Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 921 chữ

Chương 66

Như Ý thấy vậy, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.

Nàng khẩn thiết mà nhìn Phó Chỉ Toàn: “Thiếu phu nhân, chúng ta…… Chúng ta đi bộ trở về đi thôi, này không biết đợi tới khi nào.”

Phó Chỉ Toàn còn chưa nói lời nào, đôi tay của Tiểu Lam đã chống nạnh, nổi giận đùng đùng mà quát: “Đi bộ trở về? Ngươi không thấy tay của thiếu phu nhân bị thương sao? Vạn nhất nhiễm cảm làm sao bây giờ?”

Như Ý lúc này mới phát hiện tay phải của Phó Chỉ Toàn đã băng bó giống như cái bánh chưng, trong lòng của nàng vừa kinh ngạc lại vừa khó hiểu.

Hiện tại vị thiếu phu nhân này bởi vì quyên lương có công, lắc mình biến hoá, thành cáo mệnh phu nhân mà mỗi người đều cực kỳ hâm mộ, không biết làm bao nhiêu người ganh tị, nàng tội gì phải ở trong ngày mùa đông tự mình chạy tới phát cháo.

Khó trách lão phu nhân không thích nàng. Bọn họ hiện tại là người quan gia, con dâu như thế nào có thể tùy ý xuất đầu lộ diện được.

Phó Chỉ Toàn không biết chỉ một đoạn công phu ngắn ngủn này, Như Ý đã suy nghĩ nhiều như vậy. Nàng cũng không quan tâm, dù sao Như Ý là người của Vạn thị, mọi người vốn không phải người cùng một đường, bảo trì mặt mũi là được.

Bị Tiểu Lam dỗi như vậy, thấy Phó Chỉ Toàn lại không lên tiếng, Như Ý chỉ đành lặng lẽ, bộ dáng yên lặng mà ngồi ở trong một góc của xe ngựa.

Xe ngựa lại ngừng trong chốc lát, chờ đoàn xe quý nhân vào thành xong, cửa thành mới một lần nữa khôi phục thông suốt.

Trì hoãn như vậy, khi trở lại Quý gia, sắc trời đã tối, cửa im ắng.

Phó Chỉ Toàn đẩy cửa ra, đi vào sân đã ngửi thấy mùi dược dày đặc.

Nàng nhíu nhíu mũi, theo mùi đi đến, thấy Hồng Yến ngồi ở dưới mái hiên sắc thuốc.

“Đại phu nói như thế nào? Lão phu nhân cùng tiểu thư đã hạ sốt chưa?”

Hồng Yến vội vàng đứng lên, xoa xoa tay: “Hồi thiếu phu nhân, đã hạ sốt. Bất quá đại phu nói, lão phu nhân lớn tuổi, tiểu thư thân thể xưa nay nhu nhược, bệnh tới như núi đổ, yêu cầu nghỉ ngơi tốt một đoạn thời gian.”

Phó Chỉ Toàn gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ngươi hãy chiếu cố tốt cho lão phu nhân cùng tiểu thư.”

Nói xong, nàng vào nhà chính, mới vừa đi tới cửa liền đụng phải Như Ý đang vội vã chạy ra.

Như Ý vội vàng đứng yên, hành lễ nói: “Thiếu phu nhân, lão phu nhân đã tỉnh, bà muốn gặp thiếu phu nhân.”

Phó Chỉ Toàn nhẹ nhàng gật đầu: “Được, ta cũng đang muốn đi thăm mẫu thân.”

Phó Chỉ Toàn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, gió lạnh nhân cơ hội chui vào trong phòng, thổi ánh nến đong đưa, chiếu lên mành giống như một bóng ma.

Trên giường, Vạn thị hình như có giác quan mà ngồi dậy, hoảng sợ hô: “Cứu mạng, cứu mạng a……”

Thanh âm vang dội, cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, láng giềng toàn động, Như Ý vội vàng chạy vào đầu tiên, nàng giống một trận gió, xẹt qua Phó Chỉ Toàn, xem cũng không xem nàng, nôn nóng chạy đến mép giường quỳ xuống, khẩn trương mà nhìn Vạn thị: “Lão phu nhân, lão phu nhân, phát sinh chuyện gì?”

Vạn thị ngẩn ra một chút, nhìn Phó Chỉ Toàn còn đứng ở cửa, xấu hổ mà lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”

Phó Chỉ Toàn đóng cửa lại, chỉ ngọn nến đang cháy bên cạnh giường: “Là bóng dáng ngọn nến đong đưa phóng ra xuống.”

“Đúng vậy, đúng vậy, là bóng dáng, ngươi xem ta lớn tuổi rồi, đều hồ đồ, nhìn thấy bóng dáng cũng sợ hãi.” Vạn thị thở một hơi dài, vỗ ngực, nghĩ lại vẫn còn sợ.

“Sinh bệnh, người liền dễ dàng mơ hồ.” Phó Chỉ Toàn đi qua, ngồi ở trước giường, cười nói: “Tốt rồi, mồ hôi đã ra, sốt hẳn cũng đã lui, nương thực mau liền sẽ khỏi.”

Vạn thị lúc này mới phát hiện, đang giữa ngày mùa đông nhưng bà lại ra mồ hôi đầy đầu. Bất quá ra một thân mồ hôi xác thật khá hơn nhiều, cả người đều như là nhẹ đi mấy cân.

Như Ý ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho bà.

Phó Chỉ Toàn ngồi yên không chút động đậy.

Nếu là trước kia, nàng đã sớm sốt ruột mà lau mồ hôi cho Vạn thị, múc nước cho bà chà lau thay quần áo.

Chuyển biến rõ ràng như thế, Vạn thị làm sao có thể không phát giác ra, bà vẫy Như Ý lui ra, sau đó mắt trông mong mà nhìn Phó Chỉ Toàn, một bộ dáng lã chã chực khóc: “A Toàn, ngươi có phải còn giận ta hay không? Ta…… Đều là ta sai, là ta quá vô năng, thế nhưng tùy ý để nhị thẩm của ngươi tra tấn ngươi. Đều là nương sai, ngay cả hài tử tốt như ngươi cũng không bảo vệ được, ngươi trách ta cũng đúng.”

Bạn đang đọc Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi (Trọng Sinh) của Hồng Diệp Tự Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.