Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ hắc đến khen ngợi

Phiên bản Dịch · 1622 chữ

Chương 39: Từ hắc đến khen ngợi

“Tra cương?”

Cổ Đức Bạch mông lung, liền kịp phản ứng, chê cười nói: “Thanh tỷ, bọn em không phải lười biếng, đang xem tiết mục mà. Chờ xem hết, ngay lập tức sẽ đi rèn luyện.”

“Tiết mục có gì đáng xem.” Hứa Thanh Nịnh ghét bỏ, “Có thời gian này, không bằng chạy nhiều thêm năm cây số… Ồ!”

Cặp mắt đào hoa của cô, lộ ra ý kinh ngạc.

“Thế nào?”

Cổ Đức Bạch nhìn lại, cũng lập tức kinh ngạc.

Chỉ thấy lúc này, video xuất hiện làn đạn chỉnh tề, một điều bất ngờ! Cổ Đức Bạch hoàn hồn, tự nhiên cực kỳ hưng phấn, “Anh, có người phát làn đạn cho anh.”

(Nguyên văn là 前方高能 ý chỉ một điều gì đó tuyệt vời sắp xảy ra! (Ban đầu, trong anime về tàu chiến không gian của Nhật Bản, nó có nghĩa là "Nguy hiểm! Năng lượng cao ở phía trước!" - một lời cảnh báo chuẩn bị cho trận chiến hoặc thực hiện hành động trốn tránh)

Chu Mục bĩu môi, “Hai người ánh mắt gì vậy, đó là làn đạn của chính chủ.”

“Hả?”

Cổ Đức Bạch ngốc rồi, dụi dụi mắt, lúc này mới nhìn rõ ràng. Hóa ra, làn đạn này, là dấu vết của tổ tiết mục. Cũng nói rõ những năm này, tiết mục tống nghệ ngày càng thực tế.

“Đây cũng là làn đạn của chính chủ sao?” Hứa Thanh Nịnh đưa tay ra hiệu.

Hai người lúc này mới chú ý đến, trong làn đạn chính chủ dày đặc, cũng có một vài văn tự bồng bềnh trôi qua, không quá thu hút.

“Thiếu chút bỏ lỡ.”

“Nhịn không được quay lại nhìn.”

“Điều bất ngờ…”

“Ngồi xem Đại Hùng tìm tai vạ!”

Làn đạn rải rác, sau khi làn đạn của chính chủ dâng lên như thủy triều, còn giữ lại trên màn hình video, nói rõ những cái này là làn đạn do người xem đăng.

Không chỉ có như thế, ở thời điểm này, kịch bản tiết mục đã đến đoạn Chu Mục dời gạch, làm từng viên gạch, bị hắn linh xảo vứt lên trên xe đẩy.

Đừng bảo là Đại Hùng trong video sợ hãi than, ngay cả Hứa Thanh Nịnh cũng không nhịn được ngoái nhìn, “Sao cậu lại luyện ra được?”

“Quen tay.” Chu Mục nói thật, “Chị chuyển gạch hai năm, cũng có thể làm được.”

Hứa Thanh Nịnh vẫn nghi ngờ, rốt cuộc nhìn dáng vẻ của Chu Mục, không giống từng dời gạch.

Nhưng mà cái này, làn đạn trong video, dần dần nhiều hơn. Một số người cảm thán, đã chứng minh Chu Mục không nói sai.

“Tôi có thể làm chứng, dời gạch là một kỹ thuật sống.”

“Dù sao không hai năm, khẳng định không làm được đến mức này.”

“Cho dù trải nghiệm cuộc sống, cũng không có khả năng làm thuần thục như này, kỹ xảo này vừa nhìn là biết thường xuyên dời gạch, mới tích ra được xúc cảm.”

“Hắn thật sự là phú nhị đại?”

Thật không thể giả.

Khác có thể diễn, nhưng dưới ống kính, không có bất kỳ biên tập gì. Viên gạch mà Chu Mục ném ra, thật giống như miếng đậu hũ, chỉnh tề chất đống lên nhau.

Đại Hùng luyện tập mười mấy phút, vứt trên trăm viên gạch, mới ngẫu nhiên thành công hai lần, cũng đủ nói rõ độ khó của kỹ thuật này.

Lại về sau, hai người chuyển gạch xong, Đại Hùng chuẩn bị khiêu chiến lần nữa.

Hứa Thanh Nịnh và Mễ Lệ quay về.

Lại nghịch thuật lần nữa.

Theo lý mà nói, đối với một màn này, người xem hẳn là rất được hoan nghênh.

Rốt cuộc một thú vui khi xem tiết mục tống nghệ, là nhìn khách quý minh tinh gặp được chuyện không am hiểu, loại tay chân luống cuống.

Này lại làm cho người xem cảm thán, thì ra minh tinh cũng là người, cũng có chuyện không làm được.

Đổi là ta, chắc chắn làm được…

Lặng lẽ, trong lòng người xem, khó tránh khỏi có mấy phần cảm giác ưu việt.

Huống chi Hứa Thanh Nịnh là hàng hiệu, cân nhắc người xem khẳng định thích xem cô, cho nên ống kính thiên vị nhất định, cũng là thao tác bình thường.

Nhưng tình huống hiện thực là, sau khi ống kính thay đổi.

Làn đạn trên video, lại có chút ngoài ý muốn.

“Dụ người.”

“Biên tập gì chứ.”

“Năng lực tự sự không được.”

Cho dù làn đạn không nhiều, nhưng Hứa Thanh Nịnh nhìn, cũng không nhịn được có mấy phần kinh ngạc, nhìn chằm chằm Chu Mục một chút, nói thẳng: “Cậu hút fan.”

“Cái gì?” Chu Mục ngược lại không nhận ra được.

“Đúng vậy anh.” Cổ Đức Bạch kinh hỉ, “Anh có phát hiện ra không, người mắng anh ngày càng ít, cơ hồ không có.”

“Nói rõ tiết mục đặc sắc mà thôi.” Chu Mục thuận miệng.

Hứa Thanh Nịnh mắt đẹp hơi đổi, “Cậu đang khoe khoang sao? Tiết mục đặc sắc, còn không phải vì biểu hiện chói mắt của cậu sao?”

“Đúng đúng đúng, là lý này.” Cổ Đức Bạch vui vẻ mà cười.

Tiết mục đang tiến hành.

Hứa Thanh Nịnh ở rừng táo, cùng với Mễ Lệ không có cách nào, sau đó gặp được mấy thôn dân, vừa lúc là fan hâm mộ của cô, cứng rắng muốn đưa táo đỏ đã hái được cho cô, không muốn cũng không được.

“Ha ha, đổi là tôi cũng như vậy.”

“Người ta là ép mua ép bán, đây cũng là đang cứng rắn nhét cho mà.”

“Có điều ảnh hậu cũng bá khí, nhận hảo ý của thôn dân, chuyển tay liền thu mua một tấn.”

“Đây là đang giúp đỡ người nghèo.”

“…”

Làn đạn dày đặc xuất hiện, đối với hành động của Hứa Thanh Nịnh, mọi người đều bày tỏ tán thưởng.

Chuyện sau đó, liền trở nên thuận lý thành chương, mấy thôn dân vui vẻ kích động, nhất định phải đi giúp Hứa Thanh Nịnh đào thuốc núi…

Một phen biên tập tăng nhanh, Hứa Thanh Nịnh và Mễ Lệ về thôn.

Hai ống kính nhập thành một.

Khiêu chiến thi xây lò, cũng theo đó chính thức bắt đầu.

“Cúng bái bà chủ, run lẩy bẩy. Tên này, rất hài hước.”

“Ha ha, ảnh hậu hẹp hòi, lợi hại. Ý của tôi là, 996!”

“Đại Hùng cố lên, tôi cược cậu thắng.”

“Thời điểm khảo nghiệm kỹ thuật chân chính đã đến!”

“Đại Hùng xây lò nửa năm, nếu như vậy cũng thua, liền không nói được.”

Người xem thiên vị một bên, ủng hộ Đại Hùng.

Sau đó bị vả mặt.

???

Mấy phút sau, vô số dấu chấm hỏi càn quét màn hình.

Có điều cũng có người, gửi bình luận, “Yếu ớt nói một câu, ngay từ đầu tiết mục đã báo trước Đại Hùng thua nha, các ngươi không nhìn thấy?”

“Đúng vậy, ta mới muốn nói đã báo trước, các ngươi dựa vào gì mà cho rằng Đại Hùng sẽ thắng?”

“Báo trước cái gì?”

“Nào có báo trước?”

“Sao ta không thấy?”

Một đám người biểu thị nghi ngờ, lại có người nói trúng trọng điểm.

“Ai bảo mọi người tua.”

“Tua nhanh rớt đài.”

“…”

“Quay lại xem!”

“Quay lại xem!”

Làn đạn chỉnh tề, làm cho Cổ Đức Bạch mừng như điên, “Anh, Thanh tỷ nói rất đúng, anh thật sự bắt đầu hút fan.”

“Không hắc là được, fan hay không không quan trọng.” Chu Mục rất trầm ổn.

Hứa Thanh Nịnh khẽ cười, đôi mắt đào hoa lưu chuyển, “Đúng, dù sao cậu cũng trắng, không cần hồng.”

(Ở đây Hứa Thanh Nịnh đang chơi chữ, từ fan hâm mộ là 粉, từ màu hồng trong tiếng trung cũng được như vậy.)

Một câu hai nghĩa sao?

Cổ Đức Bạch chớp chớp mắt, ha ha cười không ngừng, “Anh, phía sau anh biểu hiện ngày càng tốt, người thích anh chắc chắn ngày càng nhiều.”

“Đại Hùng thua là nhận, ngay thẳng, là hán tử.”

“Ha ha, chuyên gia xây lò, danh xưng này thật sự là quê mùa vô cùng.”

“Vậy mà còn có trao giải…”

“Oa, nói khóc là khóc, thật sự là diễn viên?”

“Diễn kỹ này…”

Từ làn đạn của người xem, liền có thể biết, bọn họ đối với bản lĩnh điều chỉnh cảm xúc của Chu Mục ở trong tiết mục tống nghệ, vẫn là có chút kinh sợ.

“Ha ha ha, ‘thúc giục’ như thế, thân phận bà chủ lòng dạ hiểm độc của Hứa ảnh hậu bại lộ không thể nghi ngờ.”

“Chùy thật!”

“Kinh bạo, ảnh hậu Hứa Thanh Nịnh chèn ép nhân viên, ép hắn tặng hoa bày tỏ trung tâm!”

“Từ hắc thành khen ngợi!”

Làn đạn lẻ tẻ, vậy mà lần đầu tiên, bắt đầu tán thưởng Chu Mục.

“Anh, anh thấy không?”

Cổ Đức Bạch nắm lấy bả vai Chu Mục lắc điên cuồng, “Chuyển cơ, đây là chuyển cơ. Trách không được nhiều minh tinh thích tống nghệ như vậy, thì ra thật sự có thể tẩy trắng.”

Đây là lời nói hữu ích sao?

Chu Mục mặt đen mấy phần, trợn mắt.

Hứa Thanh Nịnh tâm tình không tồi, đôi mắt đẹp cong cong, “Cái này may mà có tôi.”

“Đúng, đây là công lao của Thanh tỷ.” Cổ Đức Bạch không có tiết tháo điên cuồng gật đầu, “Không có Thanh tỷ phối hợp, Mục ca sao có thể sáng chói.”

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.