bước nói chuyện. Qua mấy phút đồng hồ, cô kết thúc cuộc nói chuyện, quay đầu lại ói: “Tiểu Yến, Lê Xu sẽ qua, em ra bên ngoài cư xá chờ, người tới liền dẫn cô ấy vào.”

“Hả?’

Trợ lý nhỏ kinh ngạc: “Sao chị ấy lại đến đây?”

“Roadshow.”

Hứa Thanh Nịnh khẽ cười nói: “Cô ấy và đoàn làm phim mới kết thúc roadshow ở thành phố bên cạnh, bây giờ đang bay đến, định ở trước một đêm, mai lại tiếp tục. Rốt cuộc Quế Thành của chúng ta, cũng là kho vé quan trọng, không có khả năng bỏ lỡ.”

“A, chắc là thấy được chị bao rạp, trước khi đến khách sạn, cố ý chạy đến, tận mặt cảm ơn chị.” Trợ lý nhỏ hiểu ra.

“Chắc vậy.”

Hứa Thanh Nịnh phất tay, để trợ lý nhỏ ra ngoài đón người.

Rốt cuộc chỗ này cách sân bay không xa, đoán chừng Lê Xu chẳng mấy chốc sẽ đến.

Tin này, truyền vào tai một đám nhân viên, cũng làm cho bọn họ vô cùng hưng phấn. Từng người bắt đầu kéo quần áo, chỉnh kiểu tóc, muốn để lại ấn tượng tốt với “lão bà”.

Không lâu sau, trợ lý nhỏ dẫn một đám người, từ ngoài cổng đi vào. Hứa Thanh Nịnh mỉm cười nghênh đón, một đám nhân viên càng là tự giác lên đường hoan nghênh.

Hai đại mỹ nữ ôm nhau, không coi ai ra gì mà khanh khanh ta ta, dính nhau hai phút đồng hồ, mới tay trong tay đi vào đình viện.

Lão bà, quá đẹp.

Một đám nhân viên mắt sáng lên, vẻ đẹp của Lê Xu khác xa Hứa Thanh Nịnh, cô không có kiểu phong mang tất lộ như vậy, mà là vẻ đẹp kiểu khiêm tốn. Mặt trứng ngỗng đường cong dịu dàng, mắt cũng dịu dàng, nụ cười lại càng dịu dàng đến cực điểm, làm cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp.

Dịu dàng khó tả, tự nhiên vô thanh vô tức, thấm vào ruột gan.

Dưới sự dịu dàng này, nhân viên vừa rồi còn kêu la muốn ký tên, chụp ảnh chung, từng người héo úa không tiến, chỉ sợ có chỗ nào mạo phạm.

“Các cậu.”

Hứa Thanh Nịnh lắc đầu, trách cứ: “Vừa rồi còn luôn miệng nói, gặp được Lê lão sư sẽ như thế nào, bây giờ người đến, đều thành câm hết rồi?”

“Chào Lê lão sư.”

Một đám người đưa mắt nhìn nhau, ào ào kêu to.

“Chào mọi người.”

Lê Xu mỉm cười, giọng nói cũng dịu dàng, “Ngại quá, quấy rầy mọi người liên hoa.”

“Không có việc gì, không có việc gì.”

“Ước gì chị đến.”

“...”

Một đám người lao nhao, rối bời đáp lại.

Chào hỏi ngắn ngủi mấy câu, liền có người cơ linh chuyển một cái ghế, để cho Hứa Thanh Nịnh và Lê Xu ngồi đối diện thuận tiện giao lưu. Đồ uống, mâm trái cây, các loại đồ nướng lần lượt dâng lên.

“Đủ rồi, đủ rồi, mới ăn bữa trên máy bay.” Lê Xu xua tay.

“Vậy thì càng phải ăn nhiều.” Hứa Thanh Nịnh đồng tình nói: “Roadshow tình huống như nào, chẳng lẽ tôi còn không rõ ràng sao? Làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, ngồi xe, đi đường, lộ mặt, nói chuyện, chụp ảnh, chuyện giống như vậy lặp lại hơn trăm lần, thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.”

“Còn đỡ, mới bắt đầu mà thôi, không có vấn đề gì.” Lê Xu mỉm cười, lạc quan tích cực.

Hứa Thanh Nịnh cổ vũ, “Có điều cũng đáng giá, phim hay, phòng bán vé khẳng định bán chạy.”

“Cảm ơn mọi người cổ vũ.”

Lê Xu rất vui vẻ, là phim điện ảnh hướng nữ chủ, phòng bán vé, danh tiếng đều trên hợp lệ, cũng đã chứng minh thực lực của cô ấy, càng vững chắc sự nghiệp biểu diễn.

Hai người nhàn rỗi nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại hoan thanh tiếu ngữ. Nhưng dần dần, mùi thơm mê người, theo làn gió nhẹ truyền đến, cũng làm cho bọn họ không nhịn được nhìn quanh.

Đúng lúc này, một đĩa tôm hùm được đưa đến, hiện ra trước mặt bọn họ.

Tôm hùm to lớn, từ đầu đến đuôi bị tách rời, lộ ra thịt tôm trắng như tuyết. Trải qua nướng than, thịt tôm hơi đỏ, rỉ ra dầu, hay là nước, dưới sức nóng xì xì xì.

Mùi thơm nức mũi, làm người thèm nhỏ dãi.

“Nướng xong.”

Chu Mục buông đĩa xuống, “Đại khái là như này, tư vị không dám hứa chắc, hẳn là vẫn được.”

“Biết.” Hứa Thanh Nịnh nháy mắt, dù sao cô cảm thấy, tôm hùm này nhất định sẽ rất ngon. Nhưng không biểu hiện ra ngoài, có hại với hình tượng của cô.

Chu Mục không làm gì, lại mở miệng, “Đã trễ như vậy, tôi muốn quay về.”

“Đi đi, đi đi.”

Hứa Thanh Nịnh phất tay, “Để Tiểu Bạch đưa cậu về.”

Chu Mục đi, dắt Cổ Đức Bạch không tình nguyện, rời khỏi biệt thự.

Lê Xu nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên khác thường.

‘Thế nào?” Hứa Thanh Nịnh thử hỏi.

Lê Xu cười, “Đây là ai vậy, như là đã gặp ở đâu.”

“Ảo giác của cậu đi.” Hứa Thanh Nịnh ngoắc ngoắc, đưa đũa lên, “Nào, nếm thử, tôm hùm của vị đầu bếp này.”

“Đầu bếp?”

Lê Xu như có điều suy nghĩ, cúi đầu nếm miệng thịt tôm, ánh mắt sáng lên, “Ngon, tư vị thật sự không tệ…”

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.