Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C204. Không có…rừng.

Tiểu thuyết gốc · 1929 chữ

Các đội ngũ kết thúc ngày thứ ba trong cảm giác lo lắng, cùng nỗi trằn trọc khó nói nên lời. Nếu không nhờ quy tắc ảnh hưởng, sợ là đêm hôm nay, khó có ai có thể ngủ được, hoặc say giấc nồng cùng với những cơn ác mộng.

Bắt đầu ngày thứ tư, các bên bắt đầu hành động theo quyết sách đã họp bàn vào tối hôm qua.

Bên ma đạo, Thi Tán cùng đồng bọn cũng ‘ngửi’ được mùi nguy hiểm, quyết sách hành động như bên Tố gia, ở yên một chỗ, chỉ có làm hai việc: Đánh giết dị tật thú kéo đến và khôi phục trạng thái đỉnh phong.

Bên Bạch Sọ bộ lạc thì không biết sợ, không biết lo, vẫn tiếp tục kéo nhau di chuyển, để lại ở khu vực nghỉ ngơi hôm qua là mấy chục bộ thi thể nam, nữ.

Nam nhân có chút tư sắc, thân thể có vài điểm khỏe mạnh thì thi thể còn trọn vẹn, những nam nhân còn lại, thi thể bị cột trên các thân cây, chỉ còn là bộ xương dính chút thịt tươi, phần lớn da thịt đã bị tươi sống nạo xuống, hòa cùng với máu, rơi nơi gốc cây.

Nam nhân Sủng Thú Sư ngũ cấp ở sa trấn cũng không thoát khỏi số phận, tinh tẫn thân vong, đến mức, cái ấy hóa màu thâm tím.

Còn nữ nhân, dù xấu đẹp, có da thịt hay không thì cũng đều có một kiểu chết, chết vì bị cưỡng dâm liên tiếp, mà còn là loại cưỡng dâm tra tấn, dùng tăm nhọn xỏ qua hòn đá trên đỉnh núi, tai bị cắn mất, một mảng tóc cùng da đầu bị lột,….

Đúng là......ma đạo mà.

Bên Cư gia, quyết sách hành động nằm ở ‘giữa’, tức giống như hôm qua, cử do thám đi kiểm tra, những người còn lại thì ở chỗ dựng trại, chiến đấu với dị tật thú.

Bên năm gia tộc, vẫn là quyết sách hành động của hôm qua, nhưng có thêm phần hồi phục, giữ trạng thái đỉnh phong, không được làm gì lỗ mãn, mà phải chờ do thám phi điểu từ hôm qua trở về.

Không khí ở nơi này, tràn ngập sự căng thẳng.

…..

Trên đỉnh ngọn núi gần Thăng Cung ở phía Bắc.

Nơi này có không khí vô cùng mát mẻ, đất núi nhưng tươi xốp, phì nhiêu, tràn ngập sinh mệnh lực, vậy nên, cây cối, cây cỏ ở nơi này rất xanh tươi và phát triển tốt.

Có một cái cây đặc biệt, nó nằm ở ngay đỉnh của ngọn núi, phát triển cũng tốt nhất, thân gỗ thẳng vươn cao đến hơn 30 thước, tán xòe rộng chục thước ra các hướng, như một cái cột thu lôi của ngọn núi này, rất nổi bật.

Từ trên đỉnh tán cây mà nhìn xuống dưới, toàn bộ Thăng Cung, toàn bộ ‘khu vườn’, tất cả cảnh sắc đẹp đẽ ở nơi này đều thu hết vào mắt của mình, một vị trí hoàn hảo để quan sát tình hình.

Trên tán cây hiện tại, đúng là có hai người, chỉ là, cảnh tượng này có hơi lạ, không phù hợp với trẻ em.

Một người đang đứng là nữ nhân, y phục là váy, thuần lục sắc, có họa tiết lá liễu thanh mảnh.

Nói váy, không bằng nói là sườn xám cho dễ hình dung hơn, nó ôm sát cơ thể của nữ nhân, lộ ra những đường cong gợi cảm, ba vòng chuẩn mực, đầy quyến rũ.

Đặc biệt, sườn xám này xẻ tà rất cao ở hai bên, gần đến hông mông, lộ ra đôi chân dài thon thả, trắng mềm, câu nhân.

Nhìn lên phía trên, tóc của nữ nhân bóng mượt, màu sắc hơi khác, là màu xanh lục đậm, thả xõa dài quá eo, có các cành liễu làm phụ kiện.

Nhìn đến khuôn mặt, nhan sắc...... rất tuyệt đẹp, mọi bộ phận đều chuẩn chỉ, ấn tượng nhất là đôi mắt, với tròng mắt màu lục tươi.

Tại sao nói cảnh tượng này có hơi lạ? Bởi vì nữ nhân này đang dùng tà váy trước của mình, trùm lên đầu nam nhân ngồi đối diện, mà hắn đang thẳng hướng nhìn xuống chỗ Thăng Cung ở phía dưới.

Tay phải nam nhân chống đùi rồi chống cằm lên đó, tay trái thì đặt lên đầu gối, không hề chạm vào cặp chân ma mị kia.

Ủa mà, nhìn màu y phục này, đây không phải là Mộc Thần Lâm sao?

Bị trùm vào váy của mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng ánh mắt Mộc Thần Lâm vẫn rất hờ hửng, cọng cỏ ngậm trong miệng đưa qua đưa lại, đánh vào….một lớp vỏ cây.

Đúng vậy, là một lớp vỏ cây, phía dưới nơi trong váy này, chẳng có gì của nữ nhân cả, mà cho dù có đi nữa, Mộc Thần Lâm vẫn hờ hửng như vậy, bởi vì, hắn đã quá quen với trò đùa này rồi.

Vị mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt này, tự đặt tên cho nàng là Liễu Ái Lâm, chính là sủng thú Linh phẩm, cấp độ Thánh Cảnh của hắn, hóa hình từ thực thú: Thu Phong Thiên Liễu.

Mặc dù nói là muốn trêu chọc, nhưng nhìn Tiểu Lâm Lâm không chạm vào mình, tay chân rất quân tử thì Liễu Ái Lâm cảm thấy không vui, âm thầm mắng hắn là tên đầu gỗ, đúng với cái tên Mộc Thần Lâm, đúng với cái đặc tính linh lực hệ Cỏ,…..

Có mỹ nữ tuyệt sắc như nàng làm sủng thú, suốt ngày kề cạnh, những người khác, sợ là đã nảy sinh tình cảm, làm đến cái gì luôn rồi.

Còn nàng, hu hu, ôm mối tình đơn phương với tên đầu gỗ, đến nắm tay còn khó, huống chi là, làm những thứ nàng đã xem qua trong Xuân Cung Đồ.

"Đồ đầu gỗ, đầu gỗ, đầu gỗ……"

Liễu Ái Lâm âm thầm mắng trong đầu, dỡ váy khỏi đầu Mộc Thần Lâm, hừ nhẹ một tiếng, tưởng là thôi nhưng nàng lại chơi trò khác, quay người lại, ngồi lên đầu, cưỡi lên cổ Mộc Thần Lâm, dùng chân dài móc qua cổ hắn.

Đôi chân kia tỏa ra một mùi thơm nữ tính nhẹ, gặp Trần U thì hắn đã la liếm như chó liếm xương rồi, nhưng Mộc Thần Lâm thì vẫn hờ hửng, ánh mắt chăm chú nhìn xuống Thăng Cung.

Trong cái nhìn của hắn, hắc khí từ đầu rồng tỏa ra càng nhiều rồi, sự thay đổi không gian của khu rừng kia cũng nhiều lên, xem ra sắp bắt đầu cái gì đó.

"Tiểu Lâm Lâm, có cần Ái Lâm tỷ đi xuống giải quyết hông? Chỉ cần Tiểu Lâm Lâm chịu hôn tỷ một cái là được, hì hì."

Liễu Ái Lâm cúi lưng, đặt đôi gò bông đảo khá khá lên đầu của Mộc Thần Lâm, chúi ngược đầu xuống nhìn hắn, cười mị nói.

Mộc Thần Lâm lắc lắc đầu, đáp:

"Chuyện còn chưa rõ ràng, chỉ đơn thuần là hắc khí thì không thể phán xét dưới kia là kẻ ác được. Chờ mọi thứ rõ ràng rồi, xem có mối nguy hại nào lớn không thì mới ra tay."

Liễu Ái Lâm cười tươi, nói:

"Hì hì, Tiểu Lâm Lâm vẫn như xưa, để tỷ hôn một cái nào, chụt…chụt…chụt….."

Nàng ta chu môi ra, chụt chụt về Mộc Thần Lâm, kết quả là cái lắc đầu ngao ngán của hắn, mở không gian sủng thú, không chút thương hương tiếc ngọc, ngự thực vật cuốn lấy nàng ta rồi ném vào trong đó, nhanh chóng đóng cửa lại.

"Thế giới, lại an bình rồi."

Mộc Thần Lâm thì thào một câu, móc móc lỗ tai, thở ra một hơi thoải mái.

"Mà, Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Đằng sao?"

"Thiên Hạ Đệ Nhất thì hơi quá, núi cao còn có núi cao hơn, ta không thể tự mãn, tự ngạo được."

"Còn Thần Đằng, được, nghe liền nghĩ đến cây cỏ, nhưng khác với Thần Hiệu: Mộc Thần của gia gia. Sau này đăng lâm Thần Cảnh, chọn nó làm Thần Hiệu vậy."

"Vị U đệ này, ngó vậy mà hiểu ta a."

…….

Thời gian nhanh trôi qua, bây giờ đã là 4 giờ chiều của ngày thứ tư.

Số lượng người chạy đến chỗ năm gia tộc để cầu cứu đã gấp đôi hôm qua, khiến tổng số lượng những con người này đạt mức hơn trăm một chút.

Nhưng so với tổng người ở các sa trấn bị hút vào nơi này, con số 100, quả thật là cực kỳ ít ỏi.

Cao tầng của năm gia tộc cũng biết được việc này, đã lo lại càng thêm lo, mặc dù những tên man di này chết bởi vì bản thân không có thực lực chống lại dị tật thú.

Đến 5 giờ chiều, đội phi điểu do thám đã trở về, tổn thất mất bốn người, ba điểu.

Trong lúc những người khác đang tụ họp lại để nghe tin tức, Pháp Đế Ni lại không tham dự. Nàng đến chỗ rìa hàng rào gỗ, nơi những con người sa mạc bị ‘vứt’, chỉ nhận được mỗi sự bảo hộ khỏi dị tật thú, còn ăn, uống, ngủ nghỉ đều phải tự lo liệu.

Nhìn Pháp Đế Ni đi đến, những con người này lập tức nở nụ cười niềm nở vui vẻ, cung kính mời nàng bước vào, có người dùng y phục rách của mình, phủi phủi lấy tảng đá để nàng ngồi.

Nàng gật đầu, nở nụ cười, nói cảm ơn người kia một tiếng, sau đó ngồi xuống, lấy ra gạo, củi, xoong, nước, cùng ít muối để những người này tự nấu cháo mà ăn.

Người tu luyện ít cần ăn uống, nhưng ăn uống cũng là một cách bổ sung thể lực, trong một số trường hợp ngặt nghèo, đây có thể là một cách tự cứu mạng, vậy nên phải thủ sẵn một ít trong trang bị trữ vật.

Những người khác ‘chán ghét’ những con người này, không cho ăn uống, vậy thì để nàng và tỷ tỷ cho.

Cuộc họp bên kia chỉ trong một tiếng là đã xong. Pháp Mạn Mai bước đến chỗ của những người sa mạc, ra hiệu cho Pháp Đế Ni quay về lều, bắt đầu nói lại nội dung cuộc họp.

Đội phi điểu do thám kia, tốc độ bay mỗi giờ cũng phải trăm dặm, bay cả ngày hôm qua nhưng…..không do thám được gì, khu rừng này như là vô cùng, vô tận.

Ngoài ra, họ còn bị dị tật thú phi hành tập kích, nên mới có sự tổn thất nhân sự.

"Chuyện này, chỉ cao tầng mới được phép biết, muội không được nói ra ngoài."

Pháp Mạn Mai căng dặn Pháp Đế Ni, ngữ khí rất nghiêm túc.

Pháp Đế Ni nghiêm túc gật gật đầu, biểu thị sẽ nhớ rõ.

Nếu chuyện này lộ ra ngoài, sẽ có loạn.

……

Lại qua ngày thứ tư, bắt đầu ngày thứ năm.

Tình hình các đội ngũ cũng không có sự thay đổi quá nhiều, số lượng người cầu cứu đã rất ít, như bên Cư gia còn chẳng có.

Lại qua thêm một ngày, bắt đầu ngày thứ sáu.

"Báo…cấp báo…cấp cấp….cáo……"

"Bên ngoài…..cách…năm…..dặm……không có rừng…….."

………

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.