Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biển lặng trước cơn sóng.

Tiểu thuyết gốc · 2434 chữ

9 giờ 30 phút. Ngày 1 tháng 11.

Tại nhà hàng Ryotei, nhà hàng ẩm thực truyền thống Nhật Bản.

Hôm nay lớp cậu cùng với một vài thầy cô giáo đi ăn… mừng thành công của lễ hội Halloween, mà chủ yếu là vở kịch của lớp thành công. Bữa ăn này do thầy hiệu trưởng mời cả lớp.

Cậu cùng với anh ngồi cạnh nhau. Sau khi hai người họ ngồi xuống thì nhóm nữ sinh lại tranh giành nhau ngồi cạnh cậu với anh. Nhưng… họ không để ý rằng cô với nhóm Takeshi đã đến ngồi cạnh họ rồi.

- Cuộc đời thật bất công với tui mà. – Nữ sinh 14 than thở.

- Bộ nghĩ mình mày bị đời bất công sao? – Nữ sinh 5.

- Tại chúng mày cãi nhau đó. – Nữ sinh 7.

- Tại mày. – Nữ sinh 14.

Cãi qua cãi lại một hồi, cuối cùng cậu lên tiếng:

- Im lặng.

Giọng nói nhẹ nhàng, thánh thót nhưng lạnh đến rùng mình của cậu khiến cho đám nữ sinh kia im lặng mà ngồi xuống.

- Thôi được rồi, được rồi. Hôm nay chúng ta đến đây để ăn uống chứ không phải cãi nhau.

Thầy Isaki Ryutoka, chủ nhiệm lớp 12A lên tiếng nói. Một lúc sau, mọi người cùng đến đông đủ. Đồ ăn cũng đã được gọi đưa lên.

- Các em, chúc mừng cho vở kịch của lớp thành công nào. Hôm nay thầy mời các em. Ăn uống thoải mái đi.

Thầy hiệu trưởng lên tiếng sau khi các món ăn đã được đưa lên hết.

- Vâng ạ.

Cả lớp đồng thanh đáp lời thầy.

Phòng ăn mà thầy đặt trước là phòng VIP, nên khá rộng, nên có một dãy bàn riêng cho các thầy cô giáo nữa.

Các món đều là các món truyền thống của Nhật Bản. Bao gồm: Sushi, Sashimi – Hải sản tươi, Tempura, lươn cuộc trứng, Takoyaki, salad, món nướng, cơm, và rượu sake cho bàn của thầy cô giáo. Món tráng miệng có bánh Momiji, đá bào.

Vì đang là mùa thu nên các món ăn đều mang hơi hướng của mùa thu.

Điều đặc biệt trong bữa ăn đó chính là những khoảng khắc anh quan tâm cậu hay gắp thức ăn cho cậu. Những hủ nam, hủ nữ khi nhìn thấy hay bắt gặp nó đều muốn lấy điện thoại chụp lại nó, nhưng đó chỉ là muốn của họ thôi, còn anh và cậu không cho thì đố ai giám chụp hình họ, mà tất nhiên là trừ cô rồi.

Sau khi ăn xong, ai về nhà đó. Nhóm Takeshi rủ anh, cậu và cô chiều đi chơi. Cô từ chối, lấy lí do vì mình có việc bận, không đi được. Cậu cũng định từ chối nhưng cô đã nhanh miệng hơn:

- Còn Nobita thì rảnh đó. Chiều này Nobita sẽ đi thay mình.

Cậu nhìn cô bật lực rồi nói:

- Thôi được rồi. Tiện hai ngày nghỉ em về nhà bố mẹ nha. Chị về đó cùng em không?

- Ừm… Chắc để lúc khá gặp hai bác ấy sau cũng được.

Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời cậu. cậu liền hỏi:

- Chị định ở nhà một mình sao?

- Không. Ngày mai và ngày kia chị phải đến một nơi. Cũng ở lại đó luôn. Mà có ở nhà thì còn có quản gia và người giúp việc nữa mà. – Cô.

- Vâng ạ. – Cậu.

Cả nhóm vừa đi vừa huyên thuyên đủ chuyện, mà chủ yếu chỉ có Takeshi, Suneo, Shizuka nói nhiều, anh thì nói ít hơn họ chút, cậu thi thoảng xen vào vài ba từ, còn cô thì im lặng nghe họ nói thôi. Đi được một lúc thì đến ngã rẽ về nhà, tất cả chào nhau và đi theo hướng về nhà mình. Hướng về nhà anh cùng hướng với cậu và cô, cô nhìn họ bỗng nảy ra một ý, cô lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng kia:

- Hai người cứ đi tiếp đi. Mình có chút việc rẽ qua đoạn đường này. Tạm biệt.

Và chưa kịp để hai người họ ú ớ được tiếng nào, cô đã đi mất.

Không khí giữa cậu và anh lại rời vào trạng thái im lặng. Được một xíu thì anh lên tiếng:

- À… Ờm… Nobita nè.

- Có chuyện gì sao?

Cậu ngước mắt lên nhìn anh hỏi.

- Ngày mai cậu… cùng với mình đi chơi có được không? – Anh ngập ngừng lên tiếng.

- Cũng được. Ở đâu? Và vào lúc mấy giờ? – Cậu hỏi.

- Cậu thích đi đâu không? – Anh nhìn cậu hỏi.

- Ừm… Mình muốn đi đến thủy cung và công viên giả trí có đài thiên văn.

Trong chất giọng của cậu có xen chút vui vẻ và hơi hào hứng. Vì cũng đã lâu rồi cậu không được đi đâu ngoài trường học và công ty.

Anh nhìn cậu, khẽ mỉm cười rồi nói:

- Vậy hai chúng ta sẽ đi thủy cung và công viên giả trí nha. Mình sẽ sang nhà đón cậu.

- Ukm. Ở nhà Nobi nha. Chiều nay mình sẽ qua đó ở hai ngày. – Cậu.

- Ok!!!

Chiều hôm đó cậu cùng với anh đi chơi cùng nhóm Takeshi. Trước đó thì cậu cũng đã soạn chút đồ cầm sang nhà Nobi ở với ông bà Nobi và Doraemon vài ngày.

Hôm sau.

7 giờ 30 phút sáng. Tại nhà Nobi.

- Nobita ơiiiiiii.

Tiếng gọi thanh nhẹ và ấm áp vang lên. Khoảng một phút sau, từ trong nhà bước ra một tiểu mỹ thụ… tiểu mỹ nam, đó không ai khác là cậu. Hình ảnh cậu mặc độc một bộ pijama trắng, khiến anh liên tưởng đến một cậu bé thiên thần mới giáng thế, nó làm cho tim anh đập lệch một nhịp.

Trong lúc anh còn đang bất động thì cậu đã đến gần anh, dơ tay lên vẫy vẫy trước mặt anh vài cái… không hiệu quả. Cậu đành dùng hai tay của mình vỗ vào mặt anh một cái nhẹ, khiến cho anh giật mình, cậu liền hỏi:

- Cậu bị sao vậy, Hidetoshi?

- A… Mi… Mình không sao cả. – Anh lúng túng trả lời. Trong tâm anh hiện giờ đang gào thét sung sướng: “Trời ơi! Em ấy chạm vào mình kìa trời.”

Cậu mặt ngu đơ nói:

- Cậu vào nhà đợi mình một xíu đi, để mình đi thay bộ đồ hãng.

Nói rồi cậu quay vào nhà và lên phòng thay đồ. Còn anh thì được bà Nobi mời vào ngồi ở phòng khách. Bà lấy cho anh cốc nước và hỏi:

- Hai đứa hôm nay định đi đâu sao?

- Vâng ạ. Cháu và Nobita định đi thủy cung và công viên chơi ạ.

Anh trả lời lễ phép với bà Nobi.

- Chắc thằng Nobita nhà bác đòi đi công viên phải không. Thằng nhóc này lớn rồi mà cứ như con nít không bằng vậy. – Bà Nobi cười nhẹ. Anh cũng mỉn cười theo bà.

Và như sực nhớ điều gì đó, anh quay qua cầm một chiếc hộp đưa cho bà Nobi và nói:

- Ba mẹ cháu gửi cho bác chút quà ạ. Mong bác nhận cho.

- Nếu cháu và gia đình đã có ý tốt, bác xin nhân gói quà này. Nhờ cháu gửi lời cảm ơn đến bố mẹ của cháu hộ bác nhé. – Bà Nobi.

- Vâng ạ. – Anh trả lời.

Vừa lúc đó cậu cũng đi xuống.

- Mình đi thôi, Hidetoshi.

- Ok. – Anh.

- Thưa mẹ/ bác con đi chơi ạ. – Cậu với anh đồng thanh chào bà Nobi.

- Hai đứa đi chơi vui vẻ. – Bà đáp lại cậu và anh.

Anh lái xe đưa cậu đến thủy cung.

Có vẻ như lựa chọn của anh rất đúng khi mời cậu đi chơi và để cậu chọn điểm đến. Bởi điều đó khiến cho anh có thể ngắm nhìn những biểu cảm, tưởng như không bao giờ có thể xuất hiện trên khuôn mặt băng lãnh đó.

Còn cậu vẫn có cảm giác ấm áp, an toàn, hạnh phúc khi cậu ở bên cạnh anh. Điều đó làm cho cậu bộc lộ được những biểu cảm, cảm xúc khó xuất hiện kia ra. Buổi đi chơi này góp phần nào trong việc đẩy bậc tình cảm trong cậu lên vài bậc.

Sau khi đi dạo một vòng quanh thủy cung thì cũng gần trưa, hai người ra xe ngồi ăn. Trước khi đi cậu có chuẩn bị đồ ăn trưa cho cả hai rồi. Đúng chuẩn một người vợ đảm đang nhỉ?

Họ vui vẻ chơi với nhau, nhưng nào biết được rằng, sắp tới sẽ có người phá hoại thời gian ở bên nhau của hai người.

Ngày 4 tháng 11.

6 giờ 30 phút sáng. Tại biệt thự của cậu.

Hiện giờ cậu đang ngồi trầm ngâm ở trong phòng khách vì chưa thấy cô về. Mà từ tối hôm qua đến giờ không thể liên lạc với cô được, điều đó khiến cậu khá lo lắng, dù biết cô giỏi nhưng cậu không thể không lo cho được. Tất cả người làm trong nhà cũng lo lắng cho cô không kém, vì từ trước đến giờ không bao giờ bị mất liên lạc với cô như vậy. Cả căn nhà chìm vào một sự im lặng đến lạnh lẽo đáng sợ.

6 giờ 45 phút.

Reng reng reng. Tiếng chuông điện thoại của cậu reo lên phá tan bầu không khí im lặng kia.

Khi cậu vừa nhấc máy, chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia vang lên tiếng của cô:

- Chào em, Nobita. Buổi sáng tốt lành.

- … Chị, sao giờ chị mới bắt máy vậy? Chị đang ở đâu vậy?

Sau khi nghe được giọng của cô, cậu im lặng trong dây lát rồi hỏi cô luôn mà không thèm chào hỏi.

- Từ từ nào. Chị đang ở vương quốc của mình. Có chút chuyện nên vài ngày nữa chị không thể về được. Xin nghỉ giúp chị nha.

- Vâng ạ. Chị nhớ giữ sức khỏe và về nhà sớm. – Cậu.

- Chị biết rồi. Chị cũng không phải trẻ con nữa nha. Thôi, tạm biệt em. – Cô.

- Tạm biệt chị.

Cậu cúp máy rồi nói:

- Mọi người không cần phải lo cho chị ấy nữa. Chị ấy vẫn ổn.

Lúc này tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi tất cả đều cùng chung suy nghĩ: “Cô chủ thì làm sao có chuyện gì được nhỉ?” Họ đều lo lắng thái quá rồi.

7 giờ 00 phút.

Trường Tsukuba, hôm nay cậu đi học một mình. Điều này làm cả trường chú ý, vì mọi khi cậu đều đi cùng cô. Hidetoshi tiến tới hỏi:

- Chào buổi sáng, Nobita.

- Chào buổi sáng, Hidetoshi. – Cậu.

- Bloom đâu rồi, Nobita? – Anh hỏi.

- Chị ấy có việc nên từ hôm nay sẽ tạm thời nghỉ học. – Cậu.

- Vậy sao? À mà hôm nay lớp mình sẽ có một học sinh mới đó. – Anh.

- Kệ họ. – Cậu.

- Phũ quá nha. – Anh cười trừ.

Cậu không nói gì mà đi thẳng lên phong hội học sinh, anh chỉ biết lắc đầu, thở dài rồi đi theo cậu.

7 giờ 30 phút.

Lớp 12A.

Thầy giáo bước vào, sau khi học sinh chào thì thầy nói:

- Lớp ta hôm nay có học sinh mới.

Thầy nghĩ lớp lại ồn lên nhưng… sự im lặng vẫn bao trùm quanh lớp. Lí do? Vì trong lớp có đủ cả nam thần và nữ thần rồi, nên học sinh trong lớp cũng không muốn làm ầm lên nữa. Thêm điều nữa là, họ mà làm ầm lên là ngay lập tức nhận được ánh nhìn sắc lạnh từ cậu và anh.

- Mời em vào. – Thầy gật gù tán dương thầm lớp mình và nói với học sinh mới ngoài cửa.

Từ ngoài cửa bước vào một nữ sinh, ừm… có thể gọi là đẹp. Nhưng cách đi và cách nói chuyện của cô ta, làm cho cả lớp thấy không được thiện cảm với cô nàng này cho lắm.

- Chào mọi người. Mình tên là Himeno Matsumoto. Con gái của chủ tịch tập đoàn đứng top 20 thế giới. Mong mọi người quan tâm mình và làm theo những gì mình muốn. Mình thích những chàng trai đẹp. Ghét phải làm việc nên mong mọi người không bắt mình làm việc nha. – Cô ta lên tiếng nói, trong chất giọng của cô ta có chút gì đó ngạo mạn toát lên.

- Được rồi. Em xuống ngồi ở chỗ… - Thầy giáo chưa kịp nói xong cô ta đã bảo:

- Em muốn ngồi ở bàn cuối, dãy trong cùng.

- Chỗ đó có người ngồi rồi em. – Thầy.

- Em có thấy ai ngồi đâu. - Ả.

- … Ủa, Bloom đâu rồi Nobita? – Thầy giáo nhìn qua hỏi cậu khi không thấy cô.

- Chị ấy tạm thời nghỉ một vài ngày do có chút việc bận. – Cậu.

- À, - Thầy.

- Vậy mình ngồi chỗ đó được không? - Ả ta nhìn cậu bằng gương mặt dễ thương, theo ả là vậy. Còn đối với cậu, nó như một cái bàn toàn phấn son đổ lẫn lộn chồng lên nhau.

- Không. – Cậu lạnh lùng từ chối.

- Tại sao? - Ả ta hỏi lại bằng giọng chảy nước.

- Chỗ đó có người ngồi rồi. – Cậu.

- Nhưng chỗ đó là hai người ngồi mà. - Ả.

- Cô ấy thích ngồi một mình. Với lại, trong lớp vẫn còn chỗ trống đó. – Cậu.

- Nhưng, mình thích ngồi đó hơn. - Ả.

- Được, Vậy cô cứ ngồi. – Cậu.

Ả ta nghĩ rằng sẽ được ngồi sau cậu. Khi ả đến chỗ ngồi thì cậu đứng lên nói với thầy:

- Thưa thầy em muốn đổi chỗ.

Ả nghĩ cậu bị ả mê hoặc, muốn ngồi với ả nên ả cười dương dương tự đắc.

- Em muốn đổi sang chỗ nào? – Thầy giáo.

- Bàn cuối… dãy ngoài cùng. – Cậu.

- Em cũng đổi sang bên đó. – Anh cũng đứng dậy nói.

Thầy nhìn sang bên hai học sinh ngồi bàn cuối dãy ngoài cùng. Nhận thấy cái gật đầu ở họ, thầy đông ý cho đổi. Khi nhận được sự đồng ý từ thầy, cậu với anh ngay lập tứ thu dọn đồ và chuyển sang chỗ mới. Điều này làm cho ả ta tức đen mặt, còn những nữ sinh khác thì cười thầm cho số phận của cô ả.

Bạn đang đọc Sự Thay Đổi Ngoạn Mục sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.