Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể đi quá giới hạn

Phiên bản Dịch · 722 chữ

Cô phát hiện mình được người đàn ông bế lên đi vào biệt thự, trên người cô còn được choàng áo vest của anh.

Trên chiếc áo vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.

Lãnh Hách Thành mặt không cảm xúc, cũng không nói gì với cô, một mạch bế cô vào biệt thự.

Cả người Lâm Hoàn Nhĩ mềm như bông, không còn chút sức lực. Được người đàn ông ôm. Cô cảm giác như mình trôi trên một tầng mây mềm mại, vô cùng dễ chịu, nó tuyệt đẹp đến mức cô không muốn rời xa anh.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp như này… trước nay chưa từng có.

Cô lại nhắm mắt, cánh tay vô thức quàng lên cổ anh, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh.

Dường như qua một phút, rồi lại một phút nữa, anh bế cô vào phòng rồi nhẹ đặt cô xuống giường.

Cả người cô cứ lơ mơ, đến tận lúc rời khỏi lồng ngực ấm áp ấy cô mới có chút tỉnh táo.

Cô mở mắt ra, người đàn ông đã quay người đi vào phòng tắm. Lâm Hoàn Nhĩ đột nhiên nhớ tới điều gì, lập tức ngồi dậy, chiếc áo vest trên người cô cũng bị tuột xuống đất, vang lên một âm thanh nho nhỏ.

-Lãnh tổng, anh đợi chút.

Lâm Hoàn Nhĩ gọi anh.

Cô có chút ảo não, vừa nãy tự nhiên lại không kìm được.

Lãnh Hách Thành dừng bước quay đầu lại:

-Làm sao vậy?

-Lãnh tổng, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút!

Lãnh Hách Thành lại không để ý tới cô nữa, tiếp tục đi vào phòng tắm.

Lâm Hoàn Nhĩ lập tức đứng dậy chạy theo.

-Lãnh tổng, đợi chút!

Người đàn ông mở cửa phòng tắm, bước chân dừng lại, quay đầu nhếch mép cười:

-Hay là tôi tắm rồi chúng ta cùng nói?!

Anh vừa nói liền mở cửa ra:

-Vào đi, cùng tắm.

Lâm Hoàn Nhĩ đỏ mặt, khuôn mặt không tự chủ được ửng đỏ lên đến tận mang tai. Cô vội lùi lại vài bước, lắc đầu:

-Thôi, anh cứ tắm trước đi. Tôi không làm phiền nữa.

Sắc mặt người đàn ông đầy u ám bước vào phòng tắm. Đóng cửa rầm một tiếng, âm thanh vang lên rất to.

Lâm Hoàn Nhĩ cảm nhận được người đàn ông này lại nổi giận rồi.

Lâm Hoàn Nhĩ quay về giường ngồi, nhặt cái áo vest lên đặt sang một bên.

Nhưng vừa lúc định buông tay ra cô lại có chút lưỡng lự.

Nó truyền tới sự ấm áp của người đàn ông, Lâm Hoàn Nhĩ lặng lẽ cầm lên. Cẩn thận đưa lên mũi ngửi.

Người đàn ông này có hương thơm thật tuyệt.

Trong chớp mắt, cô dường như bừng tỉnh… Lập tức vứt cái áo sang một bên, che vội mặt mình lại.

-Lâm Hoàn Nhĩ, mày đang làm cái gì vậy chứ? Đã là phụ nữ có chồng rồi, làm sao có thể suy nghĩ như vậy được chứ?!

Cho dù Cố Thiệu Khuynh có vô tình với cô, cả ngày chỉ biết ra ngoài tìm phụ nữ. Nhưng Lâm Hoàn Nhĩ nghĩ rằng, nếu đã kết hôn rồi thì không thể làm ra chuyện phản bội hôn nhân của mình như vậy được.

Bây giờ cô đã không còn vì theo Cố Thiệu Khuynh nữa mà là vì đạo đức làm người của chính cô.

Chuyện lần trước cô bị hãm hại, đến cả người đàn ông ấy là ai cô cũng không biết. Nhưng bây giờ cô đang trong trạng trạng thái tỉnh táo, không thể có suy nghĩ quá phận này được.

Nếu như không còn yêu, nếu như muốn ở cùng người khác thì có thể trực tiếp ly hôn, cũng không thể làm ra loại chuyện vượt quá giới hạn như vậy.

Lâm Hoàn Nhĩ hít sâu một hơi. Xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của mình, cô nhất định phải bình tĩnh lại.

Bịch bịch bịch, trong phòng tắm truyền ra tiếng đập cửa.

Lâm Hoàn Nhĩ bước tới cửa phòng tắm:

- Làm sao thế?

-------

Dịch: Chi Chi

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 19/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.