Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến.

Tiểu thuyết gốc · 2102 chữ

Cùng lúc đó, ở một tòa thành phía Nam, Nam châu.

Tửu Nguyệt Lâu.

"Cạn."

"Cạn…"

…...

Một thiếu niên mặc y phục đắt tiền, tay trái ôm một nữ nhân xinh đẹp của tửu lâu, tay phải cầm chén rượu cùng nâng ly với những ‘huynh đệ’ của mình.

Thiếu niên uống một hơi cạn sạch, hô hai tiếng ‘sảng khoái’, cười lên với đám huynh đệ.

Nữ nhân trong ngực thiếu niên kia nở một nụ cười, đưa tay cầm lấy đũa gấp một cục thịt đưa trước miệng thiếu niên. Thiếu niên cười cười cắn lấy miếng thịt, nhai nuốt xuống, sau đó hắn cầm lấy bình rượu nốc một ngụm, chồm lên hôn môi nữ nhân kia rồi đẩy rượu sang.

Tay thiếu niên cũng không an phận, bắt đầu tiến vào váy áo sờ soạng. Đám huynh đệ của thiếu niên cũng đã quen với cảnh tượng này, chúng cũng cười ha ha, bắt đầu ‘bắt chuyện’ với nữ nhân phục vụ của mình.

Đang đắm chìm vào ôn nhu hương, chợt tim thiếu niên đập mạnh một cái, tâm tình chợt trở nên nóng nảy, không may cắn nhầm phải môi của nữ nhân kia.

A....

Nữ nhân kia bị đau, a một tiếng, đẩy thiếu niên ra. Nhã hứng của đám huynh đệ kia bị cắt ngang, nhìn thiếu niên hơi hơi tức giận.

Thiếu niên cũng không hiểu bạn thân bị gì, hắn ẩn ẩn cảm nhận có cái gì đó thuộc về hắn đã bị cướp đi, nhưng hắn cũng không biết nó là gì.

Tâm tình đi xuống, thiếu niên ném cho nữ nhân kia một kim đồng, xin lỗi đám huynh đệ rồi trở về nhà, về sau cũng quên mất chuyện này.

……

Sáng hôm sau.

Trần U nhẹ mở mắt, cả cơ thể cảm thấy rã rời, hắn nhìn sang Tiểu Như còn đang ngủ say bên cạnh, biểu tình cực kỳ phức tạp.

Năm hiệp.

Đêm hôm qua hắn làm với nàng năm hiệp, cứ ngỡ là kéo dài đến gần sáng mới xong, nhưng sự thật lại rất tàn khốc, làm cho hắn mãi không muốn nhớ lại nữa.

Hiệp đầu tiên xem như là lần đầu của hắn đi, chỉ mới vào mà đã ra thì cũng tạm chấp nhận được.

Nhưng hiệp hai, hiệp ba cũng cứ như vậy, hắn chỉ được có mấy nhịp là chưa đến chợ đã hết tiền.

Nhưng thật sự là hắn không chịu được, không phải tại hắn quá non hay tại vì Tiểu Như có nhiều kinh nghiệm, mà là vì Tiểu Như như là một vòng xoáy, hút lấy hắn, xiết lấy hắn, đưa hắn lên thiên không rất nhanh.

Rút kinh nghiệm ba hiệp trước, hiệp thứ tư, Trần U vận linh lực xuống dưới bao bọc, lúc này mới đỡ hơn một chút, nhưng cũng chỉ kéo dài được tới mười phút là lại hết tiền.

Qua hiệp năm thì kéo thêm được khoảng hai mươi phút, lúc này hắn mới hài lòng, xem như lấy lại uy phong của nam nhân, rồi mới chịu nghỉ ngơi.

Cảm nhận được thiếu gia đã dậy, Tiểu Như cũng dần dần mở mắt, khi thấy thiếu gia nhìn mình, nàng đỏ mặt, kéo chăn lên che lại chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra ngoài nhìn lấy thiếu gia.

Trần U nhìn nàng mỉm cười, đưa tay kéo chăn nàng dùng che mặt xuống, cúi người áp lên một nụ hôn buổi sáng. Tiểu Như hai tay cầm chăn hơi thả lỏng, tận tình đáp lại thiếu gia.

Hai người sau đó tách ra, Trần U đưa tay vào chăn bóp nhẹ thỏ ngọc, cười nói:

"Ra khỏi giường nào, còn lười nữa thì Tiểu Cửu giận đó."

Tiểu Như e thẹn ừm một tiếng, dỡ chăn bước ra khỏi giường, trên tấm ra trải giường trắng hiện lên những bông hoa mai màu đỏ nổi bật.

Tiểu Như nhìn chăm chăm nó, đây chính là minh chứng cho việc nàng là người của thiếu gia. Trần U vận linh lực lên đầu ngón tay, hóa thành lưỡi dao sắc bén, đưa tay cắt tấm xích mai đồ trên giường.

Hắn cầm lấy nó đưa cho Tiểu Như, nở một nụ cười nhu hòa.

"Cảm ơn….. thiếu gia."

Tiểu Như mặt hơi đỏ, đưa hai tay nhận lấy, cẩn thận xếp tấm vải nhỏ lại, đây là thứ đáng quý giá khác của nàng.

Tiểu Như sau đó phục thị Trần U mặc tạm quần áo, hai người mở cửa thì Tiểu Cửu đã chờ sẵn ở ngoài, nói:

"Thưa thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị ạ."

Trần U gật đầu, cùng hai người đi đến phòng tắm, sau khi được hai người phục thị tắm rửa thì về lại phòng ngủ.

Ra giường, chăn đệm đã được thay mới, Trần U ngồi lên giường điều khiển linh lực chạy vòng trong cơ thể theo một phương pháp đặc biệt nào đó.

Năm hiệp, đối với thiếu niên như hắn thì có chút quá sức, phải dùng linh lực ổn định lại cơ thể mới được.

Trong lúc Trần U ổn đinh lại cơ thể thì ở trong phòng tắm của thị nữ.

Dưới sự nài nỉ vô cùng của Tiểu Cửu, Tiểu Như đành đỏ mặt lí nhí kể lại trải nghiệm của mình tối hôm qua như thế nào, sau đó, Tiểu Cửu sẽ căn cứ với kiến thức mình được chỉ dạy, tiến hành so sánh.

Khi nghe Như tỷ nói thiếu gia vừa mới tới chợ đã hết tiền ngay trong lần đầu, Tiểu Cửu ẩn ẩn có cảm giác khó tin, vì nàng được dạy nam nhân kém nhất cũng phải dạo nửa vòng chợ mới hết tiền mới đúng.

Thiếu gia là nam nhân trong nam nhân, đúng lý thì không thể kém hơn mới phải.

…….

Nghỉ ngơi đến chiều, Trần U vẫn giữ thói quen luyện tập thú kỹ cho Tiểu Tiểu, sau đó ba người một hồ lại chơi ném tuyết.

Tiểu Cửu và Tiểu Tiểu đang đuổi bắt nhau hăng say, khi đi qua một bụi cỏ thì nhận thấy sự rung động và nghe được tiếng nỉ non của nữ nhân.

Tiểu Cửu mặt đỏ lên, biết chuyện gì đang xảy ra nên liền dẫn Tiểu Tiểu cũng đang tò mò đi ra chỗ khác.

Trần U đã biết mánh, tối đến hắn đã lấy lại được uy phong của mình, hai hiệp mỗi hiệp nữa giờ, có thể nói là tiền đồ vô hạn.

Mỗi ngày, hắn đều luyện thú kỹ cho Tiểu Tiểu, chơi đùa với hai người, đùa riêng với Tiểu Như, từ thân cây lớn, nền tuyết, nhà bếp, phòng tắm, đến thời gian như ban ngày, buổi trưa, buổi tối, đêm muộn,…..

Cứ thế, năm ngày đã trôi qua.

Đêm xuống, ngoại thành của Hải Bình Thành, một khu vực hoang vắng.

Ba thân ảnh mặc áo choàng đen chợt xuất hiện ở nơi này, khí tức cực mạnh từ người bọn họ tỏa ra phá vỡ khung cảnh xung quanh bao quanh họ khoảng năm thước.

Cả ba toàn thân mỏi mệt cực kỳ, tinh thần rất uể oải, dù Trì Quan là Sủng Thú Sư Thánh cảnh, hai người còn lại cũng là Võ Sư Thánh cảnh, nhưng một đường không nghỉ, di chuyển với tốc độ tối đa, còn phải dùng hai lần Phá Không Trục thì cường giả như họ cũng không chịu đựng nổi.

Ba người nhanh chóng vận linh lực điều tức, linh lực từ không gian nhanh chóng bị ba người thu hút, chảy vào cơ thể của họ. Cảm giác cơ thể đã khỏe hơn, cả ba người dừng việc vận chuyển, khí tức được thu liễm, hoàn toàn nhìn như người bình thường.

Cả ba nhìn tòa thành ‘nhỏ bé’ phía trước, tọa độ mà Đế Hoàng định vị ngay tại đây.

Nhưng tòa thành này dù nhỏ bé, để tìm nữ nhân khoảng hai mươi ba tuổi, khuôn mặt có vết bớt thì khá đơn giản, nhưng làm sao xác định đâu là Công Chúa để mang về Hoàng Triều chứ?

Đó là câu hỏi trong đầu của hai hắc y nhân, còn Trì Quan lấy cầm lấy mảnh ngọc ghi tọa độ kia, bóp vỡ.

Mảnh ngọc hóa thành vụn bay theo gió, chỉ còn lại một giọt máu lơ lững trên tay Trì Quan. Đây là máu của Đế Hoàng, Trì Quan có thể dùng Linh nhân kỹ để từ nó xác định vị trí của Công Chúa.

Trì Quan hai tay kết ấn, linh lực trong không gian được thôi động tràn vào giọt máu, sau đó, giọt máu phát nổ, hình thành một đường khói đỏ nhàn nhạt hướng vào một phía trong thành.

Linh nhân kỹ, Huyết Thông.

Cả ba nhanh chóng di chuyển theo đường khói, dễ dàng vượt qua tường thành, một đường không ai phát hiện đi về phía Trần gia.

Ba người xuất hiện ở một khu vực trống phủ đầy tuyết trắng, đối diện là cửa sổ đang mở toang, khói đỏ kết thúc ở trong căn phòng đó.

Nơi này là mảnh đất đối diện cửa sổ phòng ngủ của Trần U.

Ba người trong lúc di chuyển đã dùng Linh nhân kỹ quét qua Trần gia một vòng, đây là một gia tộc có Bốn Sủng Thú Sư, ở tòa thành hẻo lánh này có thể dư sức làm cự đầu cả trăm năm nữa.

Riêng tòa trạch viện nơi khói đỏ dẫn đến này bọn họ không dám quét, nếu không may quét phải Công Chúa đang tắm thì sao giờ? Nhìn thân thể Hoàng tộc, đây là tội không nhẹ chút nào, dù bọn họ không cố ý nhưng bị phạt đi đào khoáng vài năm thì cũng không ai cản được.

Cả ba người định thần lại, chuẩn bị đi vào căn phòng kia thì nghe được tiếng nỉ non của nữ nhân từ bên trong phát ra. Hai hắc y nhân kia giật mình không nhẹ, nhưng phận của bọn họ là đi theo Trì Quan, ông ấy không phân phó thì không được phép tự tiện hành động.

Còn Trì Quan, nghe được âm thanh này thì ông thở dài, nguyên nhân Đế Hoàng tìm được vị trí của Công Chúa ông biết rõ, và cũng vì thế nên Đế Hoàng mới giao nhiệm vụ này cho ông chứ không phải ai khác.

Tuy Hoàng triều được xem như chính trực, không gây hại đến người vô tội, nhưng nhúng chàm Công Chúa của Hoàng Triều khi chưa kết hôn, thì dù biết hay không thì vẫn là có tội.

Nhiều lão thần đã chờ mong Công Chúa trở về từ rất lâu rồi, nếu lỡ giống như Trì Quan, họ bắt gặp cảnh này kìm chế tốt còn đỡ, nếu không kiềm chế tốt, một chưởng đánh trọng thương nam nhân kia hay đánh chết thì cũng không bị phạt quá nặng.

Đến nỗi người chính khí như Đế Hoàng, trước khi đi đã dặn Trì Quan kiểm tra nam nhân này, nếu không được thì đánh chết, thì những lão thần kia phẫn nộ cũng là điều không trách được.

Nhưng đó càng lại là lý do Đế Hoàng phái Trì Quan đi, vì Trì Quan kiềm chế cực kỳ tốt, Đế Hoàng cũng chắc chắn dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì Trì Quan sẽ không xuống tay với tên kia, nên Đế Hoàng căn dặn vốn chỉ là muốn phát tiết bực bội trong lòng mà thôi.

Trì Quan e hèm một tiếng, dùng Linh nhân kỹ Truyền Âm cho nam nhân trong phòng:

"Ngươi nhanh chóng dừng lại, mặc y phục vào, cùng Công Chúa đi ra khu đất sau cửa sổ phòng của ngươi."

Trì Quan chuẩn bị tinh thần nghe tiếng nam nhân kia giật mình, hô to các kiểu, vì khu vực xa xôi này chắc chắn không có, hoặc nhận biết được Linh nhân kỹ Truyền Âm.

Nhưng Trì Quan chờ một lúc vẫn không nghe được tiếng hô của nam nhân kia, trái lại tiếng nỉ non trong phòng càng lúc càng cao và dồn dập.

Trì Quan đang định thử lại lần nữa thì một giọng thiếu niên trẻ tuổi vang lên trong đầu ông.

"Biết rồi, chờ một chút, sắp kết thúc rồi."

Trì Quan lúc này giật mình, ẩn ẩn không tin được mình vừa nghe được cái gì.

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 273

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.