Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta cũng muốn vì sư tôn, che gió che mưa

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

Một khi sư tôn thu đồ đệ,đệ tử chắc chắn ngày đêm không nghỉ chăm chỉ khổ luyện.nếu Không siêu việt Tô sư huynh,trở thành đệ nhất cường giả trong nhóm đệ tử đời mới thì tuyệt đối không ngừng lại.

Lăng Thanh Trần lộ vẻ kiên định gật gật đầu nói.

"Vậy được.

Vậy tên đệ tứ đó,vi tôn liền thu.

Hi vọng Tiểu Trần ngươi có thể hiểu vi sư dụng tâm lương khổ."

Nhìn lấy Lăng Thanh Trần hiếm thấy nghiêm túc, Ninh Thanh Tuyết gật đầu điểm nhẹ nói.

"Theo vi sư qua đó."

Ninh Thanh Tuyết vẫy tay, phi kiếm trong tay, phóng lớn mấy lần.

Lăng Thanh Trần thấy thế nhảy lên phi kiếm.

"Ninh sư thúc."

Tại lúc Ninh Thanh Tuyết mang theo Lăng Thanh Trần đến phía dưới núi kiểm trắc , Lăng Thanh Trần cuối cùng cũng thấy rõ trước mặt nữ đế chuyển thế.

Tướng mạo, dáng người, đều là tuyệt phẩm vô song.

Nếu bắt đầu con đường tu tiên lúc đó trên thân nhiều thêm khí chất xuất trần,chỉ sợ có thể cùng so sánh với Ninh Thanh Tuyết một phen.

"Là bé con này? Lúc nãy gây ra dị tượng?"

Nhìn thấy Lạc Duyên, Ninh Thanh Tuyết không khỏi nhíu mày mở miệng hỏi.

"Hồi bẩm Ninh sư thúc, đúng thế ạ."

Bên cạnh phụ trách kiểm trắc đệ tử, vội vàng hướng Ninh Thanh Tuyết thi lễ, nhẹ gật đầu mở miệng nói ra.

"Đi, đệ tử này, mình không thu cũng được."

Nhìn thấy Lạc duyên nhan trị, dáng dấp đều không thua chính mình,Ninh Thanh Tuyết trong lòng nổi lên một tia uy.

vung tay lên, Vội vàng chuẩn bị mang theo Lăng Thanh Trần ngự kiếm rời đi.

Lăng Thanh Trần: "? ? ?"

A chuyện gì. . . Cái quỷ gì?

Còn có thể có loại thao tác này ?

"Sư tôn, ngươi là sao nói không giữ lời?

Chúng ta không phải quyết định rồi sao?"

Lăng Thanh Trần vội vàng vươn tay giữ chặt Ninh Thanh Tuyết, mở miệng hỏi.

Sư tôn ơi,sắp thành công rồi đừng như xe bị tút xích vậy a!

"Ngươi... ngươi tên nghịch đồ này mau… mau... buông tay vi sư ra ."

Tay nhỏ bị Lăng Thanh Trần nắm lấy, thân thể Ninh Thanh Tuyết không khỏi khẻ khẻ run run lên mấy cái, gương mặt trong nháy mắt bắt đầu đỏ bừng lên lang ra cả hai bên tai.

"đệ tử nhất quyết không thả."

Lăng Thanh Trần kiên định lắc đầu nói.

Ninh Thanh Tuyết: "..."

"Ngươi... Nghịch đồ... Vi sư đếm từ một đến ba, nếu còn không buông tay, thì đừng trách... Đừng trách vi sư không khách khí."

Khuôn mặt Ninh Thanh Tuyết trở nên đỏ bừng nóng hổi, nhưng vẫn là thả ra ngoan thoại.

Tên nghịch đồ này, ngày bình thường ở trên núi, lúc không có người thì không kéo.

Nhất định phải kéo trước mặt nhiều người như vậy.

mặt mũi của mình để nơi nào?

"Tốt a."

Lăng Thanh Trần nhìn thoáng qua mọi người vây xem chung quanh , có chút ngượng ngùng buông lỏng tay ra.

Đây là lần thứ nhất Lăng Thanh Trần to gan như vậy,dám kéo tay Ninh Thanh Tuyết.

Không thể không nói, xúc cảm, cũng không tệ lắm.hihi

"Vi sư vừa rồi mới suy nghĩ kỉ lại a.

Cảm thấy Tiểu Trần ngươi một mực như vậy cũng rất tốt.

Mỗi ngày thong dong tự tại, vui vui sướng sướng.

Không cần thiết phải cùng người khác cạnh tranh tạo cho mình áp lực.

Tạo cho mình mệt mỏi lo nghĩ như vậy vi sư nhìn thấy sẽ rất đau lòng.

Bình bình đạm đạm, mới như vậy mới tốt nha."

Ninh Thanh Tuyết vỗ vỗ bả vai Lăng Thanh Trần tình thâm ý thiết, khuôn mặt ánh lên sự lo nghĩ cho đệ tử ,mở miệng khuyên bảo.

Lăng Thanh Trần: "..."

Có nghiêm trọng vậy không a,nhanh nhanh động não động não!

"thật ra ta có một ước muốn ,ta có một khác khao có thể có một ngày nào đó ta có thể đứng trước ngưới ngươi,vì ngươi che gió chặn mưa,chặn hết mọi thứ ,bảo hộ ngươi

Mà không phải luôn đứng tại phía sau lưng ngươi."

Lăng Thanh Trần vận động não bộ xoay chuyển 360 vòng,thâm tình kiên định mở miệng nói .

Ninh Thanh Tuyết: "..."

"Cái này. . ."

Nghe được Lăng Thanh Trần hào ngôn chí khí, Ninh Thanh Tuyết bắt đầu không khỏi lộ vẻ do dự.

Có áp lực mới có động lực, nàng tất nhiên biết rõ.

Nhưng chỉ là Nữ tử này cũng quá xinh đẹp đi, mang về Thanh Trần phong thì làm sao nàng ăn ngon ngủ yên a!

Chỉ cần lớn lên xấu một chút, không tạo uy hiếp được nàng thì hôm nay nàng liền thu đệ tử này rồi.

"Vãn bối nguyện bái tiền bối vi sư, mong rằng tiền bối có thể thu lưu!"

trong lúc này Lạc Duyên đột nhiên quỳ xuống, không nói hai lời, liền quỳ dập đầu ba cái lên đất.

nói đến chuyện lễ bái sư .

nàng là nữ đế chuyển thế, tuy tu vi của nàng không còn nữa.

Nhưng ánh mắt vẫn còn online.

Nàng có thể cảm nhận được thực lực Ninh Thanh Tuyết cường hãn cùng bất phàm.

Còn về Lăng Thanh Trần? Ở trong mắt nàng, cái ngoại trừ dáng dấp đẹp trai, không còn gì khác,chỉ là phế vật thôi.

Nàng tin tưởng chỉ cần cho nàng có sự gia nhập, trên đỉnh sẽ không còn Lăng Thanh Trần một chỗ cắm dùi.

Nàng đem tất cả chú ý lực cùng tư nguyên, đều thả trên người mình.

Nàng thế nhưng là Đại Hạ hoàng triều nữ đế a!

"Thôi vậy cũng được.

Vậy như lời ngươi nói đi!

Bất quá, có thể thu đồ nhưng Tiểu Trần ngươi cần phải đáp ứng vi sư ba điều kiện."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định của Lăng Thanh Trần, Ninh Thanh Tuyết có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi nói.

Nàng không biết chính mình hôm nay quyết định là đúng vẫn là sai.

"Điều kiện gì? Sư tôn ngươi hãy nói."

Nghe được lời nói Ninh Thanh Tuyết, trong mắt Lăng Thanh Trần lóe lên một tia không dễ dàng phát giác kích động, vội vàng mở miệng hỏi.

Thần cấp kiếm ý, cuối cùng tới tay sao?

Ta sẽ có thể thi triển mấy pháp thuật anh tuấn giống như Vạn Kiếm Quy Tông như vậy sao?

"Trở về rồi nói sau."

Ninh Thanh Tuyết mắt nhìn chung quanh, mở miệng nói ra.

"Ngươi tên là gì?"

Ninh Thanh Tuyết nhìn về phía Lạc Duyên đang quỳ trên mặt đất, mở miệng hỏi.

"Hồi bẩm sư tôn, đệ tử Lạc Duyên."

Lạc Duyên vội vàng mở miệng trả lời.

Ninh Thanh Tuyết: "..."

Đổi xưng hô vẫn rất nhanh?

"Lạc Duyên?

Tên vẫn còn thật là dễ nghe.

Muốn làm đệ tử ta,ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện.

Ngươi có bằng lòng hay không?"

Ninh Thanh Tuyết ngữ khí bình thản hỏi.

Bây giờ Trong lòng của nàng, cầu mong Lạc duyên không đồng ý.

Như vậy nàng thì có cớ để cự tuyệt yêu câu của Lăng Thanh Trần.

"Đệ tử nguyện ý."

Lạc Duyên gật đầu kiên định.

Ninh Thanh Tuyết: "..."

"Ừm, được.

Lên đây đi."

Ninh Thanh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngươi đứng phía sau cùng, Tiểu Trần ngươi... Thì đứng trước vi sư ."

Ninh Thanh Tuyết hướng hai người Lăng Thanh Trần cùng Lạc Duyên vẫy vẫy tay mở miệng nói ra.

Nàng mới không để Lăng Thanh Trần cùng Lạc Duyên quá mức tiếp cận.

"Vâng."

Lăng Thanh Trần cùng Lạc Duyên hai người trăm miệng một lời gật đầu, nhảy lên phi kiếm của Ninh Thanh Tuyết.

"Lạc Duyên, người có vấn đề gì hỏi ta không?"

Trên phi kiếm, Ninh Thanh Tuyết ngữ khí bình thản mở miệng hỏi.

"không biết trên danh nghĩa sư tôn hết thảy có bao nhiêu tên đệ tử đâu?"

Lạc Duyên hiếu kỳ hỏi .

Đệ tử nhiều ít cũng quyết định nàng có khả năng phân đến tư nguyên nhiều ít.

Nàng đây tự nhiên là rất quang tâm

Kiếp trước từng là nữ đế nàng tất nhiên biết được ở tông môn vì để tránh cho không cần thiết tranh chấp thì phần lớn đều là công bình công chính trong việc phân phối tài nguyên tu luyện

Mỗi ngọn núi lấy được tài nguyên tu luyện có khả năng đều là giống nhau.

Sau đó từ phong chủ , dựa theo sở thích cùng cần của mình, phân phối cho thủ hạ đệ tử.

Còn ngoài định mức tư nguyên, thì cần phải dựa vào bản thân thực lực của phong chủ, giống như phong chủ biết luyện đan luyện khí loại hình.

Còn do đệ tử mình làm tông môn nhiệm vụ,hoàn thành sẻ nhận được tư nguyên

"có một ,giờ thêm ngươi,2 tên."

Ninh Thanh Tuyết không tình cảm hời hợt nói

Bạn đang đọc Sư Tôn, Ánh Mắt Nàng Nhìn Ta Không Không Đúng của Truy Cản Lưu Tinh Đích Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tritank98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.