Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 90.2

Phiên bản Dịch · 3403 chữ

Ngày thứ hai, sau khi hạ triều, lại có một trò hay xảy ra. Sắc mặt Tần Huyền Qua rất tốt dẫn theo một nam tử tuấn tú xa lạ, nam tử kia cũng chỉ tầm 20 tuổi, vô cùng hiền lành đi sau Tần Huyền Qua.

"Sau khi vào phải làm theo lời căn dặn của ta, nghe thấy chưa?" Lúc gần tới ngự thư phòng, Tần Huyền Qua quay đầu nói với nam tử.

"Vâng." Người nọ lên tiếng, giọng nói rất mềm mại.

Trong ngự thư phòng, Tần hoàng vừa vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Tần Huyền Qua liền dẫn nam tử tiến vào.

Tần hoàng bình tình nhìn Tần Huyền Qua, vẫn rất hứng thú hỏi: "Lão tam, con làm gì vậy?"

"Hồi phụ hoàng, mấy ngày hôm trước nhi tử lên núi Phổ Đà, đạo trưởng tiến cử một người, nhi tử sai người điều tra mấy ngày, xác nhận vị tiểu đạo trưởng này quả thật là tinh thông dược lý, cho nên đặc biệt mang đến cho phụ vương nhìn mặt." Tần Huyền Qua ra vẻ thâm trầm, trên mặt không có chút vui mừng nào, giống như người con lo lắng cho cha.

"Mộc Thạch, dâng trà." Tần hoàng hạ bút, liếc mắt đánh giá nam tử trẻ tuổi, sau đó mới nhãn nhã ra lệnh.

Cả người Tần Huyền Qua vì nghe được tên ấy mà cả người cứng lại, hắn trừng to mắt, cố gắng nhìn kỹ người đi từ bên trong ra, toàn thân khoác áo choàng màu xám tinh xảo, tóc dài, sau bộ râu không có gì ngoài dung mạo tinh xảo, không phải Thạch Mộc thì là ai?

Tần Huyền Qua suýt nữa là giậm chân, hắn rất muốn lớn tiếng hỏi: "Vì sao? Vì sao ngươi không chết?"

Thạch Mộc ra vẻ không xảy ra chuyện gì, lúc đến trước mặt Tần Huyền Qua, hắn thậm chí còn chào Tần Huyền Qua, nhưng sắc mặt Tần Huyền Qua lại trắng bệch, nếu nói chuyện huyết linh chi hôm qua là chuyện động trời thì rất rõ ràng, chuyện Mộc Thạch không chết lại là một "đại kinh hỉ."

Mộc Thạch đặt trà lên bàn, sau đó cực kì cung kính đứng ở mép bàn, cúi đầu.

Tần Huyền Qua quay đầu, thấy ánh mắt sắc bén của Tần hoàng nhìn mình, trong lòng biết chính mình vừa mới luống cuống , vì thế điều chỉnh tâm trạng của mình về trạng thái tốt nhất.

Tần hoàng quay đầu lại, tùy ý nói với Mộc Thạch: "Mộc Thạch, vị tiểu đạo trưởng này giao cho ngươi. Ngươi nhiều tuổi hơn hắn, có một số việc cũng nên dạy hắn."

"Vâng." Mộc Thạch đáp lại.

"Lão Tam còn có chuyện sao?" Tần hoàng xoa trán, hỏi.

"Phụ hoàng chú ý thân thể, nhi tử đi về trước." Tần Huyền Qua biết Tần hoang đang có ý đuổi người, vì thế không ở lâu, hắn còn phải về tính toán lại, không phải ngày hôm qua mấy người kia nói tận mắt nhìn thấy hắn ngã xuống sao? Mà còn chắc chắn là Mộc Thạch.

"Lui ra đi." Tần hoàng khoát tay áo.

Sau khi Tần Huyền Qua đi ra ngoài, Mộc Thạch liền đứng ở mép bàn mài mực cho Tần hoàng, nam tử trẻ tuổi kia vẫn đứng yên lặng tại chỗ, một lúc lâu sau, khi tay Mộc Thạch đã mỏi, Tần hoàng đột nhiên gọi lão thái giám vào, nói: "Mang cái này đi xử lý."

"Vâng." Lão công công gật đầu đầy vui sướng, ánh mắt nhỏ xoi xét khiến nam tử trẻ tuổi giật mình.

"Nói cái gì mà tiểu đạo trưởng, chẳng qua chỉ muốn gài thám tử vào thôi, nghĩ ta ngu ngốc sao?" Tần hoàng nói.

"Hoàng thượng tha mạng." Lúc này, tiểu đạo trưởng trẻ tuổi mới hiểu người Tần hoàng nói muốn giải quyết là ai, hắn quỳ xuống, hoảng sợ cầu xin tha thứ.

"Nếu muốn an bài đến bên cạnh ta, nhất định không phải người nhát gan như vậy, Mộc Thạch, ngươi nói có đúng không?" Tần hoàng dừng bút, nhìn về phía Mộc Thạch đang đứng im.

Mộc Thạch chỉ mỉm cười.

"Bốp bốp." Kính Tài công công vỗ tay, sau đó một đám thị vệ võ nghệ cao cường đi từ bên ngoài vào, lão công công liếc mắt về phía tiểu đạo trưởng, động tác của những thị vệ này rất nhanh nhẹn, không cho tiểu đạo trường nhúc nhích đã bắt hắn lại.

Khi Kính Tài đi theo đám thị vệ ra ngoài, Mộc Thạch đột nhiên quỳ xuống.

Tần hoàng có vẻ đã dự đoán được, hắn không ngạc nhiên nhìn Mộc Thạch, cười nói: "Mộc Thạch, ngươi làm cái gì vậy?"

"Hoàng thượng. . . . . ."

Mộc Thạch còn chưa nói xong, Mộ Phi Chỉ một tay ôm Thần Nhi đang ngủ say, một tay nắm Thẩm Hành Vu đi đến.

Gặp Mộ Phi Chỉ không báo trước mà đi vào, sắc mặt Tần hoàng vô cùng kém, hắn vừa định tức giận, Mộ Phi Chỉ liền yêu thương nhìn em bé trên tay, cực kì tự nhiên nói: "Nhi tử của cô vương đang ngủ, ta không muốn để giọng nói lanh lảnh của thái giám quấy rầy hắn."

Thần nhi cũng hết sức phối hợp, Mộ Phi Chỉ vừa nói xong, liền nghe thấy bé lầm bầm vài tiếng, bất mãn cọ xát vào đầu vai Mộ Phi Chỉ, ra vẻ mộng đẹp bị quấy nhiễu.

Thẩm Hành Vu không nói gì nhìn hai cha con, sau đó nhìn Mộc Thạch vẫn quỳ dưới đất, mở miệng đầu tiên "Mộc Thạch đạo trưởng, có thể phiền người ra ngoài đóng cửa không?" Thẩm Hành Vu muốn mượn cơ hội cho Mộc Thạch đứng dậy.

Mộc Thạch đầu nhìn Tần hoàng, Tần hoàng nghi ngờ liếc mắt nhìn Thẩm Hành Vu, sau đó gật đầu.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Mộ Phi Chỉ vô cùng tự nhiên kéo Thẩm Hành Vu ngồi, sau đó tự mình ôm Thần Nhi mập mạp ngồi xuống rồi mới nói với Tần hoàng: "Tần hoàng, cô vương có một giao dịch muốn làm với người."

"Ồ...? Đúng lúc trẫm cũng muốn biết, Hoài Nam vương ở lại trong hoàng cung Hoài Bắc ta lâu như vậy là có ý gì?" Tần hoàng hừ lạnh một tiếng, nhìn Mộ Phi Chỉ ngồi trước mặt không khác gì đứa con mình, trong lòng kìm nén lửa giận.

"Tần hoàng, chúng ta muốn huyết linh chi." Thẩm Hành Vu nói.

"Trước kia trẫm dùng hai tòa thành mới đổi được, bây giờ, Hoài Nam vương muốn dùng mấy tòa thành để đổi?" Tần hoàng đứng lên đầy khí thế.

Mộ Phi Chỉ không nói gì, chỉ lười nhác ôm Thần Nhi, vuốt nhúm tóc của Thần Nhi.

"Chúng ta không đổi bằng thành trì, nhưng, ta có thể bảo đảm, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho người."

"Ngươi nói cái gì?" Tần hoàng lập tức đứng lên, biểu cảm trên mặt rất hung dữ.

"Tần hoàng, cô vương rất bao che người khác, khách khí với vương hậu của ta một chút." Mộ đại gia ở bên cạnh từ từ nói.

Nghe xong lời vừa rồi, lần đầu tiên Tần hoàng đánh giá Thẩm Hành Vu một cách kỹ lưỡng. Chuyện Hoài Nam vương sủng hậu hắn cũng có nghe nói, nhưng là một đế vương, hắn không tán thành sủng một nữ nhân ngang với giang sơn của mình, thậm chí còn cao hơn. Vậy nên, Tần hoàng không thích Thẩm Hành Vu theo bản năng. Nhưng vừa rồi nữ nhân này nói có thể chữa khỏi bệnh đau đầu của mình, hắn không tin, một nữ tử nhu nhược sao có thể có y thuật sao siêu như vậy, xem ra... Khoan đã, hắn nhìn nữ nhân này có chút quen mắt.

"Ngươi đúng là người Hoài Bắc?" Tần hoàng hỏi, hắn có cảm giác mình đã gặp người này rồi.

Thẩm Hành Vu cười hắc hắc, cực kì giảo hoạt nói: "Người người đều nói ta giống thái tử phi đã qua đời, chẳng lẽ Tần hoàng cũng thấy thế sao" Thẩm Hành Vu thầm nghĩ, Tần hoàng này, ngày nàng và Tần Huyền Qua thành thân đã từng gặp mặt, hơn nữa còn cách nhiều bậc thang như vậy, từ đó đến giờ đã hai năm, yến hội trong cung nàng đều lấy cớ cự tuyệt tham gia, vậy nên Tần hoàng không thể chắn chắn như vậy.

"Không giống." Tần hoàng chỉ có thể nói như vậy, nếu thật sự nói Hoài Nam Vương hậu giống một thái tử phi đã chết ở Hoài Bắc, lời này truyền ra ngoài thật không dễ nghe.

"Trong lòng cô vương, vương hậu của cô vương luôn luôn đẹp nhất." Mộ đại gia lại mở miệng nói đúng lúc.

Thần Nhi ngồi trên chân hắn đung đưa hai cái chân nhỏ rồi túm túm vạt áo, cực kì đồng ý gật đầu nói: "Thần nhi cũng hiểu được mẫu hậu là xinh đẹp ."

"Đứa nhỏ này. . . . . ." Tần hoàng nghe thấy Thần Nhi nhỏ bé mở miệng lại lấy làm kinh hãi, hắn nhìn đứa bé, giọng nói chậm lại, nhìn về phía Mộ Phi Chỉ, hỏi: "Tiểu thái tử không phải mới tròn một tuổi sao? Sao đã nói lưu loát như vậy?"

Thần Nhi nghe thấy lão già nhắc đến mình, vì thế không đợi Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu nói, liền chỉ chỉ hai mắt của mình, ngọt ngào ngây thơ nói: "Bởi vì Thần Nhi không nhìn thấy, con chỉ cảm nhận mà không thấy người, vì vậy giác quan khác cũng tốt hơn."

Khi Thần Nhi nói những lời này, Thẩm Hành Vu thấy hốc mắt mình nóng lên, con của họ rõ ràng vẫn còn nhỏ như vậy.

Cảnh này cũng làm Tần hoàng xúc động. Tần hoàng chỉ có hai đứa con trai là Tần Huyền Qua và Tần Chinh Viễn, Tần Huyền Qua thành thân nhiều năm, trắc phi cũng không thiếu, nhưng không có một ai có thể sinh hạ một cái tiểu hoàng tôn, mà lão tứ Tần Chinh Viễn, bên cạnh không có người phụ nữ nào, Tần hoàng không được hưởng thú vui con cháu. Mà Mộ Phi Chỉ trước mặt rõ ràng tuổi tác không chênh lệch so với nhi tử nhà mình, hài tử trong lòng hắn vẫn còn nhỏ nhưng nói chuyện ngọt ngào ngây thơ, rất có trật tự, lại còn có khuôn mặt mềm mại, nhìn thật sự là đáng yêu hết sức, nếu chính mình cũng có một đứa cháu như vậy, ôi! Chỉ là, đứa nhỏ này quả nhiên không nhìn thấy gì.

Thẩm Hành Vu không xem nhẹ tia rung động trong mắt Tần hoàng, nàng tiếp tục nói, lấy thân phận là một người mẹ: "Mắt của Thần Nhi bị hỏng từ trong bụng mẹ, trong thiên hạ chỉ có huyết linh chi mới có thể cứu nó. Nhưng mà trong thiên hạ, có thể chữa được bệnh đau đầu của Tần hoàng cũng chỉ có huyết linh chi."

Tần hoàng thu lại ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Hành Vu, ánh mắt lại trở nên sắc bén: "Vậy ngươi lấy cái gì chứng minh?"

"Người có thể chứng minh sắp đến." Thẩm Hành Vu nói xong lời này liền nhìn về phía ngoài cửa.

Quả nhiên, lời của nàng vừa mới dứt, bên ngoài truyền vào giọng lanh lảnh của Kính Tài: "Tứ điện hạ cầu kiến."

"Tuyên." Tần hoàng hồ nghi nhìn Thẩm Hành Vu d,0dylq.d

"Nhi thần khấu kiến phụ hoàng." Tần Chinh Viễn vừa vào là thỉnh an Tần hoàng, sau đó mới nhìn Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu: "Hai vị, đã lâu không gặp."

"Lão tứ làm chứng cho ngươi?" Tần hoàng không muốn vô nghĩa, trực tiếp hỏi Thẩm Hành Vu

"Đúng, tứ điện hạ có thể làm chứng cho ta." Khóe môi Thẩm Hành Vu hơi nhếch lên.

Tần Chinh Viễn góp lời đúng lúc, hỏi Tần hoàng: "Phụ hoàng, người còn nhớ phương thuốc của quỷ y Hoài Nam mà con mang về không?"

"Đương nhiên, phương thuốc đó rất tốt, sau khi dùng thì đỡ đau đầu hơn." Vừa nói đến phương thuốc kia, tính tình của Tần hoàng dịu lại.

"Đầu tiên con cho rằng phương thuốc đó là quỷ y kê, nhưng về sau mới biết được, thì ra phương thuốc đó lại là do vương hậu kê." Tần Chinh Viên nói.

"Ngươi nói thật?" Tần hoàng có chút không tin nhìn Tần Chinh Viễn, lại nhìn nhìn Thẩm Hành Vu

"Thật cả nghìn lần." Tần Chinh Viễn nhìn vẻ giật mình của Tần hoàng, trong lòng có thể hiểu được, thật ra ngày hôm qua lúc hắn vừa biết tin này, hắn cũng rất ngạc nhiên, nếu lúc trước mang ơn của người ta, còn còn là người cùng đối nghịch với Tần Huyền Qua, chuyện này hắn rất vui khi được làm.

"Nếu không trị hết thì thế nào?" Tần hoàng hỏi.

"Không có loại tình huống này, đương nhiên, việc quan trọng đầu tiên Tần hoàng phải làm là cai quản người hầu xung quanh cẩn thận, pha thuốc cũng phải tìm người tin tưởng." Thẩm Hành Vu tốt bụng nhắc nhở.

"Tốt xấu gì trẫm cũng làm hoàng đế hơn ba mươi năm, có một số việc không cần nha đầu như ngươi nhắc nhở." Tần hoàng hừ lạnh một tiếng.

"Nương tử, người ta không cảm kích, nàng còn nói làm gì." Mộ Phi Chỉ khinh thường nhìn Tần hoàng một cái, ôm Thần Nhi thay đổi dáng người.

"Trong ba tháng, qua tháng rưỡi hi vọng Tần Hoàng giao một nửa huyết linh chi cho ta, hết ba tháng thì giao nốt chỗ huyết linh chi còn lại, thế nào?" Trong lòng Thẩm Hành Vu cũng không chắc chắn lắm.

"Ba tháng?" Tần hoàng nghĩ nghĩ, nói: "Được."

Đạt được kết quả này, Thẩm Hành Vu thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nói chuyện cùng một lão hồ ly năm mươi tuổi, trong lòng nàng cũng không bình tĩnh như bên ngoài. Nhận được sự đồng ý của Tần hoàng, lúc này nàng mới nhìn Mộ Phi Chỉ, mỉm cười ngọt ngào.

"Tần hoàng nói phải giữ lời mới tốt, đừng làm trò gì khó hiểu sau lưng. Trong ba tháng này, cô vương sẽ ở trong hoàng cung này, nghỉ ngơi một chút." Mộ Phi Chỉ híp mắt, một bàn tay kéo tay Thẩm Hành Vu đặt vào tay mình.

"Phụ vương, thái phó nói với con, ứng xử phải có lòng tin, nếu không kiếp sau sẽ biến thành heo. Nếu gia gia này không giữ lời, có phải kiếp sau sẽ biến thành heo không?" Thần Nhi ngọt ngào ngây thơ ghé vào lòng Mộ Phi Chỉ nói.

Lời này vừa nói ra, bốn phía yên tĩnh, ngoại trừ Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ xoa đầu Thần Nhi, cực kì đồng ý gật đầu nói: "Đương nhiên."

"Ngươi. . . . . ." Tần hoàng chỉ tay vào Mộ Phi Chỉ, cảm giác mình sắp bị tức chết.

"Nếu tứ điện hạ cũng ở đây, mời người làm chứng, nếu mọi chuyện có gì sai sót, ta nghĩ, đó lại là chuyện khác rồi." Thẩm Hành Vu đứng dậy, bị Mộ Phi Chỉ nắm tay ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến hai người trong phòng.

Lúc ra tới cửa, Mộ Phi Chỉ chỉ vào Kính Tài hỏi: "Ngươi là đại thái giám tổng quản trong cung?"

"Hồi Hoài Nam vương, vâng." Kính Tài cung kính đáp.

"Ừm, ta nghe nói Tắc Bắc mới tiến cống hai giỏ nho, mang cho cô vương một giỏ." Mộ Phi Chỉ mở miệng nói rất tự nhiên.

Lúc Kính Tài vẫn đang ngơ ngác, Mộ Phi Chỉ đã dắt Thẩm Hành Vu đi, hoa mẫu đơn nở đầy trên dường, Mộ Phi Chỉ bình tĩnh nói: "Ánh mặt trời ở Tắc Bắc càng nhiều thì nho càng ngọt, không phải nàng thích ăn sao? Giờ có thể ăn thoải mái rồi."

"Bọn họ thực sự mang tới sao?" Thẩm Hành Vu không tin lắm, rõ ràng chỉ có hai giỏ, trong cung nhiều người như vậy, sao có thể chia đều được?"

"Nàng cứ chờ xem." Ngược lại Mộ Phi Chỉ rất chắc chắn.

... .......

Không quá nửa canh giờ, quả nhiên có hai tiểu thái giám cẩn thân mang giỏ nho tới, vì Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu độc chiếm cả cái sân mà trong cân đều là thị vệ người Hoài Nam nên hai tiểu thái giám đành phải cẩn thân đặt giỏ nho xuống, sau khi đám người đi vào thông báo mới bê vào.

"Ồ, quả nhiên là đến." Thẩm Hành Vu thấy động lập tức ra ngoài, quả nhiên rất giỏ nho tím tím, nàng cười gọi thủ hạ, nói: "Rửa sạch sẽ rồi đặt vào đĩa cho ta."

Mộ Phi Chỉ đứng ở cửa, nhìn Thẩm Hành Vu ngồi xổm cười y hệt tiểu cô nương, nụ cười rực rõ như vậy, quả thật rất xinh đẹp.

"Phu quân, chàng nhìn xem, đúng là mang tới thật." Thẩm Hành Vu vẫy vẫy tay với Mộ Phi Chỉ

Mộ Phi Chỉ mím môi cười, sau đó cũng ngồi xổm xuống, một tay đẩy cửa, một tay bến Thần Nhi lên.

Thẩm Hành Vu sai người đi kiếm chút bột mì, sau đó mới bỏ nho vào rửa sạch.

"Chủ tử, bên trong liệu có..." Một thủ hạ nghi ngờ hỏi Thẩm Hành Vu

Thẩm Hành Vu cười hắc hắc: "Đừng quên ta làm gì? Nếu bên trong có độc, ta có thể không nhìn ra sao?"

"Thần Nhi, há mồm." Sau khi đã rửa sạch, Thẩm Hành Vu gọi Thần Nhi bên cạnh Mộ Phi Chỉ tới.

Thần Nhi nghe lời há miệng, Thẩm Hành Vu đút nho vào, Thần Nhi cắn một cái sau đó liền vui tươi hớn hở híp mắt nói: "Mẫu hậu, ăn ngon."

"Vi phu cũng muốn." Mộ Phi Chỉ cúi người, vẻ mặt không vừa ý nhìn Thẩm Hành Vu

Thẩm Hành Vu lấy một quả đặt vào miệng hắn, kết quả Mộ Phi Chỉ lại liếm luôn tay Thẩm Hành Vu

Thẩm Hành Vu đỏ mặt, Thần Nhi không nhìn thấy, bọn thủ hạ cũng tự giác tránh đi, Mộ Phi Chỉ cậy thế mà làm càn.

"Rất ngọt." Cuối cùng cũng buông Thẩm Hành Vu ra, lúc này Mộ Phi Chỉ mới vui vẻ ăn nho, rất đứng đắn phát biểu một câu.

Trong lúc hai người đang liếc mắt đưa tình, Thần Nhi đã cong mông tự mò mẫm, tìm được một chùm nho lớn, vươn đôi tay mập mạp bắt đầu lấy nho ăn, bé nhét đầy nho vào miệng mình, ăn rất nhanh sau đó còn không quên lau miệng, sau khi đã ăn no, bé xoay người, vươn hai tay ra không trung gọi: "Phụ vương, bế bế."

"Xú tiểu tử, thật biết cách hưởng thụ." Mộ Phi Chỉ nhìn Thần Nhi đang xoa cái bụng tròn vo, nhấc bé lên vai, đi ra ngoài đặt bé nằm vào ghế.

Vừa tiếp xúc với lớp đệm mềm mại, Thần Nhi liền phơi bụng nhỏ của mình ra, sau đó sung sướng phơi nắng, trên mặt là biểu cảm thỏa mãn.

Mộ Phi Chỉ thấy bé nằm xuống liền gọi Bạch Tước lên để hắn trông con trai bảo bối của mình.

"Chủ tử, người không sợ ta quấy rầy các người sao?" Bạch Tước trông Thần Nhi cười nói.

"Hoàn toàn không ngại, bởi vì ta biết, A Vu không xem trọng ngươi." Mộ Phi Chỉ nói xong, cầm chùm nho đi tới chỗ Thẩm Hành Vu

Bạch Tước: "..."

"Bạch Tước thúc thúc, người có thể dịch sang trái một chút không?" Lúc Bạch Tước còn đang than thở, Thần Nhi đột nhiên lẩm bẩm.

"Vì sao?" Bạch Tước khó hiểu.

"Bạch Tước thúc thúc dịch sang trái một chút là có thể che nắng cho Thần Nhi." Thần Nhi duỗi đôi chân ngắn, cười khanh khách nói.

Bạch Tước: "...."

Bạn đang đọc Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế của Nhất Bút Niên Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.