Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng Sinh Thành Gà =)))

Tiểu thuyết gốc · 3268 chữ

- A Dũng, ra chuồng mấy bắt con gà vào, làm thịt cúng giỗ.

Một nói chua ngoa của một người phụ nữ vang lên.

Từ sau nhà, một người đàn ông trung niên đang luyện võ, nghe được người phụ nữ kia nói, bổng dừng lại bỏ xuống đại đao đang cầm trên tay, lớn họng quát :

- Biết rồi !

. . .

Tiếng quát quá lớn làm cho Võ Nguyễn chợt mở mắt ra, một đạo lãnh lệ ánh sao từ trong mắt chợt lóe ra, Võ Nguyên nhìn quét bốn phía, không cấm lộ ra thần sắc nghi hoặc.

- Đây là chỗ nào?

Phanh!

Cái này ý niệm vừa mới dâng lên, Võ Nguyên đã bị một một cánh tay to lớn, nắm lấy hai chi trước kéo ra ngoài.

- Súc sinh, hôm nay các ngươi xui xẻo !

Một cái lạnh nhạt âm thanh qua đi, phía trên miệng chuồng bị đóng lại.

Phát ra âm thanh 'loãng xoãng' !

Võ Nguyên ngẩng đầu, thình lình phát hiện, hắn xuất hiện ở trong một cái sân vườn nhỏ của một gia đình nào đó, chổ quả thật quá dơ bẩn, quá nhỏ, đường kính sân vườn hơn chỉ hơn 5 mét.

Tiếp đó là liên tục những câu gọi hối thúc người đàn ông trung niên, tiếng nói này quả thật rất khó nghe, truyền đến tai hắn, làm cho khu não bộ chấn động nhiều lần.

Giọng nói của một người mà cứ như hàng trăm người vậy, miệng của người phụ nữ thật là đáng sợ.

Ngẩng đầu đầu nhìn lại thì chỉ thấy chung quanh lúc này, chỉ có bốn vách tường cùng mấy con gà đã bị cắt tiết, bị vứt gọn vào một cái thau lớn.

- Chổ nào đây ? Ta đang ở chổ nào ?

Võ Nguyên vừa định nói chuyện, một chữ một âm cũng không phát ra được, chỉ phát ra âm thanh 'o o o' như một con gà trống mà thôi.

Võ Nguyên sắc mặt đột biến, lập tức tra xét trên dưới thân thể.

Hắn khiếp sợ, hai chi trước cư nhiên hóa thành cánh, miệng lại nhọn ra mà thành mỏ, chân thì khô cằn cứng ngắc chỉ có ba móng cùng một cái khựa, râu tóc đã hóa thành túi da đỏ ngầu dính liền trên cơ thể, thân thể còn mọc ra bộ lông sặc sỡ nhiều màu.

- Má, lão tử thế mà biến thành con gà ?

Mặc dù gặp chuyện gì cũng bình tĩnh xử lý, Hỏa Thần Đại Đế - Võ Nguyên cũng không thể nào bình tĩnh được, mà biến đổi sắc mặt.

Lúc này bổng nhiên ký ức kiếp trước lại ùa về trong đầu của Võ Nguyên . . .

Võ Nguyên tại Cổ Thần đại lục là mười vị Đại Đế chi nhất, chưởng khống thiên hạ vạn hỏa, tinh thông luyện đan, luyện khí, phù văn, trận pháp . . . Tính tình bạo ngược, ngang tàn, có thù tất báo, từng vì nhi tử bị người ta đoạt mất đồ vật, nổi giật dùng thiên quân vạn hỏa hủy diệt một cái đế quốc, thiêu đốt bảy ngày bảy đêm không ngừng nghỉ, đến khi cháy đến mức không còn có thể cháy được mới dừng tay, từ đó Hỏa Thần Đại Đế nổi danh tại đại lục.

Tuy rằng uy chấn thiên hạ, hiển hách hung danh, nhưng cũng đã kéo lên tai họa ngầm.

Bốn vạn năm trước, Hỏa Diễm châu do Thái Cổ Chu Tước huyết nhục hóa thành giáng lâm Cổ Thần đại lục, nhân giới cùng yêu giới vì Hắc Yêu Đế đoạt được Hỏa Diễm châu mà bạo phát đại chiến có một không hai, toàn bộ đỉnh cấp cường giả của hai đại tộc đều tham dự trận chiến, mỗi ngày tử thương số lượng phải lấy ức để tính, giết đến mức làm cho toàn bộ Cổ Thần đại lục Huyết Nhiễm Thương Khung.

Võ Nguyên thân là Nhân tộc Đại Đế , mang theo nhi tử âm thầm xăm nhập yêu giới đại khai sát giới, chết ở trong tay hắn Yêu tộc nhiều vô số kể, ngay cả bốn tôn Yêu tộc Đại Đế liên thủ, đều không phải hắn đối thủ, cuối cùng tam tiễn diệt tam tôn Yêu tộc Đại Đế.

Võ Nguyên cường đại, làm khiến cho yêu chủ tức giận, tự mình đến chổ Võ Nguyên làm nên tử vong trận chiến.

Trận chiến ấy, có thể nói trăm vạn năm qua kinh khủng nhất, một trận đại chiến, đánh được thiên địa treo ngược, nhật nguyệt vô quang, sau ba ngày ba đêm đại chiến, cuối cùng Võ Nguyên thắng nhưng cực kỳ thê thảm.

Hắc Yêu Đế vừa chết, Yêu giới như rắn mất đầu, rất nhanh liền bị Nhân tộc liên quân đánh tan!

Nhưng mà vào lúc này, nhi tử mà hắn yêu thương, nhân lúc Võ Nguyên thắng thẳm mà kiệt sức, đối với hắn xuống tay!

Một quyền bạo liệt hỏa diễm, đem Võ Nguyên đang trong tình thế trọng thương, nhất quyền xuyên tim!

Đồng thời, cũng đem phụ tử tình nghĩa, nhất quyền đánh tan!

- Phụ thân, ngươi chẳng phải đã từng dậy ta, làm người đừng quá tin tưởng người khác sao? Ngươi đã quá mạnh rồi, làm cho người khác phải lo sợ, ta giết ngươi không phải là chủ ý của riêng ta. Mà là chủ ý chung của chín vị đại đế, ngươi chết thì sự đe dọa trong chúng ta mới hết, ngươi chết thì ta mới có thể thây thế ngươi, Đăng Lâm Đế Vị !

- Phụ thân, đem Hỏa Diễm châu cùng Thiên Hỏa bí lục ra đây !

- Phu quân, ngươi đừng trách ta, trách ngươi quá tin người, trách mãi mê tu luyện, trách ngươi thích chèn ép người khác đi... Ta cũng chỉ là thuận theo lẽ phải mà làm thôi.

Cho đến bây giờ, lạnh băng cùng khinh miệt giọng nói của nhi tử cùng thê tử, vẫn đang quanh quẩn bên tai hắn.

Võ Nguyên lúc này mới rõ ràng, Võ Thiên cũng như Cung Linh hay mấy cái tên Đại Đế kia, đều nhìn trúng Hỏa Diễm châu cùng Thiên Hỏa lục bí mà hắn đang nắm giữ.

Nhớ năm đó, Võ Nguyên vì nhi tử, giận dữ hủy diệt một cái đế quốc, tàn sát không biết bao nhiêu tộc quần, đắc tội không biết nhiều ít thế lực, lại đổi lấy như vậy một cái kết quả!

Buồn cười! Buồn cười! Buồn cười!

Nguyên lai, cái gọi là phụ tử cốt nhục tình thâm , trước sự cám dỗ của sức mạnh quyền thế, bất quá liền ngay cả một cái rắm cũng không bằng.

Vốn dĩ bằng Võ Nguyên tu vi cùng với Thiên Hỏa lục bí trong tay , ngay cả lúc hắn bị thương nặng hấp hối, Võ Thiên cũng chưa chắc làm gì được hắn. Nhưng sau đó, chín vị Đại Đế  buông xuống, đồng loạt đối ra tay với Võ Nguyên, làm hắn chạy trốn hy vọng cũng tan biến mất.

- Ta Võ Nguyên lấy đạo tâm thề, nếu có kiếp sau, chắc chắn trở lại nơi đây, đem ngươi chờ tru sát, huyết tẩy nhân gian giới!

Lưu lại lời thề lúc sau, hắn tự bạo thần hồn, tan thành mây khói.

Vốn dĩ lời thề kia, chỉ là lúc hấp hối nổ một câu, lại không nghĩ rằng, Võ Nguyện vậy mà thật sự trọng sinh!

Võ Nguyên sửng sốt hồi lâu, rốt cục là lộ ra tươi cười:

Ha ha! Ông trời đãi ta không tệ a!

Lúc này trung niên nam nhân đang cầm dao cắt tiết gà, bổng thấy Võ Nguyên biểu hiện kỳ lạ, nói :

- Sắp bị làm thịt mà còn vui vẻ đến vậy? Con gà này chẳng lẻ não có vấn đề ? Mà thôi kệ đằng nào chẳng vào bụng lão tử, quân tâm thừa thải.

Võ Nguyên tuy đã hóa thành con gà, nhưng vẫn có thể hiểu được trung niên nam nhân này nói, hắn biểu lộ tức giận nói :

- Ò Ó O O O O Ò Ó . . . (Não của người mới có vấn đề đấy, lão tử là đang vui vì được trọng sinh, mà khoan. . .)

Nói được mấy tiếng thì ngừng, Võ Nguyên mới chợt nhận ra tình xuống lúc bấy giờ, hắn đã hóa thành gà mà gia đình này đang chuẩn bị làm gà để cúng giỗ.

Nãy giờ cắt tiết hơn mười con và sắp đến lượt hắn.

- Ó Ó Ó O O O O O . . . (Thả lão tử ra, lão tử vừa mới được trùng sinh chưa muốn chết, lão tử muốn huyết tẩy nhân gian . . .)

Võ Nguyên đang bị cột chặt nằm ở dưới sàn nhà, liên tục giẫy giụa không ngừng, miệng còn phát ra âm thanh chính hiệu một con gà, đôi mắt lóe lên hung quan nhìn về trung niên nam nhân.

Trung niên nam nhân ngạc nhiên, nhe răng cười, rồi nhìn Võ Nguyên đang trong hình dạng con gà nói :

- Quả nhiên Thiên sinh linh tính, nghe hiểu tiếng người, lại còn biết tỏa thái độ với lão tử, ăn thịt người chắc tu vi tinh tiến không ít.

- O O O O Ò Ó Ó . . . (Ăn cái đầu người, thả lão tử ra, nếu không lão tử mổ bể cái đầu ngươi . . .)

Võ Nguyên hung hăng dẫy giụa, còn lớn tiếng kêu um xùm trời đất.

Trung niên nam nhân lúc này tỏa vẻ không quan tâm đến, tiếp tục cắt tiết những con gà kia, trong đầu dâng lên ý nghĩ :

  • Đằng nào cũng vào bụng lão tử thôi, cần gì phải quan tâm đến một con gà có linh tính.

Tuy rằng thân thể là một con gà, nhưng đối với hắn mà nói, thân thể phàm thai đều không đáng chú ý, chú ý chính là linh hồn, linh hồn của hắn chính là nhân loại, cùng lắm thì ngày sau thoát ly thân thể, tìm nhân loại thân thể đoạt xá là được.

Nhưng mà bỏ qua vấn đề đó đi, bây giờ giữ mạng sống mới là quan trọng.

Keng !

Lúc này, âm thanh kim loại nặng vang lên, chỉ thấy trước mặt hắn, trung niên nam nhân đã bỏ xuống dao lớn, nắm lấy Võ Nguyên hai cái cánh gà đưa lên, cười nói :

- Bé gà hung hăng, đến lượt ngươi rồi đấy !

Võ Nguyên đang bị hắn cầm chặt hai cánh như không còn chút gì sức lực, song dực chính là chúng điều mạnh mẽ nhất nhì vũ khí, cũng là đứng nhất điểm yếu.

Tuy nhiên, giữa ranh giới sống và chết thì mặc kệ có còn sức hay không còn sức, Võ Nguyên vẫn kiệt liệt dẫy dụa, liên tục lớn tiếng kêu :

- Ó Ó O O Ò Ó Ó O O Ó . . . (Thả lão tử ra tên kia, lão tử muốn mổ cả nhà người, lão tử moi ruột ngươi, thả lão tử ra, lão tử không muốn chết lần nữa . . .)

Trung niên nam nhân cổ tay liên tục bị Võ Nguyên lay động, lần nữa nắm thật chặc cánh hắn, tức giận nói :

- Rất hung hăng, đợi lão tử đem người cắt thành bảy khúc xem còn hung hăng được nữa không.

Cạch !

Thanh lãnh kim loại âm thanh phát ra, trung niên nam nhân đem dao cầm lên tay, sau đó hướng cổ gà của Võ Nguyên đặt lên nói :

- Tạmbiệtbé gà.

Võ Nguyên sắc mặt hoảng sợ cực điểm, mặc dù bị nắm trúng yếu điểm nhưng liên tục dẫy giụa, nhị túc cào loạn xạ, mỏ nhọn mổ liên tục về phía trước.

- A Dũng, lên đây !

Một âm thanh chua ngoa lúc trước lại phát lên, chính âm thanh này đã giúp Võ Nguyên từ ranh giới sống và chết trở về.

Nghe được âm thanh chua ngoa của người phụ lúc trước, người đàn ông trung niên tên A Dũng này, liền lập tức bỏ Võ Nguyên xuống, lớn tiếng hướng lên nhà trước nói :

- Đến ngay đây, đến ngay đây !

Sau đó, A Dũng nhanh chóng chạy lên nhà trước, nhưng trước khi rời đi, hắn quay đầu lại nhìn Võ Nguyên nói :

- Bé gà đợi ta chút nhé, ta sẽ sớm trở lại và làm thịt ngươi.

Nói xong hắn lập tức chạy lên nhà trước, Võ Nguyên nghe được lời hắn nói biểu hiện tức giận đùng đùng nói :

- O O O O Ó Ò Ó O . . . (Đợi ngươi cái bép, lão tử bị điên mới ở đợi ngươi về cắt tiết . . .)

Vừa dứt lời, Võ Nguyên nhanh chống thu hồi hai cánh bị nắm mạnh lúc nãy lại, tìm cách đứng dậy.

Nhưng cánh có thể thu lại được, nhưng chân thì không thể đứng dậy, chân Võ Nguyên bị cột bởi một sợi dây vải nhỏ, không có cách nào tháo ra được.

Võ Nguyên lay hoay một buổi, vẫn không tìm được cách cởi dây trói, lúc đầu hắn định dùng con dao kia để cắt dây trói, nhưng với hình dạng một con gà thì khó lòng mà cắt được.

Bực bội trong lòng Võ Nguyên kêu lớn một tiếng :

- Ò Ó O O O . . .( A a a a a a . . .)

Không thể cởi được dây trói trước khi trung niên A Dũng trở lại thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Nên Võ Nguyên liên tục suy nghĩ cách, đang suy thì hắn bổng nhiên nhớ gì đó :

  • Ta có thể xử dụng lửa để đốt cháy dây này.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghĩ :

  • Nhưng mà ta bây giờ chỉ là một con gà làm sao mà tạo ra lửa được ?

Sau đó không lâu hân lại nghĩ được gì đó :

  • Hay để ta thử đem nhân loại hạ phẩm võ học dùng lên con gà này xem.

Trong tình thế cấp bách lúc bấy giờ, Võ Nguyên đem một cái hạ phẩm võ học gọi là luyện khí quyết, một cái hạ đẳng võ học dùng cho những người mới bắt đầu con đường tu luyện, dùng lên con gà mà hắn đang trú ngụ.

Võ Nguyên đem khẩu quyết đọc nhẩm sau đó, mây bay nước chảy mà hấp thụ linh khí.

Linh khí từng đoàn từng đoàn nhỏ mà tiến vào bên trong cơ thể con gà.

. . .

Năm phút trôi qua.

Thân thể bên trong của con gà bắt đầu ngưng tụ thành một ít linh khí, Võ Nguyên vì điều này mà kinh ngạc.

Nhân loại công pháp vậy mà lại có thể dùng trên người con gà này, thật khó tin. Nhưng mà mặc kệ miễn có thể ngưng tụ linh khí, điều khiển linh khí hóa ra một tia hỏa, cắt bỏ dây trói, thoát đi liền hảo.

Không nghĩ ngợi nhiều, Võ Nguyện trực tiếp đem nhân loại hỏa hệ cách ngưng tụ dùng lên người con gà này. Cách ngưng tụ biến linh khí thành hỏa này là cơ bản nhất của một người tu hành, gọi là linh khí hóa hỏa.

Cũng như luyện khí quyết, Võ Nguyên cũng đem linh khí hóa hỏa vận dụng may bay nước chảy, chảy mẹ nó hư đê luôn.

Ngắn ngủi chỉ hơn ba mươi giây, một đạo nho nhỏ hỏa diễm xuất hiện lơ lững trên không trung.

Võ Nguyên nhìn thấy ánh lửa, mặt kiêu ngạo cười lớn :

- O O O O Ò Ò Ò O . . . (Lão tử là thiên tài, đem nhân loại võ đạo dùng lên con gà này vậy mà lại thành công . . .)

Bỏ qua sự kiêu ngạo tào lao đó, thoát thân vẫn là quan trọng nhất, Võ Nguyên lúc này đem đóm lửa to cùng hạt đậu nành tới gần sợ dây cột chân hắn.

Xèo xèo !

Tiếng cháy nhẹ xèo xèo vang lên, rất nhanh chỉ độ mười giây sợi dây cột chân hắn liền đứt ra, Võ Nguyên nhanh chóng tìm cách chưởng khống thân thể con gà mà đứng dậy.

Lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy trốn ra ngoài, vừa chạy lại còn vừa kêu :

- Ò Ó O O O Ó . . .(Lão tử cuối cùng cũng thoát rồi . . .)

Võ Nguyên nhanh chóng hướng cánh cửa nhà sau mà chạy ra.

Chổ nuôi gà phía sau nhà, có một cây xoài lớn, bốn phía xung quanh đã được tường để ngăn cách.

Hiện tại, Võ Nguyên trực tiếp mở ra hai cái cánh gà, cố gắng đập mạnh một cái để bay lên cành xoài mà thoát khỏi cái nơi chết tiệt này.

Mặc dù hắn biết gà khó mà bay được, tuy nhiên cũng thuộc họ điểu như bao loài điểu khác, thì chắc chắn vẫn có thể bay cao, Võ Nguyên đối với con gà này có niềm tin mảnh liệt.

Võ Nguyên đứng đối diện cách cây xoài khoảng 70 cm, đôi cánh gà duỗi thẳng ra, hai chân lùi lùi giống như đang lấy đà.

Phạch !

Một âm thanh do lông vũ ma sát với không khí gây nên (cái phạch này cũng có thể do da thịt va chạm mãnh liệt gây ra nữa =))) l), lúc này chỉ thấy Võ Nguyên với đôi cánh gà vậy mà bay lên, hơn nữa còn bay cao hơn hai mét, đáp hẳng lên cành xoài.

- Bé gà ngươi chạy đâu rồi ?

Lúc này, A Dũng trở lại, hắn phát hiên Võ Nguyên biến mất, nên vội tìm kiếm, ra ngoài vườn thì thấy Võ Nguyên đang đứng trên cây xoài, A Dũng liền biêu lộ kinh ngạc, trong đầu suy nghĩ :

  • Gà mà cũng có thể bay cao đến vậy à

(Gà bình thường có thể bay cao từ 0.5m đến tận 2m nếu gặp hoản loạn, nhưng trong truyện của tui thì gà không biết bay nha.)

Võ Nguyên đứng trên cành xoài, đầu ngước nhìn xuống A Dũng, ánh mắt lạnh băng nhìn qua, ngập trời khủng bố sát ý điên cuồng thổi quét, giống như giết hết sinh linh bên trong địa ngục ác quỷ, A Dũng lúc này chỉ là chăm chú nhìn Võ Nguyên, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ mà lui về phía sau, đặt mông ngồi dưới đất.

Ánh mắt đó là ánh mắt gì ?

Làm sao mà đáng sợ đến vậy ?

Đó là ánh mắt mà một con gà nên có sao ?

A Dũng sợ tới mức môi run run, lời nói đều nói không rõ.

A Dũng lúc này trong đầu hoảng sợ nghĩ :

  • Lúc nãy, lão tử còn định giết con gà đó, may mà chưa ra tay nếu không thảm.

“Đúng là chẳng khác gì kiến hôi” Võ Nguyên thu hồi ánh mắt, vỗ mạnh đôi cánh gà mà bay đi.

“Đinh! Hệ thống kích hoạt!”

“Chủ ký sinh Võ Nguyên, hoàn thành hệ thống khảo nghiệm, xin hỏi có hay không kích hoạt *Tối Cường Tiến Hóa Hệ Thống * ?”

Ngay lúc, Võ Nguyên chuẩn bị bay đi cành xoài, thì trong đầu đột nhiên nhảy ra một thanh âm, một âm thanh của nữ nhân.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_- ^-^

À mấy ông mấy bà lưu ý nhé :

" - " dấu này là lời nói

" + " dấu này là suy nghĩ

Bạn đang đọc Tối Cường Chu Tước sáng tác bởi HạoNhiênHắcÁm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HạoNhiênHắcÁm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.