Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô dám cãi tôi?!

Phiên bản Dịch · 943 chữ

CHAP 12: Cô dám cãi tôi?

Đêm khuya, Lâm Hoàn Nhĩ nằm lăn qua lăn lại trên giường, không thể ngủ được.

Cô bị mất ngủ rồi.

Không biết là tại sao, cô vừa nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Lãnh Hách Thành, người đàn ông cường thế bá đạo, thật muốn chiếm làm của riêng.

Nhiệt độ nóng bỏng của anh ta như muốn thiêu đốt cô, để cho cô như nằm trong đống lửa, suýt chút nữa là hi sinh tính mạng.

Rõ ràng là cô rất ghét người đàn ông đó, nhưng không biết sao, bây giờ vừa nghĩ tới anh ta, lại ngủ không yên.

Có lẽ là do quá tức quá chăng?! Cô chưa từng bị người đàn ông nào đối đãi cợt nhã như vậy.

Lâm Hoàn Nhĩ hít sâu, cố gắng quên đi Lãnh Hách Thành đang làm ảnh hưởng đến cô, đưa tay tắt đèn ngủ, chuẩn bị ngủ.

Nhưng cô lại vừa nhắm mắt lại, đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng rầm rầm.

Lâm Hoàn Nhĩ nghe thấy tiếng gõ cửa này, cũng biết được là người nào, cô vén chăn, mang dép, xuống giường đi tới cửa hỏi: “Gì đây?”

Người đàn ông ở ngoài cửa, âm thanh có chút say xỉn: “Lâm Hoàn Nhĩ, mở cửa!”

Sau khi cô nói xong, liền quay trở lại giường, chẳng muốn mở cửa cho Cố Thiệu Khuynh.

Từ lúc cô cùng Cố Thiệu Khuynh kết hôn, cho đến bây giờ đều không có chuyện cùng giường chung gối với anh ta, hai người vẫn chia phòng mà ngủ, từ trước đến nay anh ta cũng chưa bao giờ bước đến phòng của cô

Người đàn ông đang ở ngoài cửa, bị cô gái kia không cho vào liền phát cáu. Chẳng được bao lâu, phía cửa truyền đến âm thanh lạch cạch, là tiếng chìa khóa.

Anh ta tìm được chìa khóa dự phòng.

Lâm Hoàn Nhĩ hoảng sợ, lập tức tiến lên, không đợi Cố Thiệu Khuynh mở cửa đã tự mình mở ra.

Trên người Cố Thiệu Khuynh nồng nặc mùi rượu, Lâm Hoàn Nhĩ nhíu mày: “Anh làm cái gì vậy? Muộn thế này rồi, anh không ngủ nhưng tôi muốn ngủ.”

Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Thiệu Khuynh nhìn chằm chằm, bỗng nhiên anh ta đẩy cô vào tường, xông vào phòng của cô rồi khóa trái cửa lại.

Chứng kiến hành động đó của Cố Thiệu Khuynh, Lâm Hoàn Nhĩ càng hoảng sợ hơn. Cô lùi về sau mấy bước: “Cố Thiệu Khuynh, anh muốn làm gì?”

Cố Thiệu Khuynh cười lạnh, từng bước từng bước tiến gần cô, cả người có hơi lảo đảo, xem ra có vẻ như anh ta uống rất nhiều rượu, đã say rồi, con mắt hằn lên mấy vệt màu đỏ.

Đột nhiên Lâm Hoàn Nhĩ có một dự cảm bất thường, vẫn luôn né tránh, âm thanh vô cùng lạnh lùng: “Cố Thiệu Khuynh, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng, đừng ở đây giả thần giả quỷ!”

“Lâm Hoàn Nhĩ, cô rất cô đơn sao?” – người đàn ông này vừa mở miệng đã muốn sỉ nhục cô.

Lâm Hoàn Nhĩ nhíu mày: “Anh nói bậy bạ gì đó? Mời anh ra khỏi phòng của tôi, tôi cần phải nghỉ ngơi.”

“Phòng của cô?” – Hàng lông mày anh tuấn của Cố Thiệu Khuynh lộ vẻ châm biếm: “Lâm Hoàn Nhĩ, có phải cô đã quên mất bản thân mình đã dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nào để có thể gả vào Cố gia, chính cô đã chiếm lấy căn phòng vốn dĩ thuộc về tôi và Uyển Nhã.”

Vừa nhắc tới Lâm Uyển Nhã, trong mắt Lâm Hoàn Nhĩ lóe lên tia ảm đạm. Sau đó cô mở miệng nói: “Anh muốn nghĩ như thế nào cũng được, tôi không muốn giải thích nhiều với anh làm gì, dù sao anh cũng sẽ không tin tôi, mời anh rời khỏi đây.”

“Đồ đàn bà vô liêm sỉ!” – Cố Thiệu Khuynh đột nhiên nổi điên, xông lên trước, nắm lấy cổ tay Lâm Hoàn Nhĩ, sức lực quá lớn, trong nháy mắt cổ tay cô bị siết chặt đau đớn.

Lâm Hoàn Nhĩ nhíu mày, ra sức đấu tranh: “Anh làm cái gì vậy? Buông ra, đau quá!”

“Đau? Lâm Hoàn Nhĩ, cô cũng biết đau sao? Cô biết mùi vị cảm giác đau lòng thật sự sao? Mất đi người con gái yêu nhất, đau thấu tim gan đến mức nào, cái cảm giác này, cô có thể hiểu sao???” – Cố Thiệu Khuynh gào lên.

Lâm Hoàn Nhĩ không sợ ngẩng đầu lên, nhìn anh ta: “Cố Thiệu Khuynh, dù anh có nói như thế nào, Lâm Hoàn Nhĩ tôi không thẹn với lòng, tôi không làm sai gì cả.

“Hay cho câu “không thẹn với lòng”! Lâm Hoàn Nhĩ, mùi vị yêu đương vụng trộm thế nào? Có phải rất sướng hay không? Thân thể cô hai năm nay, rất trống vắng rồi, phải không?” Cố Thiệu Khuynh đột nhiên cười nguy hiểm, trên mặt đầy sự quỷ dị.

Lâm Hoàn Nhĩ đột nhiên cười lên, nụ cười tràn đầy mỉa mai và xem thường, “Cố Thiệu Khuynh, lần đầu tiên tôi gặp một người da mặt dày giống như anh vậy, loại người như anh làm ngựa còn không xứng chứ đừng nói là làm người, anh còn mặt mũi mà nói chuyện với tôi?”

“Cô dám cãi lại tôi?!” Cố Thiệu Khuynh tức giận.

-------

Dịch: Mèo

Chỉnh sửa: Mưa

Cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 2/1/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 280

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.