Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2440 chữ

Chương 78.1

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Thuongton999

Beta: Minh Lý

Lưu ma ma đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Lão phu nhân mấy ngày này được Tam cô nương biếu một ít dưỡng sinh hoàn, mỗi ngày đều ngủ rất sớm, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.”

Xu Xu biết dưỡng sinh hoàn có thể an thần hỗ trợ cho người dễ tiến vào giấc ngủ và ngủ ngon hơn, con người chỉ có ngũ tạng lục phủ chữa trị khỏi, quan trọng hơn là giấc ngủ đủ, thoải mái mới có thể làm cho tinh thần tốt hơn, tinh thần tốt mới có thể tăng thêm tuổi thọ.

Thịnh thị mệt rã rời, đưa mắt liếc nhìn, lão Quốc Công gia đang làm việc gần xong, chuẩn bị nghỉ ngơi, khoảng hơn nửa canh giờ nữa sẽ xong việc, lúc đó thì có thể ngủ một giấc ngon rồi, nên liền để mọi người sớm tản đi về phòng riêng nghỉ.

Xu Xu trở về Thấm Hoa viện, trên đường đi luôn cảm thấy trong đầu có cái gì chợt lóe lên, nàng dừng chân lại, có chút nhíu mày, bỗng lóe lên một ý nghĩ nhưng lại bắt không được ý nghĩ này đến cùng là cái gì, tặc lưỡi đành trở về.

Sau khi trở về, Xu Xu sớm đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, nàng đi tìm Chu lão gia tử đem phương thuốc cho Chu lão gia tử xem qua, nhưng lão đầu ấy cũng không hiểu phương thuốc, hoàn toàn xem không hiểu phía trên là vật gì.

Chu lão gia tử còn hỏi Xu Xu, là từ nơi nào nàng có được phương thuốc, Xu Xu kể chi tiết ra.

Chu lão gia tử cau mày nói: “Vậy ngươi cũng phải cẩn thận nha, phương thuốc này ta mặc dù xem không hiểu, nhưng phía trên những thứ này thật cổ quái kỳ lạ, khẳng định là thứ đồ hại người, cẩn thận nàng ta sẽ hạ độc tới ngươi đấy”

Xu Xu cũng là lo lắng chuyện này, Tống Ngưng Quân ở đời trước đều luôn luôn tính toán hạ độc nàng, cũng vì mục đích hủy dung mạo của nàng.

Vì thế, nàng phải có chút phòng bị.

Chu lão gia tử không hiểu phương thuốc này, Xu Xu không cũng không tiện ở lâu, lặng lẽ trở về phủ Quốc Công.

Qua mấy ngày, Lý Bằng Sinh cho người vào trong phủ tìm Xu Xu, đưa tin tức cho Xu Xu, nói là Tô Tam Nương đã mời bằng hữu trong giang hồ hỗ trợ nghe ngóng được tin tức của những người kia, giống như có chút tiếng tăm.

Xu Xu cho nha hoàn lui trở ra, cùng Lý Bằng Sinh nói nhỏ vài câu, Lý Bằng Sinh gật đầu “Tam cô nương yên tâm đi, Tam Nương và những bằng hữu kia trên giang hồ cũng có rất nhiều huynh đệ, tìm hiểu về đám người sẽ rất nhanh, không đến mười ngày liền có thể bắt bọn hắn lại, chuyện Tam cô nương phân phó ta cũng hiểu rồi, sẽ đi kêu quan phủ trực tiếp bắt bọn hắn lại”.

Xu Xu nhẹ nhàng thở ra: “Xin đa tạ Lý đại ca”.

Lý Bằng Sinh gật gù nói: “Tam cô nương khách khí rồi. Nếu không phải là có Tam cô nương kịp lúc, Tam Nương sợ là đã gặp bất trắc rồi, cho nên là chúng ta phải cám ơn Tam cô nương mới phải.”

Tam Nương lúc trước nếu như mà xảy ra chuyện, Lý Bằng Sinh thực sự không cách nào tưởng tượng hắn về sau sẽ ra sao đây, may mắn là gặp Tống Tam cô nương.

Xu Xu ôn thanh nói: “Kỳ thật có thể gặp phải Lý đại ca cùng với Tam Nương với ta âu cũng là duyên phận." Không phải nàng không có vạch tội được Tống Ngưng Quân kia, chờ quan phủ bắt được những tên giặc cướp lúc trước, xác nhận có liên quan với Tống Ngưng Quân, cũng nên để tổ phụ tổ mẫu thấy rõ ràng bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân .”

Lý Bằng Sinh nói: “ Hẳn là khoảng tầm mười ngày liền có thể có tin tức, đợi có tin tức ta sẽ lập tức tới thông báo trước cho Tam cô nương.”

“Vậy làm phiền Lý đại ca rồi” Xu Xu ngại ngùng

Lý Bằng Sinh trở ra bằng cửa sau, Xu Xu nhìn qua phương thuốc trên mặt bàn, đầu óc mông lung nhưng lại không biết lại nghĩ thứ gì.

Lại qua mấy ngày, Xu Xu vẫn là thường ngày làm việc và nghỉ ngơi, sáng sớm đi thỉnh an cho Thịnh thị, sau đó trở về dùng đồ ăn sáng.

Chỉ là mấy lần đi thỉnh an Thịnh thị này, Lưu ma ma cùng Xu Xu dặn dò : “Cô nương, lão phu nhân còn đang nghỉ ngơi, nói là cô nương vào những ngày này không cần bắt buộc phải tới thỉnh an người, mà buổi sáng cô nương cũng nên ngủ nhiều một lát mà, tĩnh dưỡng cho đủ tinh thần, lão phu nhân cũng đau lòng, cô nương dạo này vất vả quá rồi.”

Xu Xu hỏi: “Tổ mẫu còn đang ngủ sao ?”

Lưu ma ma gật đầu, chậm rãi nói: “Lần thứ hai nhờ cô nương vất vả phối thuốc, hiệu quả càng phát ra ngày càng tốt, lão phu nhân mấy ngày nay ngủ được đều rất tốt, tinh thần sảng khoái hẳn ra, sắc mặt cũng là càng ngày càng hồng nhuận.”

Vậy là tốt rồi, Xu Xu nhẹ nhàng nắm tay Lưu ma ma, nhỏ nhẹ: "Nếu tổ mẫu vẫn còn đang nghỉ ngơi, ta không dám quấy rầy người nữa, ta trước hết về Thấm Hoa viện, chờ tổ mẫu tỉnh lại rồi ma ma ngài nói với tổ mẫu giúp ta một tiếng là được rồi."

Lưu ma ma tiễn nàng: “Được được, Tam cô nương đi thong thả.”

Xu Xu vừa rời chân đi Xương Hồng viện, vừa vặn gặp ngay Tống Ngưng Quân, lướt qua mặt nàng mà qua, trên người nàng mùi hôi thối đã nhạt đến mức gần như không thể ngửi thấy.

Hai người đều là mặt không một chút cảm xúc, mắt nhìn phía trước nhàn nhạt như không thấy, không có nửa điểm gặp nhau.

Tống Ngưng Quân định đi thỉnh an Thịnh thị nhưng lúc này Thịnh thị vẫn còn đang ngon giấc. Nàng đành trở ra. Vừa lúc đó, Lưu ma ma cùng nha hoàn đi tới. Thấy vậy, Tống Ngưng Quân khách khí tiến đến mỉm cười chào Lưu ma ma.

Lưu ma ma cũng truyền lời giống vậy với Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân mỉm cười nói: “Thuốc của Tam muội muội chính là thuốc tốt, tổ mẫu ăn ngon ngủ tốt, dưỡng đủ tinh thần, khí sắc chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn.”

Lưu ma ma cũng cười lên, nhẹ nhàng nói: “Quả thật là vậy, giấc ngủ lão phu nhân càng ngày càng tốt hơn trước”

Tống Ngưng Quân giương môi mỉm cười, ở trong lòng nghĩ đến, “Tổ mẫu ngài dù không yêu thương ta nhưng người cũng tuyệt đối không nên ghét bỏ Quân nhi nha, Quân nhi cũng là hành động bất đắc dĩ, vì sao ngay cả ngài cũng bắt đầu thiên vị với Tống Ngưng Xu, vì sao không chịu giúp Quân nhi chọn lựa một nhà xứng đáng, Quân nhi thực sự không có cách nào khác mới ra hạ sách này.”

Tống Ngưng Quân rời đi một lúc , Thịnh thị ngủ đến giờ Tỵ mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại nàng còn có chút hơi mông lung, chậm rãi chống đỡ giường ngồi dậy, gọi Lưu ma ma.

Lưu ma ma gọi Hàm Đông lúc này đang sau lưng, bà ấy nhanh chân vào nhà trước giúp dìu lão phu nhân chậm rãi rời giường.

Hàm Đông dẫn bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, mỗi người đều bưng lấy chậu đồng đựng nước ấm, khăn trắng thơm phức mùi hương ngào ngạt vào phòng hầu hạ lão phu nhân rửa mặt.

Lưu ma ma chẳng biết tại sao, lòng bà có chút bất an, nhưng vẫn mỉm cười tiến lên ân cần: “Lão phu nhân, ngài hôm nay ngủ được tốt hơn mấy hôm trước, khí sắc hồng nhuận hơn rồi”

Thịnh thị người có chút mờ mịt, bà ấy một hồi lâu sau mới gật gật đầu, "Ta ngủ rất tốt, một đêm không mộng mị. Giống như có một loại ảo giác như được an nghỉ. Tốt, tốt lắm.”

Lão phu nhân rửa mặt một lúc, nhẹ nhàng cùng Lưu ma ma chuyển sang bàn dùng đồ ăn sáng, ngón tay từ từ múc một chút cháo yến đưa lên miệng, sắc mặt bà rất đỏ, Lưu ma ma thầm nhìn bà ấy rồi an tâm hơn chút, sắc mặt tốt như vậy, khẳng định là tinh khí thần rất tốt.

Buổi chiều Thịnh thị đi phật đường niệm kinh, hiện tại cũng đổi thành xế chiều đi niệm kinh, ban đêm lại sớm nằm ngủ.

Lão Quốc Công gia gặp bạn già mỗi ngày ngủ được sớm, còn nói bà, “Lão bà này, mỗi ngày không có làm chuyện gì, cũng không rèn luyện thân thể, sao so với ta ngủ còn sớm hơn.” Nói xong thấy bà không phản ứng, mắt đã nhắm, bả vai còn lộ một nửa ra, kéo kéo chăn lên cho bà, nhẹ nhàng trở ra.

Xu Xu biết được Thịnh thị mỗi ngày sáng sớm sẽ dậy chậm chút so với ngày thường, mấy ngày nay tạm thời không đi đến thỉnh an tổ mẫu, nàng ở tại thư phòng rèn luyện một chút chữ.

Tam Nương bên kia vẫn chưa dò ra bất cứ tình huống nào bất thường, nhưng mà hẳn là sắp có tin tức, Xu Xu nghĩ đến mau mau bắt lấy kia mấy tên giặc cướp, sớm giải quyết chuyện Tống Ngưng Quân mới tốt.

Việc đó như thế nào còn chưa biết được,vì hiện vẫn chưa có tin tức của bọn cướp kia, nhưng Xương Hồng viện bỗng nhiên xảy ra chuyện.

Xu Xu ngày đó còn đang ở Đức Thiện đường giúp xem bệnh, là Hạnh nhi đến Đức Thiện đường tìm nàng, Hạnh nhi sắc mặt trắng bệch, tròng mắt rưng rưng, thở không ra hơi nhưng vừa trông thấy Xu Xu liền khóc ròng nói: “Cô nương, không xong rồi, lão phu nhân xảy ra chuyện.”

Xu Xu dừng lại, thất thần đầu óc trống rỗng mông lung, sau đó nàng chớp mắt mờ mịt, “Ngươi nói cái gì?”

Hạnh nhi khóc nức nở, nói: “Cô nương mau trở lại phủ đi thôi, Quốc Công gia đã phái người đi nha thự tìm ba vị lão gia trở về rồi”

“Tổ mẫu thế nào rồi?” Xu Xu đứng dậy, nàng đi đứng có chút chao đảo, chân như nhũn ra.

Hạnh nhi lau nước mắt, mới nói qua tình hình, “Sáng nay Hàm Đông tỷ tỷ của Xương Hồng viện tới, sắc mặt rất khó coi, nói lão phu nhân đêm hôm qua chìm vào giấc ngủ từ rất sớm, hiện tại cũng vẫn chưa tỉnh lại, mà lại không có hô hấp, để, …. để… nô tỳ mau mau gọi cô nương về đi.”

Xu Xu sắc mặt trắng bệch, nghiêm mặt, lảo đảo đi ra ngoài, đầu đụng vào bên cạnh tủ thuốc mà nàng không có một chút cảm giác nào.

"Nhanh, mau mau về," Trong đầu nàng bây giờ tất cả đều là thanh âm ong ong, ngay cả giọng nói của sư phụ ở bên cạnh đều nghe không được.

Phục thần y thấy Xu Xu đã hoàn toàn không nghe thấy gì, ông nói với Cân Phục Vinh: “Ngươi trông cho thật kỹ Dược đường, ta theo sư muội ngươi đi phủ Quốc Công một chuyến.”

Dứt lời, Phục thần y mang theo cái hòm thuốc trên tay , vội vàng đi theo Xu Xu ra Đức Thiện đường, Hạnh nhi dẫn bọn họ lên xe ngựa, thẳng tiến một đường hướng phía phủ Quốc Công.

Trên đường đi, Xu Xu đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nước mắt rưng rưng, nàng một mực lẩm bẩm nói: “Đều tại ta, đều tại ta, ta sớm nên nghĩ đến.”

Nàng làm sao cũng không ngờ tới Tống Ngưng Quân sẽ ra tay với tổ mẫu, nàng thầm oán trách Tống Ngưng Quân ra tay với tỗ mẫu đều là do nàng không tốt, cũng bị đời trước ảnh hưởng tới tư duy, nàng luôn cho là Tống Ngưng Quân sẽ tìm cách nghĩ cách mưu hại nàng.

Tổ mẫu trước giờ luôn một mực che chở Tống Ngưng Quân, nàng không nghĩ Tống Ngưng Quân lại ác độc ra tay với tổ mẫu như vậy, đáng lẽ ít ra vẫn nên có một cái ranh giới cuối cùng, buông tha cho người thực sự yêu thương nàng ta.

Nàng thật sự là đánh giá quá thấp Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân chính là một người điên, tâm ngoan thủ lạt, tâm rắn độc, ai cũng có thể cắn.

Xu Xu hai tay che mặt, nước mắt theo khe hở tràn ra tới, nhỏ xuống trên váy, đọng thành vòng tròn nho nhỏ.

“Xu Xu, ngươi, ngươi nén bi thương, đây không phải lỗi của ngươi.” Phục thần y an ủi, lại nhịn không được thở dài một tiếng.

Ai có thể nghĩ tới lão phu nhân đang rất tốt đột nhiên xảy ra chuyện, chẳng lẽ có quan hệ với phương thuốc trước đó vài ngày, Xu Xu nói: “Phương thuốc kia là ở trong phủ của Nhị cô nương, chẳng lẽ lại có vấn đề”

Phục thần y mặt mũi tràn đầy chấn động, “Không lẽ Tống Nhị cô nương lại ác độc đến loại tình trạng này, nhưng là tại sao nàng ta lại muốn mưu độc hại lão phu nhân, thật không nên .”

Xu Xu giống như không có nghe thấy sư phụ an ủi, nàng toàn thân run rẩy, nước mắt cũng ngăn không được, nhỏ xuống thành dòng, làm ướt một mảng váy nàng đang mặc.

Chờ đến khi về tới phủ Quốc Công, Xu Xu dùng tay áo lau đi nước mắt, nhảy phốc xuống xe ngựa liền chạy nhanh vào phủ Quốc Công.

Bạn đang đọc Suối Tiên Của Xu nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 360

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.