Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm người yêu anh nhé?

Tiểu thuyết gốc · 2933 chữ

Khoảng cách…

Kể từ sau lần tỏ tình thất bại kia. Ả ta không giám vênh mặt lên với ai cả. Shizuka, cô cũng chỉ hơi buồn thôi, vì cô biết lỗi là do cô gây ra, cậu không yêu cô, cô đã nhận diện được từ khi cậu về rồi. Nhưng chỉ là cô đang phủ nhận nó mà thôi.

1 tuần trôi qua kể từ khi cuộc tỏ tình kia thất bại.

Hôm nay, cô về… Không một ai biết điều đó.

Tại trường Tsukuba.

Lớp 12A.

- Cả lớp trật tự. Hôm nay lớp ta có học sinh mới... À...cũng không hẳn là học sinh mới. - Thầy giáo.

- Thầy ơi. Cho bạn đó vào đi thầy. Thầy nói vòng vo quá. - Cả lớp.

- Mời em vào lớp. - Thầy giáo.

Cô từ ngoài cửa bước vào khiến cho cả lớ bỗng chốc thấy... lạnh sống lưng vì khí lạnh toát ra từ cô.

Cô im lặng nhìn cả lớp rồi đi thẳng xuống bàn đằng sau cậu và anh.

- Vậy ta vào học thôi. - Thầy giáo.

...

Sau giờ học.

Cô ả đến chỗ bàn của cô đang ngồi, đập mạnh tay xuống bàn nói:

- Ai cho cô ngồi chỗ này?

- …

Cô im lặng, không trả lời ả. Ả ta thấy cô không trả lời, tức giận ra mặt. Ả ta quay sang nhõng nhẽo với cậu:

- Anh à, cô ta khinh thường em kìa.

Tay của ả còn lay lay tay của cậu nữa.

- Bỏ. – Cậu nói với ả. Giọng nói mang sự lạnh lùng vốn có của cậu. Điều này làm ả giật mình rụt tay lại ngay. Cậu quay sang cô, nói:

- Mừng chị trở về.

Cô gật nhẹ đầu.

- Ở đó có chuyện gì sao chị? – Cậu.

Cô lại gật đầu.

- Chuyện gì vậy ạ? – Cậu.

Cô im lặng.

- Tại sao tóc của chị chuyển sang màu trắng?

- Mất rồi… - Cô.

- Mất? – Anh.

- Anh ấy mất rồi. Đã đi rồi. – Cô nói lên với gương mặt không một chút cảm xúc.

Cả cậu và anh im lặng, bởi họ biết cô đang nói đến ai. Vậy là… sự mong đợi của cô đã không được đền đáp rồi. Giờ đây, liệu còn ai ở vương quốc của cô nói cô muốn gì được đấy không? Chắc chắn là không rồi, trên đời này, sinh tử là vô thường, đâu ai có thể đoán trước và quyết định nó được.

Xung quanh chỗ cô ngồi, một sự cô đơn, lạnh lẽo lan tỏa khiến cho những người đứng bên cạnh vừa cảm thấy sợ, vừa cảm thấy đau thương.

- … Quá khứ, nó đã qua rồi. Cũng chẳng thể quay lại được. Hiện tại này, ta nên coi đó là một kỉ niệm đẹp của đời ta. Chỉ cần vẫn nhớ đến người, chỉ cần trong tim ta vẫn còn hình bóng người. Nhất định ta sẽ không cảm thấy quá đau thương. Người sống, vẫn sống, người chết, đã chết. Không nên quá chấp niệm, vương vấn quá nhiều… - Cô lên tiếng.

Cậu và anh nhìn cô, đứng dậy tiến đến ôm lấy cô. Cô cũng mặc, tự nhốt mình trong một không gian vô định. Điều này làm cho cả lớp mọi khi rất phá, nay lại trầm xuống một cách bất thường. Họ tuy không hiểu chuyện gì đang sảy đến với cô, nhưng khi nhìn nữ thần của họ biểu hiện trên gương mặt một nét buồn khó phai kia, khiến họ cũng buồn theo.

Nhóm Takeshi cũng vậy, họ cũng buồn theo, họ cũng muốn an ủi cô. Nhưng hiện tại và có thể là mãi mãi, họ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Về phần ả thì ả cũng đã bị các nam sinh trong lớp đuổi ra khỏi lớp học.

Một ngày trôi qua với lớp 12A thật buồn vì chuyện của cô. Nhưng cũng nào ai hay rằng, sắp có một sự việc kinh hoảng sẽ xảy đến nữa đâu.

Thời gian, nó không vì ai mà dừng lại, không vì điều gì mà dừng trôi. Cũng đã thấm thoát hơn 1 tuần từ khi cô quay trở về.

Hôm nay, trường tổ chức đi dã ngoại.

Khoảng 6 giờ, sân trường đã tấp nập học sinh ra vào.

6 giờ 30 phút, xe bắt đầu chạy. Tất cả học sinh, ai nấy cũng đều ngủ gục vì dậy sớm.

Cậu thì không ngủ, bởi vì cũng đã quen với thời gian giờ giấc khi được huấn luyện rồi. Nên cậu ngồi sử lí đống công việc ở công ty. Cô cũng vậy. Nhưng còn anh thì nằm tựa vai cậu ngủ.

8 giờ. Tất cả các xe của trường đều đã đến nơi tổ chức dã ngoại. Lúc bấy giờ cậu và cô cũng đã làm xong việc rồi, tất cả các học sinh cũng lần lượt tỉnh giấc.

Địa điểm khu dã ngoại mà trường chọn cho năm nay là một nơi thanh đẹp, cách xa nơi phồn hoa đô thị náo nhiệt “Núi Tsukuba”. Núi Tsukuba nằm ở tỉnh Ibaraki, với khung cảnh đẹp đẽ, vạn người mê.

Thầy hiệu trưởng có đặt khách sạn cho cả trường rồi. Nên sau khi xuống xe, tất cả các học sinh trong trường đi vào khách sạn nhận phòng và đi lên phòng cất đồ. Cậu và anh chung một phòng, cô một mình một phòng, không chung đụng với ai cả.

Sau khi cất đồ đạc xong xuôi, tất cả học sinh đi thăm quan xung quanh núi. Cô, cậu và anh cũng đi thăm quan, và vô tình nhìn thấy một khu vực lạ thường, ở đó có hoa anh đào. Trong khi đang là mùa thu lá đỏ rực rỡ, khu vực đó lại có hoa anh đào nở rộ. Cả ba người cùng đi qua cánh cửa và vào nơi đó xem cảnh vật, cậu và canh không hề biết đang có người theo dõi mình, ngoại trừ cô ra. Nhưng cô biết người đang theo dõi kia không có ý định làm hại cô và hai người kia nên cô cũng bỏ qua.

Đi được một lúc thì người theo dõi nãy giờ kia xuất hiện và hỏi:

- Các ngươi là khách du lịch?

- Vâng ạ! Mà cho bọn cháu hỏi, ông là ai vậy ạ? –Hidetoshi nhanh miệng lên tiếng.

- Ta là Hito, người quản lí vườn hoa này. – Ông Hito.

- Ông là người trồng chúng sao? – Cậu.

- Phải. – Ông Hito.

- Mà sao các người tìm được nơi đây? – Ông Hito bắt đầu đặt câu hỏi với ba người.

- Cháu là người để ý thấy ở khu này có gì đó kì lạ nên đi xem. – Cô lên tiếng.

- Vậy sao? Con mắt của cháu tinh tường thật. – Ông Hito lên tiếng.

Cô nói lời cảm ơn với ông rồi cười nhẹ. Rồi cô quay sang nói với cậu và anh:

- Hai đứa đi tham quan đi. Chị muốn nói chuyện với ông Hito một lúc.

- Vâng. – Cậu và anh đồng thanh lên tiếng.

Sau khi cậu và anh đi. Cô quay sang hỏi:

- Tại sao nơi đây lại nở hoa vào mùa này vậy ông Hito?

- Chuyện này phải kể đến câu chuyện của hàng nghìn năm trước. Vào năm đó có một cặp trai gái đến đây. Điều đặt biệt là họ yêu nhau nhưng không nói cho nhau biết. Hai người đó cũng có vài lần định nói cho nhau biết khi ở đây rồi. Nhưng không hiểu vì sao cuối cùng lại không nói ra. Sau đó chàng trai kia bỗng nhiên chết đột ngột, cô gái lần nữa đến nơi đây thăm cảnh và tự tử dưới cây anh đào góc vườn. Tuy nhiên, sau khi cô gái kia mất đi. Linh hồn của cô gái đó lại không được siêu thoát. Linh hồn của cô luôn luôn quanh quẩn trong khu vườn này, làm cho hoa anh đào nơi đây luôn nở.

- Ông chắc cũng không phải con người, đúng không ạ? – Cô nhìn ông hỏi.

- Đúng vậy, ta không phải con người. Ta ở đây cũng đã được hai nghìn năm rồi. – Ông Hito.

- Và ông là người yêu của cô gái kia? – Cô.

- Cháu có con mắt tinh tường thật nhỉ, cô gái. – Một giọng của người phụ nữ cất lên.

- Cảm ơn ạ. – Cô quay lại nhìn người phụ nữ kia.

- Và cháu đoán cô là người con gái trong câu chuyện của ông Hito phải không? – Cô nhìn người phụ nữ hỏi.

- Đúng vậy. Ta tên là Hate, người yêu của Hito. – Người phụ nữ kia vừa nói vừa đứng sau ông Hito ôm lấy ông.

Cô nhìn hai người họ:

- Vậy khi nào hai người có thể siêu thoát được?

- Khi chúng ta chứng kiến đủ một trăm cuộc tình tại vườn hoa này. – Cô Hate trả lời.

- Hiện giờ chúng ta đã thấy được 99 cuộc tỏ tình rồi. Chỉ cần một cặp đôi nữa thôi là chúng ta có thể siêu thoát được rồi, và chúng ta có thể đi khắp mọi nơi, không còn bị giam cầm nữa rồi. – Ông Hito.

Cô gật đầu rồi nói:

- Chúc hai người sớm thấy được một lời tỏ tình đẹp tại nơi đây.

Nói rồi cô cùng với cậu và anh đi về chỗ khác sạn.

Trong lần đi đi dã ngoại này, anh đã tìm ra được nơi tỏ tình lí tưởng với cậu rồi.

Chuyến dã ngoại qua đi, mùa nô-en bước đến. Khi bước ra ngoài đường, ai ai cũng có thể cảm nhận được không khí nô-en tràn ngập. Nhà nhà đều trang trí đẹp đẽ để đón giáng sinh.

Tại trường học, các học sinh cũng ríu rít về ngày giáng sinh. Nào là mặc gì, sẽ đi chơi với ai, sẽ làm gì, ….Các bạn nữ thì có thêm khoản trang điểm như thế nào cho đẹp nữa.

Cô chẳng quan tâm lắm tới điều đó, hàng ngày vẫn cứ đi học, đi làm theo lịch trình. Cậu và anh cũng quan tâm chút ít đến ngày lễ này.

Tối ngày 24 tháng 12.

Ừm… Gia đình anh đến biệt thự của cô và cậu ăn tối theo lời mời của cậu, bố mẹ ruột và bố mẹ nuôi của cậu cũng đến.

Mọi người trò chuyện, ăn tối vui vẻ với nhau. Sau khi ăn xong, các bậc phụ huynh ra phòng khách ngồi nói chuyện, còn cô, cậu và anh thì ở trong bếp làm đồ tráng miệng và rửa bát. (Vì hôm nay là giáng sinh nên cô cho tất cả người làm về nhà.)

Tại phòng khách.

- Mấy ông bà thấy hai thằng nhỏ đẹp đôi không? – Bà Hiroko lên tiếng hỏi.

- Tất nhiên là đẹp đôi rồi, điều đó còn phải hỏi sao. – Bà Tamako nói.

- Hóa ra hai người cũng nghĩ giống tôi à? – Yuu hỏi.

- Đúng vậy!!! – Hiroko và Tamako đồng thanh.

- Vậy chúng ta còn chần chừ gì nữa mà không đưa hai đứa nói đến với nhau. – Ông Toshiro lên tiếng.

- Nhưng bằng cách nào mới được đây. Tôi sợ chúng nó phản đối việc này. – Ông Nobisuke.

Cả không gian rơi vào sự im lặng, bỗng nhiên

- A, tôi có cách rồi. Ta có thể nhờ Bloom giúp đỡ. – Shou đề nghị.

Tất cả đều tán thành điều đó.

Khi cô đi ra phòng khách thì bị tất cả phụ huynh kéo ra ngoài, để cho cậu và anh ở trong phòng hoang mang vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bên ngoài.

- Mọi người kéo con ra ngoài đây có chuyện gì không ạ? – Cô thắc mắc.

- Con có thể giúp chún ta một việc được không? – Yuu hỏi cô.

- Vâng ạ! Nếu con có thể giúp được. – Cô.

- Vậy con giúp chúng ta đưa hai đứa nhóc kia… - Bà Hiroko nói ngắt đoạn.

Cô nhìn mọi người liền hiểu chuyện và trả lời:

- Con nghĩ con không cần giúp chúng cũng sẽ đến với nhau thôi. Vấn đề bây giờ là mọi người cần chờ thời gian để hai đứa nhỏ tỏ tình với nhau thôi.

- Ok con. – Tất cả bậc phụ huynh đồng thanh lần nữa.

Bên trong phòng khách.

- Mọi người nói chuyện gì mà không để cho tụi mình nghe được nhỉ? – Cậu nhìn ra ngoài thắc mắc.

- Mình cũng không biết nữa. Không biết có chuyện gì nhỉ? – Anh cũng nhìn ra ngoài.

- Thôi kệ đi.

Cậu ngồi xuống ăn bánh, uống trà và xem tivi. Anh nhìn cậu, lắc đầu cười thầm rồi cũng ngồi xuống xem tivi với cậu.

Thời gian lại một chút…một chút…một chút chầm chậm trôi đi.

Ngày 28 tháng 12.

Tại lớp 12A.

- E hèm. Cả lớp. - Thầy giáo.

Cả lớp im lặng.

- Tôi có thông báo về ngày nghỉ Tết của các em đây. Hết hôm nay, các em sẽ được nghỉ 5 ngày. Từ ngày 29 tháng 12 đến ngày 2 tháng 1. Chúc các em năm mới vui vẻ.

- Thầy cũng vậy ạ. – Cả lớp đồng thanh.

Ra chơi.

- Cả lớp. – Anh đứng trên mục giảng nói.

Cả lớp đang ồn ào nhưng khi nghe thấy tiếng anh thì ngay lập tức im lặng.

- Như đã bàn theo kế hoạch trước đó, ngày 30 chúng ta sẽ đi picnic, dã ngoại cuối năm. Mình đã tìm được điểm thích hợp rồi. Tất cả mọi người ngày 30 tập trung tại nhà của mình lúc 5 giờ 30 phút nhé.

Anh nói.

- Ok!!! – Cả lớp đồng thanh lần nữa.

Thời gian lại trôi, lại trôi.

Ngày 30 tháng 12.

5 giờ 30 phút. Tại nhà của anh, tất cả các bạn đều đã có mặt đầy đủ. Ai cũng cầm theo món ăn đã chuẩn bị sẵn ở nhà. Tất cả lên xe xuất phát đi đến điểm dã ngoại.

Điểm dã ngoại mà anh chọn đó chính là ngọn núi có khu vườn hoa anh đào kì la kia.

Đến nơi. Tất cả ai lấy cũng đều mỏi rã rời chân tay , chỉ trừ có cậu, anh và cô. Nhưng tất cả bạn bè trong lớp cũng khá ngạc nhiên và ngơ ngác về vẻ đẹp của khu vườn này.

Cậu nhìn mọi người và lên tiếng:

- Tất cả mọi người cùng nhau tập trung sắp xếp đồ đạc rồi có thể đi tham quan. Đến 11 giờ thì quay trở về gian nhà này để ăn trưa. Tất cả đã nghe rõ???

- Rõ. – Tất cả lại cùng thanh đồng thanh lần nữa.

Mọi người cùng nhau sắp xếp đồ đạc rồi đi tham quan. Người thì chụp ảnh các kiểu, những người có cặp, có người yêu thì ngồi dưới gốc cây nói chuyện và …thôi dẹp. Cậu và anh thì đi dạo ngắm cảnh xung quanh và nói chuyện phiếm trên trời dưới đất. Theo đằng sau cậu và anh là một đám con gái đi theo hóng chuyện hai người. Còn cô thì ngồi nói chuyện với ông Hito và bà Hate.

*“Một cuộc tình anh gói trọn trong tim

Năm năm qua chỉ là yêu thầm lặng

Anh sẽ sống như dòng sông phẳng lặng

Đợi con thuyền nơi đó có tình em.”*

Ấy, lạc đề lạc đề.

4 giờ chiều, tại khu vườn hoa anh đào.

Anh đứng đối diện với cậu, cầm lấy ta của cậu. Anh nói:

- Migikawa Nobita, anh, Dekisugi Hidetoshi thích em…à không phải, yêu em mới đúng. Em đồng ý làm người yêu của anh nhé? Đồng ý làm người bạn đời của anh được không?

Cậu nhìn anh xúc động. Cậu nhìn anh nói:

- Em…em đồng ý.

Anh chỉ chờ câu nói này của cậu, liền ôm cậu vào lòng mình. Cả khu vườn như cùng chung vui với cảm xúc của anh bây giờ mà nổi lên một cơn gió nhẹ, phảng phất hương hoa anh đào thơm ngát làm dịu nhẹ lòng người.

Tất cả mọi người nãy giờ đang núp trong các gốc cây liền chạy ra chúc mừng hai người họ.

Tại một nơi khuất nhưng có thể nhìn thấy tất cả sự việc diễn ra nãy giờ trong khu vườn.

- Cảm ơn cháu, Bloom. Nhờ cháu, hai ta có thể đi được rồi. – Bà Hate nhìn cô cười hiền.

- Không có gì đâu ạ!!! Đều nhờ hai đứa nhỏ thôi. – Cô nhìn hai người.

- Đến lúc chúng ta phải rời đi rồi. Tạm biệt cháu. Gửi lời chúc phúc của chúng ta đến hai thằng bé nhé. – Ông Hito cười nhẹ.

- Vâng ạ. – Cô.

Linh hồn hai người họ phát ra luồng sáng nhẹ rồi từ từ tan vào cơn gió và biến mất.

- Chúc hai người sẽ mãi hạnh phúc ở kiếp sau. – Cô nhẹ nói và nhìn theo cơn gió.

Rồi cô đi đến chỗ anh và cậu nói:

- Chúc mừng hai đứa. Cuối cùng cũng chịu nói cho nhau nghe rồi nhỉ?

Cậu và anh đỏ mặt nhẹ gật đầu.

Cô cười nhẹ rồi nói:

- Nhớ dẫn về ra mắt gia đình nha hai cậu nhóc đáng yêu của tôi.

- Vâng ạ. – Anh và cậu lại càng đỏ mặt hơn khi nghe cô nói.

*“Tình yêu là khi chúng ta nhận ra chính mình ở trong một người khác, và tự hào vì điều đó.” *

Bạn đang đọc Sự Thay Đổi Ngoạn Mục sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.