Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người tiếp theo

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

Chương 45: Người tiếp theo

Mặc dù người mặc trang phục công tử ca, giải thích về thử kịch cũng khá là rỗng tuếch, nhưng Hạ Thừa Vũ vẫn vội vàng cảm ơn, “Cảm ơn tiền bối chỉ điểm.”

“Không cần cảm ơn, dù sao tôi cũng không nhường.” Công tử ca trêu đùa, “Chỉ hi vọng sau khi tôi nhận được nhân vật, fan nhà cậu chớ mắng tôi là được.”

“Sẽ không, sẽ không.”

Hà Thừa Vũ có chút ngại ngùng, “Cạnh tranh công bằng, có chơi có chịu.”

“Tôi tên là Cao Kiến Chương.”

Công tử tà khí nhân cơ hội nói: “Em gái tôi là fan của cậu, sau khi thử kịch kết thúc, cậu có thể cho tôi một bức ảnh kí tên không.”

“Đương nhiên có thể.”

Hạ Thừa Vũ sảng khoái đồng ý, gọi trợ lý cầm điện thoại đến, “Chương ca, thêm bạn bè đi? Lát sau anh gửi cho em địa chỉ, em gửi poster của nhóm, quà tiếp ứng cho cô ấy.”

“Được.”

Cao Kiến Chương nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc lâu, tự nhiên sẽ không từ chối đề nghị này.

Nhân cơ hội này, Hạ Thừa Vũ cũng theo đó nhìn về phía áo ôn hung tướng, thử hỏi nói: “Hổ Đầu ca, có thể thêm bạn bè không?”

“Cậu biết tôi?” Ác ôn hung tướng kinh ngạc.

Nghệ danh của hắn, gọi là Hổ Đầu.

Hạ Thừa Vũ cười ngại ngùng nói: “Khi còn bé, em xem nhân vật ác ôn của Hổ Đầu ca diễn, chộp hai cây ống sắt, đánh từ đầu đường đến cuối phố, quá ghê gớm. Lúc ấy, anh chính là thần tượng của đám trẻ con trong tiểu khu bọn em, tất cả mọi người đều sùng bái anh.”

“Ha ha, thật?”

Hổ Đầu sờ sờ đầu đinh, một mặt cười ngây ngô, “Có điiều loại phim này vẫn ít xem hơn mới đúng, dễ dạy hư trẻ nhỏ.”

“Vâng vâng!”

Hạ Thừa Vũ gật đầu liên lục, lại xong một người. Ánh mắt cậu ta xoay chuyển, nhìn về phía phía Chu Mục, nụ cười ấm áp, “Tiền bối, thêm bạn bè được không?”

Trẻ con bây giờ, thật đúng là ghê gớm.

Thủ đoạn giao tế này…

Lợi hại.

Chu Mục yên lặng nhận điện thoại Cổ Đức Bạch đưa đến, lưu số của đối phương, đồng thời cũng thêm bạn bè với hai người bên cạnh.

Đúng lúc này, Dư Niệm quay đầu kêu lên: “Các cậu trò chuyện xong chưa? Nói xong thì đến, chuẩn bị thử kịch.”

Bốn người vội vàng tiến lên, xếp thành một hàng.

Dư Niệm dò xét trên dưới, cũng không nói gì, chỉ là hỏi: “Các cậu ai thử trước?”

“… Tôi.”

Hồ Đầu nhìn trái phải, việc nhân đức không nhường ai.

Tư lịch của hắn sâu nhất, sự nghiệp diễn nghệ phong phú vô cùng, một năm thử kịch mấy chục lần, căn bản không có bất kỳ căng thẳng sợ sệt gì.

“Được.”

Dư Niệm gật đầu, nói thẳng: “Bây giờ cậu là một sát thủ, hiện tại đi bên ngoài hành lang, có chừng mười mấy gia đình, nam nữ già trẻ khác nhau.”

“Một ngày này, cậu nhận được mật lệnh của tổ chức, đến đây diệt khẩu, gà chó không yên, không sót một người.”

Dư Niệm thần sắc lạnh nhạt, “Nói tóm lại, chính là giết giết giết, về phần giết thế nào, biểu diễn ra sao, tự cậu xem mà xử lý, nghe hiểu chưa?”

“Hiểu.”

Hổ Đầu suy tư một lát, mới đi ra ngoài.

“Mọi người vào chỗ…”

Qua thêm mấy phút, Dư Niệm cầm bộ đàm lên, “Bắt đầu!”

Oanh!

Tiếng phá hủy, truyền vào tai mọi người.

Thông qua màn hình quan sát, mọi người cũng nhìn thấy, Hổ Đầu cầm một súng máy hạng nặng, chân to đá văng cửa sắt, một mặt hung hãn nhe răng cười đi vào hành lang.

Ở phía sau hắn, cũng có một đám người áo đen đi theo, kính râm, súng ngắn, lạnh lùng bá đạo.

Hai người áo đen dùng súng mở khóa, phá vỡ cửa phòng mồ gia đình. Ống kính hoán đổi, một nhà ba người đang dùng cơm trong phòng khách, tự nhiên là kinh hãi.

Trong tiếng thét chói tai, Hổ Đầu lại đi đến, lộ ra nụ cười tàn khốc, khai hỏa…

Bùmm, bùm.

Khẳng định là súng giả, tiếng không vang. Có điều một nhà ba người này, cũng hết sức phối hợp, nhao nhao trúng đạn ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Sau đó Hổ Đầu dùng thế cường hãn hung hoành này, càn quét từng nhà từng nhà.

Bạo lực, hung tàn, huyết tinh.

Phảng phất như một Bá Vương Lang, xâm nhập vào trong vòng cừu non.

Nhất định là kết thục nghiền ép.

A, đúng, lúc cuối cùng, khi còn lại gia đình cuối cùng. Hổ Đầu cũng có hành động làm cho người sáng chói, hắn đi tường cách vách, ném một quả ‘bom’.

Trong phim, viên ‘bom’ này, khẳng định sẽ làm vách tường nổ tung. Hắn trực tiếp xuyên qua tường, đối với người sống sót, vô tình ngược sát.

Đương nhiên, đang thử kịch, ống kính như này, tự nhiên là ý tứ, đúng chỗ là được.

Dù sao Dư Niệm xem, cũng không nhịn được hơi gật đầu, đối với ‘thêm kịch’ bỗng nhiên xuất hiện của Hổ Đầu, cũng biểu thị tán thành.

Thử kịch hoàn thành, Hổ Đầu một lần nữa trở lại phòng nghỉ, Dư Niệm cũng không nói gì, chỉ là nói câu vất vả, lại để cho hắn chờ một chút.

Không cần nhắc nhở, Cao Kiến Chương cũng tự giác đi ra ngoài, khi đi ngang qua Hổ Đầu, cũng không nhịn được mở miệng nói: “Hổ ca lợi hại, nhưng tôi cũng không kém.”

“Xem cậu biểu hiện, cố lên.” Hổ Đầu cười nói.

Cao Kiến Chương nhấc tay quơ quơ, trong nháy mắt ra khỏi cửa, bước chân của hắn trầm ổn, bỗng nhiên trở nên lỗ mãng, toàn bộ thân thể càng là lắc lư, động tác tứ chi, lại thêm ánh mắt phiêu đãng, có thể nói là tà khí lẫm nhiên.

“Tên này, có bộ.” Hổ Đầu tán dương.

“Đúng vậy, hoàn toàn như là biến thành người khác, khác biệt hoàn toàn với vừa rồi.” Hạ Thừa Vũ liếm môi một cái, cảm nhận được áp lực.

Luận danh khí, nhân khí, cậu ta khẳng định vượt qua Hổ Đầu, Cao Kiến Chương, nhưng nếu bàn về diễn kỹ… Khụ, cách biệt một trời, cậu ta là đất.

Có điều cậu ta không muốn từ bỏ, chỉ hi vọng mình biểu hiện tốt một chút, để đạo diễn suy tính tổng hợp nhân tố cách phương diện, cho cậu ta nhận được nhân vật.

Cậu ta tự hỏi trong đám fan, vẫn là có lực hiệu triệu phòng bán vé.

Đây tuyệt đối có thể thêm điểm.

Khi Hạ Thừa Vũ suy nghĩ miên man, Cao Kiến Chương cũng mang theo đám người áo đen xuất hiện ở hành lang. Chỉ có điều so sánh với Hổ Đầu, phương thức ra sân của hắn, khá là ‘khiêm tốn’.

Không phá cửa, càng không nổ tường.

Hắn nhai kẹo cao su, bước chân xốc nổi, phảng phất như một thằng hề, tứ chi dao động, vô thanh vô thức lướt qua từng cửa phòng.

“Đây là đang làm gì?” Hạ Thừa Vũ kinh ngạc, không hiểu được.

“Lắp bom dính.”

Hổ Đầu giải thích, “Cậu không thấy được mỗi khi hắn đi qua một cánh cửa, đều dừng lại một chút sao? Còn ấn thứ gì trong nắm tay, trên khung cửa, đó là bom vi hình.”

Quả nhiên.

Camera đặc tả, trên màn hình theo dõi, liền xuất hiện hộp diêm lớn nhỏ, còn có thứ đồ nhỏ lóe lên ánh đèn xanh đỏ.

Hạ Thừa Vũ mới chợt hiểu ra.

Chu Mục cũng cảm thấy, Cao Kiến Chương này thậy đúng là có ý nghĩ.

Sắp xếp xong bom dính, Cao Kiến Chương ở cuối hành lang, nhổ kẹo cao su, mặt mày hớn hở mà nhấn nút nổ.

Rầm rầm rầm…

Nổ chắc chắn sẽ không nổ, nhiều nhất là diễn viên quần chúng trong phòng, phối hợp bối rối chạy ra.

Ngay sau đó, một đám người áo đen bắn phá, bắn loạn chết một đám diễn viên quần chúng.

Về sau liền là truy sát người sống sót.

Cao Kiến Chương lộ ra nụ cười nguy hiểm, lấy một thanh đao hồ điệp, tự tay “đâm giết” mấy người, sau đó lấy khăn trắng lau tay, phảng phất như công tử cao quý, thong dong mà đi.

Khi hắn diễn dịch đoạn kịch này, sát khí trên mặt xuyên qua màn hình, cũng có thể làm cho đám người trong phòng nghỉ cảm nhận được từng tia hàn ý.

“Không tồi.”

Chờ Cao Kiến Chương quay về, Hổ Đầu nói từ đáy lòng: “Điều động cảm xúc, cậu mạnh hơn tôi.”

“Nhưng anh lại nhiệt huyết, cuồng bạo, adrenalin cao hơn tôi.” Cao Kiến Chương khen ngược lại. Hai người am hiểu diễn pháp khác nhau, lại tán thành thực lực của đối phương, tự nhiên là cùng chung chí hướng.

“Người tiếp theo.” Dư Niệm ngắt lời.

Chu Mục vừa định đi ra ngoài, liền bị Hạ Thừa Vũ ngăn cản, cậu ta khẩn cầu, “Tiền bối, có thể để em lên thử kịch trước không?”

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.