Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiền não của anh [1]

Phiên bản Dịch · 759 chữ

- Em vẫn chưa tắm nhỉ? Vậy cùng tắm đi!

Giọng nói của người đàn ông vô cùng bình tĩnh, như chưa từng có việc gì xảy ra cả.

Anh trực tiếp ôm chặt lấy Lâm Hoàn Nhĩ đi vào trong bồn tắm.

Lâm Hoàn Nhĩ sợ đến mức hét to lên:

-Anh mau buông tôi ra! Buông tôi ra!!!

Nhưng người đàn ông không để ý đến cô. Trực tiếp thả cô vào bồn tắm, Lâm Hoàn Nhĩ vội định chạy ra ngoài.

Người đàn ông chẳng tốn nhiều sức đã dễ dàng kéo cô trở lại, giữ chặt người cô:

-Chạy cái gì? Tôi đưa em đến đây để làm tình nhân chứ không phải để chơi trò mèo vờn chuột. Đừng làm tôi mất hứng!

-Lãnh tổng, anh không thấy hành vi bây giờ của anh rất tồi tệ sao?

-Tồi tệ? Lâm Hoàn Nhĩ, đừng chơi trò đạo đức giả này với tôi! Phải biết rằng tôi là người làm ăn, không gian xảo không phải thương nhân. Cùng chơi trò này với tôi, em còn non lắm!

Lâm Hoàn Nhĩ tức không thốt lên lời… Nhưng hơn cả sợ hãi là xấu hổ, là quẫn bách, muốn tìm chỗ trốn đi.

Khuôn mặt cô giờ nóng ran lên. Từ trắng chuyển sang đỏ, đến cả hơi thở cũng nóng, thậm chí có chút nghẹt thở.

Tầm mắt Lâm Hoàn Nhĩ phẫn nộ nhìn người đàn ông, tức giận bùng phát:

-Được! Tôi làm tình nhân của anh! Vậy anh cứ trực tiếp cởi sạch quần áo trên người tôi đi. Tùy ý anh!

Lâm Hoàn Nhĩ cũng kệ, nếu đã không thể chạy thoát nổi thì cứ mặc nó vậy.

Lúc bị bắt cóc là cô tự mình đồng ý làm tình nhân của Lãnh Hách Thành, vậy thì việc này là do cô tự làm tự chịu.

Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn thẳng vào cô. Tràn đầy lửa giận, như một hố sâu thần bí muốn nuốt chửng cô vào.

Lâm Hoàn Nhĩ đột nhiên rét run. Tâm tình bỗng chấn động một lúc, theo bản năng mà co người lại như muốn né tránh nhưng lại bị người đàn ông kia ôm chặt.

Ánh mắt cô có chút hốt hoảng. Sau khi nghĩ ngợi, cô lại tỏ bộ mặt không đếm xỉa đến.

Người đàn ông này rốt cuộc còn chần chừ cái gì? Muốn chơi đùa với cô à?

Lâm Hoàn Nhĩ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:

-Lãnh tổng, mong ang đánh nhanh thắng nhanh cho! Đừng làm trễ thời gian, tôi chịu đủ rồi.

-Lâm Hoàn Nhĩ, em thật không phải loại chán ghét thông thường.

Giọng nói của người đàn ông rất lạnh lẽo, giọng điệu nghiền ngẫm vừa nãy nháy mắt đã biến mất.

Anh đột nhiên thả cô ra.

Lâm Hoàn Nhĩ vội lùi ra sau mấy bước… Suýt nữa trượt ngã, may mà kịp thời đỡ được vào tường, nhưng lưng cô cũng bị va đập, truyền tới một cơn đau nhói.

Cô nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, đúng là thái độ mưa nắng thất thường.

Lãnh Hách Thành vươn tay ra lấy bộ đồ ngủ, chậm rãi cài cúc áo, nói:

-Cút ra ngoài!

Lâm Hoàn Nhĩ bỗng thấy bản thân thật nhục nhã. Thái độ của anh ta khiến cô khó chịu.

Nhưng cô biết tình cảnh của bản thân lúc này, chỉ có thể chịu đựng liền quay người ra ngoài.

Nhưng khi cô bước tới cửa, cánh tay giơ ra vặn nắm cửa thì đột nhiên tay cô truyền tới một lực của Lãnh Hách Thành kéo về phía sau, lại một lần nữa tựa vào bờ ngực ấm áp và săn chắc.

Lâm Hoàn Nhĩ xấu hổ và giận dữ nhưng phần nhiều là sự hoang mang, cô trợn tròn mắt, ngước nhìn người đàn ông đang gần sát nói:

-Lãnh tổng, anh rốt cuộc muốn làm gì?

-Lâm Hoàn Nhĩ, em bày ra bộ mặt tang thương này cho ai xem? Làm tình nhân của tôi em rất uất ức sao?

Anh nắm lấy cằm của cô, lực rất mạnh.

Lâm Hoàn Nhĩ đau đến mức nhíu mày lại. Nhưng không nói gì, cô dùng hết sức hất đầu sang bên cạnh nhưng lại bị người đàn ông giữ lại, không thể động đậy được.

------

Dịch: Chi Chi

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 24/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.