Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng 2

Phiên bản Dịch · 2384 chữ

Chương 5 : gả cho Kỷ vương gia cũng không sai!

Hàn Mặc Mặc vui vẻ chạy về nhà, mới phát hiện trong gia thật nhiều hộp đồ to nhỏ lớn bé đang xếp chồng lên nhau, vừa đi qua cổng, tiểu Hồng đã kéo nàng vào một góc, hớt ha hớt hải, mắt cũng có chút nước, như sắp khóc vậy '' Tiểu thư, em không muốn xa người!''. Hàn Mặc Mặc cốc một cái vào trán Tiểu Hồng '' nói xàm nói bậy gì vậy, ta có đi đâu đâu!''

Tiêu Ninh quận chúa từ đâu vội vàng chạy ra, hướng con gái ôm một cái, rồi kéo nàng vào nhà. Mọi người ai cũng kì lạ hết vậy, trong nhà còn có một vị quan nào đó, trên tay cầm miếng vải to màu vàng, vừa nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Hàn Mặc Mặc thì cười tươi một cái, Hàn phu nhân kéo nàng quỳ xuống, phía bên kia Hàn tể tướng cha nàng cũng đã quỳ xuống, liếc mắt trông thấy con gái, ông nhìn nàng, trong mắt có chút buồn bã. Hàn Mặc Mặc tay kéo kéo áo mẫu thân, muốn hỏi chuyện. Hàn phu nhân chợt nắm chặt tay nàng, người như sắp rung lên. Vị quan chợt cất tiếng '' Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết, Kỷ Vương Gia năm nay hai mươi tư tuổi, đã đến lúc thành lập gia thất,trẫm có nghe qua, Kỷ vương gia cùng Hàn Mặc Mặc biểu muội có cảm tình tốt đẹp. Hàn tể tướng trong triều lập được nhiều công lớn, cùng cô cô Tiêu Ninh quận chúa, nay cho truyền biểu muội Hàn Mặc Mặc cùng Kỷ vương gia kết duyên, phong làm Kỷ vương phi. Trẫm ban hôn cho hai ngươi, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày....., về sau hạnh phúc, con cái đầy đàn. Hàn Mặc Mặc, Khâm thử!

Ây da, cái gì thế này, không đúng, tại sao lại ban hôn cho nàng, lại còn cái gì mà hảo cảm, nàng với tên Kỷ vương gia kia mới không quen biết nhau đó, Hàn Mặc Mặc cứng đơ, dưới sự thúc giục của mẫu thân, nàng vụng về cầm lấy thánh chỉ, cúi người tạ vị công công trước mặt. Tứ công công hướng phụ thân nàng nói'' Hàn tể tướng thật có phúc, chính Kỷ vương gia đã chỉ định Hàn tiểu thư, thật quá có phúc rồi!''. Hàn Quang Lỗi đau khổ cười, có phúc ư, cái họa mười tám năm qua ông khổ sở muốn tránh đi, bây giờ lại đến rồi, nữ nhi ông yêu thương nhất, ta không muốn con phải nhảy vào biển lửa.

Sau khi vị công công kia rời đi, Tiêu Ninh quận chúa hướng lòng phu quân ấm ức khóc, đứa con nàng khổ sở sinh ra, như vậy mà bị đẩy đi xa nàng, không được, Mặc nhi còn quá nhỏ, vào chốn hoàng cung sẽ bị người khác ức hiếp. Nàng một tay nuôi nấng con bé, từ nhỏ đến giờ nó muốn gì liền cho nó, chưa từng to tiếng với con, giờ xa Mặc Mặc, nàng không đành lòng.

Hàn Quang Lỗi đau lòng nhìn nương tử, lại nhìn phía bên kia, nữ nhi Hàn Mặc Mặc còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ông giận dữ '' Hàn Mặc Mặc, ngươi nói phụ thân nghe, ngươi có hảo cảm gì với Kỷ vương gia sao?''

Hàn Mặc Mặc lập tức phân trần '' Không có, con tuyệt đối không có quen biết gì hắn ta!''

'' Vậy tại sao hắn lại chỉ định ngươi cùng kết duyên hả, còn xảo biện!'' Hàn Quang Lỗi nghe thấy nương tử ấm ức khóc lớn, mới vội vội vàng vàng ôm lấy nàng, hướng phòng riêng đi vào, bỏ lại Hàn Mặc Mặc đang cực kì tức giận tên Kỷ vương gia khốn kiếp nào đó. Ta sẽ không lấy ngươi, huống hồ bổn tiểu thư vốn đã hứa làm nương tử của người khác.

Thời gian dần qua đi, ngày hôn lễ trọng đại đã tới gần, Hàn Mặc Mặc buồn chán nằm trong phòng, mấy ngày nay phụ thân không cho nàng đi ra ngoài, nàng muốn tìm Cao Nguyên Khải , mẫu thân cũng thường xuyên đến cùng nàng tâm sự, nhưng mà nàng thật sự rất nhớ hắn, Cao Nguyên Khải, có phải ngươi không nhớ ta nữa không, nhưng mà ta đã hứa làm nương tử của ngươi rồi, lấy người khác ta không đành lòng. Hàn Mặc Mặc bất chợt đỏ mặt, nhớ tới hắn làm tâm nàng nhộn nhạo, nhưng là hắn còn không thèm đến tìm nàng, nàng cũng sắp trở thành thê tử của người khác rồi.

Tiếng kèn đám cưới vang lên đều đặn trước cửa phủ Hàn tể tướng, hôm nay, nữ nhi duy nhất trong nhà gả ra ngoài. Hàn Mặc Mặc mặt buồn rười rượi, ngồi trước gương để cho mẫu thân chải tóc, cả người mặc bộ y phục đỏ tươi, thật sự rất động lòng người. Tiêu Ninh quận chúa khoát tay bảo bà vú ra ngoài, cúi xuống nhìn con gái, nhẹ nhàng thơm lên má con một cái '' Mặc Mặc, mẫu thân rất thương yêu con, có biết không, hôm nay con gái của ta thật xinh đẹp, dù cho sau này có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhớ có người mẹ này luôn ở đây, rồi quay về, có được không?'' nói rồi lệ nàng rơi xuống, Hàn Mặc Mặc gắng không khóc, vòng tay qua ôm lấy người '' Mẫu thân đừng quá đau lòng, Mặc nhi nhất định sẽ bảo trọng!''

Tân nương ngồi trong kiệu, nàng bị tấm vải đỏ trên đầu che đi, tay nhỏ thuận tiện vén lên, hướng ra ngoài nhìn ngó, phố xá dường như vẫn thật đẹp, chỉ có tâm nàng đang buồn bã. Cao Nguyên Khải, ngươi quên ta rồi sao, nhưng ta dường như chưa quên được ngươi, ta còn hứa làm nương tử của ngươi, phải làm sao đây? Xin lỗi ngươi, nếu đời này không thể làm nương tử của ngươi, ta cũng sẽ không thất hứa, không làm nương tử của người khác nữa. Phụ mẫu thân, con xin lỗi, đứa con gái này bất hiếu, không thể phụng dưỡng hai người. Hàn Mặc Mặc cởi đi khăn trùm đầu, lệ rơi hai hàng. Nàng nhắm chặt mắt, lòng đau như cắt, hướng phía cửa sổ nhỏ trên kiệu nhảy ra ngoài. Trước mắt tối sầm đi, chết đi, nàng chết đi mới hết đau đớn tất cả!!! Tân Nương tự tử, bớ người taaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.............

Chương 6 : Chàng dám lừa ta !

Hàn Mặc Mặc uy một tiếng nhỏ, trên đầu truyền tới cảm giác đau đớn, nàng nhắm mắt khó hiểu, đã chết rồi còn đau đớn như vậy, lão thiên a. Bên tai văng vẳng âm thanh có chút quen thuộc '' Mặc nhi, nàng mau tỉnh dậy, bổn vương xin lỗi nàng, mau tỉnh dậy, đừng làm bổn vương sợ, Mặc nhi!''. Giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai, nhưng nàng hiện tại rất buồn ngủ, dù thế nào cũng không mở mắt ra nổi, nhưng là ngươi có phải Cao Nguyên Khải không, ta thật sự rất muốn gặp hắn. Nàng lại thiếp đi!

'' Ngự y mau xem xét cho vương phi, nói đi, nàng đã ngủ một buổi chiều rồi!'' Cao Nguyên Khải trên người còn chưa thay ra đồ hỉ, một thân trường bào đỏ tươi gắt gao nhìn nữ tử xinh đẹp như nụ hoa yếu ớt nằm trên giường. '' Bẩm vương gia, vương phi không hề bị chấn thương, chỉ là não có chút động, chỉ cần nằm nghỉ thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ tỉnh dậy''

'' Ồn ào... chết mất'' Nữ nhân trên giường có chút động đậy, môi nhỏ mấp máy mấy tiếng. Cao Nguyên Khải hốt hoảng cầm lấy tay nàng '' Mặc nhi, nàng đã tỉnh!''. Hàn Mặc Mặc mở mắt ra, yếu ớt đưa tay lên áp má hắn '' Khải, thật may chết rồi còn có thể nhìn thấy ngươi, ta xin lỗi, kiếp này không thể làm nương tử của ngươi!'' nói rồi kéo đầu hắn xuống, bốn cánh môi cùng nhau hợp nhất một chỗ, nước mắt từ từ rơi xuống. Tỳ nữ cùng ngự y vội vàng lui ra ngoài, không dám phá hỏng chuyện vui của vương gia cùng vương phi. Cảm giác, ừ, cũng rất chân thực, Hàn Mặc Mặc cảm thấy khó thở, từ từ đẩy đầu hắn ra, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì, Cao Nguyên Khải cúi xuống hôn lên nước mắt của nàng '' Mặc nhi, nàng chưa chết, hơn nữa nàng còn là vương phi của ta!''. Hàn Mặc Mặc sững người, nhìn xuống người hắn, quả thật đang mặc trường bào màu đỏ, khuôn mặt hắn vẫn rất đẹp đẽ, nàng nhịn không được nhéo má hắn một cái '' vậy ngươi là?''. " ta là Kỷ vương gia! Là phu quân của nàng!'' Cao Nguyên Khải hôn lên trán nàng một cái. Hàn Mặc Mặc! Ngươi bị lừa rồi. ....... Từng tiếng vang lên trong đầu nàng, Hàn Mặc Mặc một phát đạp nam nhân trên người nàng xuống, Cao Nguyên Khải a một tiếng, ngã giữa nền đá. Hàn Mặc Mặc ngồi dậy, ánh mắt hằm hằm nhìn hắn'' ngươi dám lừa ta! Xú nam nhân''

Cao Nguyên Khải vờ ôm tay lên'' đau quá, vết thương lúc trước!''. Hàn Mặc Mặc vội vàng đứng dậy, ngồi xuống trước mặt hắn lo lắng '' Ngươi không sao chứ, xin lỗi, là ta không tốt, không nên đẩy ngươi như vậy'' Hắn mỉm cười, nữ nhân này thật ra rất dễ lừa gạt, bèn vén tóc mai của nàng ra, thở từng đợt nóng rẫy'' ta không có lừa nàng!''. '' Cái gì'' Hàn Mặc Mặc đứng hình'' ngươi không lừa ta, chính là ngươi gạt ta, nói cái gì mà ở kinh thành, dưới một người trên................aaaaaaaa!'', '' đúng không, ta không lừa nàng!''. Cái gì mà ở kinh thành, dưới trên đó chứ, chính là vương gia còn gì. Nàng chưa kịp hoàn hồn, đã bị bế bổng lên giường êm, Hàn Mặc Mặc nhìn hắn cởi trường bào, hỏi nhỏ '' Ngươi làm cái gì vậy?''

Cao Nguyên Khải cười tà một tiếng, nằm xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng '' động phòng !''

Hàn Mặc Mặc kiên quyết lắc đầu'' ta với ngươi còn chưa có bái đường, không thèm động phòng''

'' Không đúng, bổn vương đã thực hiện dùm nàng rồi, riêng tiết mục động phòng này không thể tự mình thực hiện được'' Cao Nguyên Khải nín cười đến rung người.

'' Nhưng mà, ta mới không muốn làm vương phi, ngươi thấy đó, cha mẹ ta cả đời đều rất yêu thương nhau, ta đương nhiên cũng muốn tìm một nam nhân thật lòng yêu thương ta, cả đời chỉ đối xử tốt với một mình ta! Mà các người là người của hoàng tộc, đương nhiên không thể có một mình ta được!''

Hàn Mặc Mặc ánh mắt trầm xuống, Cao Nguyên Khải cầm lấy tay nàng, đưa lên ngực mình '' Mặc nhi, nàng có thấy tiếng tim ta đập nhanh không, chính là vì nàng, cả đời ta chưa từng vì nữ nhân nào mà rung động, chỉ có nàng, nụ hôn đầu của ta cũng bị nàng cướp đi, hoàng huynh của ta cũng chỉ có một mình hoàng hậu , như thế nàng đã xem ta là một nam nhân bình thường được chưa?'' Hàn Mặc Mặc như ngừng thở nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ soi rọi ngũ quan đẹp đẽ như tạc của hắn. Cao Nguyên Khải cúi xuống, áp môi mình vào môi nàng cùng dây dưa, nàng vừa hôn vừa nói ngắt quãng '' ta .. đồng ... ý.. làm ...vương phi.. của.. chàng!''

Sáng sớm hôm sau, trên người Hàn Mặc Mặc truyền đến cảm giác đau đớn ê ẩm, thắt lưng bị vòng tay ấm áp nào đó ôm chặt chẽ, dường như phát hiện nàng đã tỉnh dậy, nam nhân hôn nhẹ lên trán nàng, giọng nói khàn khàn tràn đậm nhục dục vang lên'' Mặc nhi, nàng dậy rồi''. Hàn măc Mặc đầu gối lên tay hắn, đầu nhỏ dụi dụi trước ngực hắn mấy cái, ừm nhẹ một tiếng rồi ngủ tiếp. Đúng là con mèo lười, hắn cũng biết được nàng rất thích ngủ, nhưng đêm hôm qua quả thật làm nàng mệt quá rồi, chỉ là, hắn không kiềm chế được muốn nàng, ba bốn lần đều muốn nàng. Vết lạc hồng yên ổn nằm trên ga giường trắng muốt.

Diễn biến đêm qua

'' Mặc nhi, dấu liễn hồng sau lưng nàng rất đẹp''

'' Vô sỉ, dám biến ta thành tiểu oa nhi không mảnh vải, sao ngươi cũng cởi đồ hết vậy, aaa!''

'' Không được, ta và nàng còn phải động phòng!''

'' Ta sợ đau lắm''

'' Sẽ làm nhẹ, nàng đừng sợ''

'' Ta vẫn sợ lắm, sẽ không đau thật à?''

'' Ừ, hoàng huynh có nói với ta như thế, ta vốn cũng không biết lắm mới hỏi người''

'' Ngươi thật là vô sỉ, lại dám hỏi hoàng thượng mấy cái như thế"

'' aaaaaaaaaa, đau quá, ngươi dám lừa ta, đau quá đi, mau rút ra''

'' Không được, rút ra cả ta và nàng đều chết đó!''

'' Mặc kệ ngươi, đau chết ta rồi, hức hức!"

'' Nàng đừng khóc, ta xin lỗi, ta sẽ làm nhẹ một chút''

'' Ừm''

'' Nàng dễ chịu hơn chưa?''

'' ưm , nóng quá''

.......................................

'' Ta lại muốn nàng rồi!''

'' Im miệng, mệt chết ta rồi!''

'' Xin lỗi nàng, ta không chịu được!''

'' Câm miệng, vô sỉ''

Một lần lại một lần lại muốn nàng, Mặc nhi, nàng có phải là tiên nữ trên trời xuống câu dẫn bổn vương không? ( đúng rồi đó khải ca, Mặc tỷ là tiên nữ đó :v )

Bạn đang đọc Sủng Phi Lười Biếng Của Vương Gia của Cô Cô Mạn Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.