Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không khống chế được

Phiên bản Dịch · 743 chữ

Câu nói đó như có ma lực kéo Lãnh Hách Thành. Nghe thấy câu nói của người phụ nữ, bước chân anh như bị kéo tới ngồi xuống bên giường, Lâm Hoàn Nhĩ kéo cánh tay anh.

Lâm Hoàn Nhĩ ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói động lòng người:

-Anh nói xem, tôi có phải là khiến người khác chán ghét không? Vì vậy tất cả đàn ông trên thế giới này đều không thích tôi, đúng không?

-Ai nói vậy?

Người đàn ông nhíu mày không vui.

Anh hạ thấp người nằm cạnh Lâm Hoàn Nhĩ, tay khẽ vuốt ve mặt cô.

Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của cô, anh đau lòng nói:

-Ai nói em không được ai thích chứ?

Lâm Hoàn Nhĩ thở dài, mơ hồ nói:

-Tôi biết, tôi chẳng phải là cái thá gì! Thôi đi, không nhắc đến chuyện không có ai thích tôi nữa. Tôi không cần đàn ông! Không cần!!!

Cô đã quá mệt rồi, không còn muốn ôm hy vọng gì với tình yêu nữa.

Cho dù có men rượu, nhưng cảm giác đau khổ vẫn không thể biến mất mà ngược lại càng đau hơn.

-Ai nói em không phải là cái thá gì? Lâm Hoàn Nhĩ sao em lại hạ thấp bản thân mình như vậy?

Lâm Hoàn Nhĩ quay đầu, ngây ngốc nhìn người đàn ông kia. Cô có thể thấy chính mình trong đôi đồng tử của anh.

Lãnh Hách Thành nắm lấy tay cô, hôn lên lòng bàn tay nhẹ nhàng nói:

-Lâm Hoàn Nhĩ em đã trưởng thành rồi! Có thể vì chính cuộc sống của mình mà nỗ lực…. Chỉ cần em bằng lòng, không có việc gì không làm được!

-Thật sao? Tôi thật sự có thể sao?

Lâm Hoàn Nhĩ rơi nước mắt.

-Đương nhiên có thể!

Anh vuốt ve mặt cô, đặt lên trán cô một nụ hôn:

-Có tôi ở đây, chuyện gì cũng có thể!

-Lãnh Hách Thành, sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? Tại sao?

-Không vì sao cả! Nếu phải hỏi, thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất… Vì em là Lâm Hoàn Nhĩ!

Giọng nói của anh thâm tình, Lâm Hoàn Nhĩ duy nhất trên thế giới này chỉ có cô mà thôi!

-Tại sao? Tại sao bên cạnh tôi lại là anh? Người không có khả năng nhất chứ?

Lâm Hoàn Nhĩ rất cảm động, cô cảm thấy suy nghĩ của mình không tự chủ được mà đẩy cô nằm gọn trong lòng người đàn ông, giơ tay ra ôm lấy anh.

Cô dù thế nào cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, lúc yếu đuối nhất cũng cần người an ủi. Hy vọng người cô yêu có thể ở bên cạnh cô, cho dù chỉ là một cái ôm thôi. Nhưng người cô đã từng yêu, bây giờ đã không còn nữa.

-Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ luôn ở cạnh em!

Anh hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng ôm cô.

-Cố Thiệu Khuynh…

Người phụ nữ đột ngột thốt ra ba chữ.

Lãnh Hách Thành ngạc nhiên, cúi đầu xuống. Lúc này người phụ nữ ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

-Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Anh nói đi?

Người đàn ông nhíu mày.

-Thiệu Khuynh, anh biết không? Đã từng rất nhiều lần, tôi tưởng rằng chỉ cần tôi cố gắng thì sẽ có ngày anh hồi tâm chuyển ý, nhìn ra cái tốt của tôi, nhưng đến giờ tôi phát hiện ra tất cả những thứ đó đều là giả dối. Vì anh hận tôi hận tôi hại chết người anh yêu! Vì thế anh đối xử như thế với tôi, có cố gắng cũng chẳng có tác dụng gì!!!

Nước mắt cô từng giọt rơi xuống, thấm xuống ga giường. Cô khẽ sờ khuôn mặt người đàn ông, đau xót nói:

-Tôi rất buồn, cho dù nhiều lần tôi thuyết phục bản thân đừng để ý nữa nhưng tôi không khống chế nổi. Anh biết không? Tôi yêu anh mười năm, từ lúc còn nhỏ anh đã ở trong tim tôi rồi. Nhưng đoạn tình cảm này, anh chưa từng để ý… Trước nay chưa từng… Tôi mệt rồi, không yêu nổi nữa rồi, thật đấy…

---------

Dịch: Chi Chi

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 02/05/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 404

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.