Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạt

Phiên bản Dịch · 1441 chữ

Người quản lý trong đại trạch Thạch gia chủ yếu có ba người.

Người thứ nhất là Ngô tổng quản, dưới tay hắn ta có hai người phụ tá, một người là Hứa phó tổng quản, chuyên quản lý nô bộc nam, một người khác là Lư cô cô chuyên quản lý nô bộc nữ.

Lúc này, cả ba người đều bị gọi vào phòng, đối mặt với lửa giận của chủ tử.

"Ai đánh Hà di nương?" Thạch Thương Tiều đi thẳng vào vấn đề.

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Tiều đã nhìn thẳng vào Ngô tổng quản, lạnh lùng quan sát hắn ta.

Ngô tổng quản bước về phía trước nửa bước.

"Bẩm gia, là một việc hiểu lầm..."

Ngô tổng quản kể lại toàn bộ chuyện phát sinh trong nhà ăn một lần.

"Là Vương Đại Hải?"

"Gia, hắn ta cũng không biết người kia là Hà di nương, tưởng lầm nàng ta là kẻ trộm nên mới phạm phải sai lầm, xin gia lượng thứ." Ngô tổng quản vội vã giải thích cho Vương Đại Hải.

Tuy Vương Đại Hải nóng nảy nhưng tâm địa thiện lương, không phải là người xấu.

"Xảy ra chuyện này, ngươi không những không bẩm báo, còn để Hà di nương bị bọn chúng uy hiếp, cùng lừa gạt ta?"

Ngô tổng quản nghe vậy liền biến sắc.

"Gia, mấy người Vương đại thẩm không có ý uy hiếp, hơn nữa, sau khi chuyện xảy ra, cả buổi trưa bà ấy đều ở lại chiếu cố Hà di nương, còn tự mình đi bốc thuốc, sắc thuốc cho Hà di nương dùng. Là do Hà di nương tự nguyện giấu diếm việc này. Vậy cho nên, tiểu nhân mới nghĩ rằng đây chỉ là việc nhỏ, không nên phiền nhiễu đến gia, mới không chủ động báo cáo, xin gia thứ tôi, về sau nô tài tuyệt đối sẽ không tự chủ trương như thế này nữa."

Thạch Hướng Tiều híp mắt, đang muốn sai người trói đám Vương Đại Hải tới, đột nhiên nhìn thấy một cơ thể nhỏ nhắn lảo đảo bước vào tầm mắt.

"Ai cho phép ngươi tự tiện rời khỏi hậu viện." Thạch Thương Tiều giận dữ hỏi.

Ba người khác không hẹn mà cùng quay đầu.

Uyển Nương mặc ngoại bào của hắn, vì quá lớn nên vạt áo quét đất, lúc nàng bước từng bước đến còn suýt trượt chân.

"Tiện thiếp đến để bẩm báo." Uyển Nương quỳ bịch xuống.

Nàng ở trong tiểu viện càng nghĩ càng thấy không ổn, trong đầu không ngừng hiển hiện khuôn mặt cầu xin của Vương đại nương, có thể thấy được, nếu sự việc bại lộ, sợ rằng sẽ hại hai mẫu tử kia mất việc làm.

Nếu không còn công việc này thì làm sao để sống tiếp đây?

Bởi vậy nàng mới liều lĩnh, đi theo Thạch Thương Tiều đến tiền rảnh, trốn ở ngoài đại thụ nghe lén những người trong phòng nói chuyện.

Nàng vốn phải luôn nhìn mặt người khác để sống qua ngày, thần sắc của Thạch Thương Tiều vừa dổi, nàng liền biết đại sự không ổn, vội vàng muốn ra xin thay mấy người Vương đại thẩm.

"Quả thực là do ta tự nguyện."

"Không, kỳ thực ngay từ đầu đều là tiện thiếp sai, là tiện thiếp trộm màn thầu của Vương Đại Hải nên mới bị Vương Đại Hải hiểu nhầm, hắn chỉ hành động theo lẽ thường mà thôi, quả thực không thể trách hắn."

"Vì sao ngươi lại đi trộm màn thầu của Vương Đại Hải?"

Ngô tổng quản chỉ nói Vương Đại Hải ngộ nhận nàng là kẻ trộm, cũng không nói rõ tiền căn hậu quả.

"Là, là bởi vì tiện thiếp đói bụng, đến nhà ăn, thấy có màn thầu nên mới tự lấy ăn, không ngờ đó lại là của Vương Đại Hải."

Uyển Nương không để ý thấy sắc mặt của Lư cô cô đứng một bên đã trắng bệch, nàng chỉ một lòng muốn giúp Vương Đại Hải thoát tội.

Nàng nghĩ, Thạch Thương Tiều biết rõ nguyên nhân mọi chuyện, hiểu được cái sai là do nàng, sẽ tha cho Vương Đại Hải.

"Không ai đưa cơm cho ngươi?"

Thạch Thương Tiều trầm giọng, mặc dù lời ấy là hỏi Uyển Nương nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lư cô cô đang chảy mồ hôi lạnh.

Uyển Nương bị hắn hỏi cho sững sờ.

"A... Đưa, đưa cơm?"

Sẽ có người đưa cơm cho nàng sao?

Uyển Nương vô cùng kinh ngạc.

"Gia, Hà di nương, là do nô tỳ sai!" Lư cô cô bỗng nhiên quỳ xuống: "Là do nô tỳ sơ sẩy."

Lư cô cô vốn là người khôn khéo, trước khi Uyển Nương đã hỏi rõ đầu đuôi sự việc.

Bà ta cho rằng Uyển Nương sẽ không được yêu thích, mà Thạch Thương Tiều đã nạp thiếp để có người thừa kế thì chắc chắn sau này cũng sẽ nạp thêm vào người thiếp nữa hoặc là cưới chính thê. Di nương xấu xí này có khi chỉ qua đêm tân hôn đã bị ghét bỏ rồi, bởi vậy không cần phải ân cần lấy lòng.

Hơn nữa, lúc Uyển Nương ở Hà gia cũng đã hay bị ức hiếp, chẳng có gì nghi ngờ khi nói chính là một kẻ ngu xuẩn không biết suy nghĩ cho bản thân mình, dù có bị khi dễ cũng không dám nói tiếng nào, càng không đáng để bà ta sợ hãi.

Nhưng mới rồi, Uyển Nương vì muốn giúp Vương Đại Hải thoát tội mà nói ra những lời kia, vào trong tai Lư cô cô đang thầm chột dạ chẳng khác nào thầm tố cáo bà ta có ý đồ riêng cùng lười biếng.

Bà ta nghĩ thầm, nữ nhân này đúng là giả heo ăn thịt hổ mà!

Thạch Thương Tiều đi lên phía trước.

"Nha hoàn bên người Hà di nương đâu?"

"Đã, đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa sẽ điều qua đây."

"Tối hôm qua ta nạp thiếp, tới hôm nay người còn chưa chuẩn bị xong nha hoàn?"

"Xin gia thứ tội!" Lư cô cô kinh hoàng rơi lệ.

"Thực đơn sáng, trưa, tối của Hà di nương đâu?"

"Vừa... A nha!"

Thạch Thương Tiều đột nhiên đá cho Lư cô cô một cước, Lư cô cô quát to một tiếng, hai tay che lại máu mũi đang chảy trên mặt, cơ thể phát run.

Thấy Lư cô cô bị thương chảy máu, Uyển Nương bên cạnh định lên tiếng hỏi thăm nhưng không ngờ lại bị bà ta oán hận trừng một cái.

Đôi tay đang duỗi ra giữa không trung cương cứng tại chỗ.

"Ngô tổng quản, ngươi biết không báo, phạt nửa tháng tiền lương." Thạch Thương Tiều lạnh lùng nói với Ngô tổng quản.

Ngô tổng quản thấp giọng đáp.

"Hứa phó tổng quản, nô bộc dưới tay ngươi đánh Hà di nương, quản lý không nghiêm, phạt một tháng tiền lương."

"Vâng, gia." Hứa phó tổng quản cũng thấp giọng đáp.

"Vương Đại Hải trừng phạt theo gia quy." Hắn nói với Ngô tổng quản: "Chức vụ của Lư cô cô ngươi tạm thay, hai ngày này đề bạt mấy nhân tuyển thích hợp, mau chóng xử lý chuyện của Hà di nương."

"Vâng, thưa gia."

"Lư cô cô bị khai trừ."

Nói xong, Thạch Thương Tiều bước ra khỏi phòng.

"Gia!" Lư cô cô kinh hoảng la lên: "Là do nô tỳ sai, xin cho nô tỳ cơ hội, nô tỳ nhất định sẽ sửa đổi, gia..."

"Được rồi, Lư cô cô." Hứa phó tổng quản giữ chặt Lư cô cô lại: "Ngươi chết tâm đi, chuyện gia đã quyết định thì sẽ không bao giờ sửa đổi."

"Hu hu..." Lư cô cô khóc lớn, oán hận chỉ vào Uyển Nương: "Đều là do nàng ta! Đều là do nàng ta làm hại!"

Uyển Nương luống cuống nhìn Lư cô cô.

"Ta, ta xin lỗi, để ta đi xin giúp ngươi..."

"Hà di nương." Ngô tổng quản gọi nàng lại: "Mời ngài trở về tiểu viện, ngày thường, nữ quyến không được tùy tiện ra nhà chính."

"Nhưng mà..."

"Ngài đi nhanh đi." Hứa phó tổng quản cũng khuyên nàng: "Chuyện là do gia quyết định, không liên quan gì tới ngài. Gia có gia quy, phải chiếu theo quy củ mà làm mới phải."

Uyển Nương không biết nên làm thế nào chỉ đành phải đi theo đường cũ trở về tiểu viện.

Bạn đang đọc Sửu Thiếp (Dịch) của 7 Nguyệt Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngovandai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.