Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mừng thấy bạn cũ

Phiên bản Dịch · 2577 chữ

Chương 1: Mừng thấy bạn cũ

Đây là một cái hồ lớn đến không tính được, lại hết sức xinh đẹp. Mặt hồ xanh thăm thẳm, từ trời cao nhìn xuống tựa như có một viên ngọc bích gắn trên mặt đất, xao xuyến động lòng người. Quanh hồ là một mảnh sân cỏ xanh mượt, những ... cây cỏ này không cao, nhiều nhất cao hơn mắt cá chân một chút. Ở giữa hoa cỏ màu xanh còn mọc ra một loại hoa nhỏ màu trắng có lông mềm như nhung, làm cho người ta cảm thấy hết sức đáng yêu.

Mà xa xa bên ngoài sân cỏ một vòng thì là một mảnh rừng cây, một cái nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy cánh rừng thấp thoáng ở trong sương mù. Mà phía trên rừng cây, thỉnh thoảng có thật nhiều chim chóc ở tít trên cao quanh qua quảnh lại. Theo con chim bay càng cao, ngươi sẽ thấy dãy sơn mạch giống như một mảnh tường rào cao lớn. Dựa vào thế dãy núi, lúc này mới phát hiện nơi này vốn bị vô số núi cao bao hết trùng trùng điệp điệp.

Đây là một cái thế giới kỳ diệu và tốt đẹp.

Một con vịt màu lam to như trâu loại lớn, đung đưa đi tới bờ hồ, phù phù một tiếng nhảy xuống. Mà trong ao chẳng những có một đám đồng bạn của nó, còn có rất nhiều động vật thoạt nhìn rất kỳ quái không có trong thế giới của chúng ta.

Thí dụ như cách bầy vịt không xa còn có một đám quái điểu có cổ hạc, mai rùa, còn mọc ra một đôi cánh lớn, âm thanh kêu lên kia giống như đang bị nhét vào bồn cầu.

Đi qua tiếp còn có một đám có đầu hà mã, nhưng từ cổ trở xuống lại bắt đầu biến nhỏ giống như thân rắn, cái đuôi lại là đuôi cá, làm cho người ta nhìn không ra rốt cuộc là cá hay là thú. Nhìn kỹ, thậm chí có vài đầu Rồng trong truyền thuyết ở trong đó truy đuổi hi hí, thỉnh thoảng tóe lên bọt nước.

Mà bên bờ quang cảnh càng là để người ta kinh ngạc, bởi vì trên bờ quái thú chủng loại càng nhiều, có lớn lên giống tê giác, có cả con cún nhỏ nhưng một khi rống to lên, âm thanh kia lại là vang rung trời.

Còn có con giống như sư tử mạnh mẽ, nhưng có ba cái đuôi, cái đuôi lại là ba con rắn. Trong đám quái thú này cũng có chút ít động vật thoạt nhìn khá bình thường như gấu đen, con nai, khỉ đầu chó. . .

Nhưng vấn đề là, Gấu Đen thế mà dùng hai cái tay gấu thật to, nâng trước một cái chén lớn lên uống rượu. Uống xong còn để chén xuống, một bên Khỉ Con lập tức giúp nó rót rượu, còn cầm lấy một cái chén khác cùng Gấu Đen cụng ly. . . Trời ơi, hình như nó đang mời rượu.

Càng làm cho người ta há hốc mồm chính là, vài đầu con nai, sơn dương cùng thỏ, thế nhưng dùng hai chân đứng yên, lung la lung lay đánh túy quyền, múa may như điên.

Động vật đông đảo đa dạng, có hung mãnh, có ôn thuần, có ăn thịt cũng có ăn cỏ, có to như xe ngựa, cũng có nhỏ như kiến hôi, nhưng là một lòng hoà thuận vui vẻ.

Mà nơi cách bờ hồ không xa đứng nghiêm một cây đại thụ cao chọc trời, bên cây là phòng trúc nhỏ tinh xảo, phòng nhỏ được vây quanh bởi một vòng hàng rào, bên trên hàng rào bò đầy dây leo màu xanh biếc, ở giữa bên trong còn làm đẹp bằng mấy đóa hoa nhỏ khác nhau.

Gian phòng này cùng phòng nhỏ ở nông trại thông thường không có gì khác nhau, tại cửa giữ cửa là hai, ba đầu Kỳ Lân, mà từ hàng rào nhìn vào, trong đình viện cũng không phải gà vịt bình thường, mà là Phượng Hoàng, Thanh Loan (các loại) Thần Điểu.

Bên trong cảnh tượng hoà thuận vui vẻ này, bầu trời đột nhiên xuất hiện vài đạo quang mang, mấy đạo quang mang từ nhanh - mạnh mẽ rồi chậm lại rơi một mạch xuống bên cạnh Bờ Hồ. Bên hồ động vật thấy được, toàn bộ hướng về mấy đạo quang mang chạy tới, con vịt bự đang chơi nước vội vàng bơi lên bờ, mà Khỉ Con cùng Gấu Đen đang đấu rượu cũng cầm lấy bát to nhanh chân nhảy ra.

Hào quang tản đi, xuất hiện sáu người hình thái khác nhau, vào đầu chính là một đại hán khiêng vò rượu, thản ngực lộ bụng, như một con ngựa đen to lớn, tuy rằng lôi thôi lếch thếch nhưng lại mang theo một nét dũng cảm không nói ra lời.

Bên cạnh hắn là một tiểu cá tử quấn theo khăn trắng trên đầu, tiểu cá tử vóc người tuy rằng thấp bé, nhưng khí thế lại không thua bất luận kẻ nào.

Bởi vì từ trên người của hắn thỉnh thoảng truyền ra các loại mùi vị hương liệu, có cay độc hương phấn, cũng có chua đến răng mềm mùi vị lão dấm lâu năm. Những... mùi vị này trộn lẫn ở chung một chỗ, tạo nên mùi vị kỳ quái làm cho người ta là không nhịn được nhượng bộ lui binh.

Hai người phía sau, một lão nhân có vóc người cao gầy, râu tóc bạc phơ, ăn mặc một bộ thanh sam. Lão nhân còn vác một cái gùi thuốc trên lưng, bên hông giắt vào vài ba cái lọ thuốc, một thanh gỗ đào, một bộ lão dược nông thông thường.

Mà cạnh lão nhân là hai tên thanh niên diện mạo hao hao giống nhau, nhưng một tên khổ người mập mạp, môi trề ra, vẻ mặt hòa khí, một tên khác lại gầy như cây trúc, vẻ mặt khổ như ăn phải thuốc đắng.

Nói tới động vật đang xông tới, hướng về đám người đại hán lão nhân chạy, là trực tiếp lao đến. Nhưng hướng về cái tên có vẻ mặt đau khổ chạy, vừa nhìn rõ ràng người trước mắt, lập tức nhanh chóng sắp xếp gọn gàng một cái, điều chỉnh phương hướng, đổi thành hướng huynh đệ của hắn chạy tới.

Gấu Đen và Khỉ Con không ngừng vái chào với đại hán mặt đen, một đầu hươu nai cùng thỏ thêm mấy con thú nhỏ thì vòng quanh lão nhân đánh truyền. Mà vốn tại cửa phòng trúc mấy đầu Kỳ Lân, thì giống như cún con như thế, đụng đụng bên chân tiểu cá tử làm nũng, mà mấy con điểu thước càng là vòng quanh mập mạp bay múa.

Thoáng cái bên cạnh mấy người này, trừ tên mang vẻ mặt đau khổ kia ra, quanh những người khác đều vây quanh động vật lớn nhỏ, huyên huyên náo náo, thật là náo nhiệt. Điều này làm cho người đang có vẻ mặt đau khổ càng phát ra khí tức âm trầm. Hắn không nhịn được mắng to: “Bà nội ơi, những. . . tiểu súc sinh này cũng quá thực tế đi!” Những người khác không nhịn được phá lên cười.

Lúc này một trận tiếng đàn thanh thoát phiêu dật vang lên, nhẹ nhàng hoạt bát mang theo sự cao hứng trong nội tâm người gãy đàn. Âm điệu vui mừng lay lắt khiến người ta cảm nhân được một cổ nhìn thấy lão hữu mà vui sướng. Một ca khúc đơn giản đầy đủ biểu đạt ra, chủ nhân đối với khách tới đích xác là rất hoan nghênh.

Nghe khúc hoa anh thảo này, mấy người không nhịn được nhìn nhau cười một tiếng, bởi vì tiếng đàn quen thuộc kia, chính là người bạn già của mình đang gảy đàn. Mấy người mỗi người móc ra rất nhiều đồ chơi nhỏ, đem những ... thứ này cho những người bạn nhỏ chung quanh, đuổi đi bọn chúng, lúc này mới đi vào trong phòng trúc.

Mấy người mới vừa vào đến bên trong viện, lúc này tiếng đàn cũng đúng lúc ngừng lại. Một người thanh niên xuyên áo lam, mạo so sánh tử đều, có cổ hơi thở giống như gió nhẹ thân thiết, đang ngồi trước một chiếc kỷ trà. Nhìn đến khách tới, trên mặt người trẻ tuổi lộ ra một nụ cười hết sức rực rỡ ánh mặt trời, tay vung lên, đàn cổ nằm trên kỷ trà đã biến mất.

Hắn đứng dậy đón nhận trước, không chút nào làm làm nhẹ ủng tiểu cá tử một chút, mới dùng một giọng nói rất có từ tính nói ra: “Cùng quân từ biệt một ngàn tám trăm năm, hôm nay tái kiến, thật là vui mừng biết bao.”

Đại hán đang khiêng vò rượu rất là dũng cảm nhẹ đấm vào lồng ngực người trẻ tuổi một cái, lớn tiếng nói: “Mụ nội nó Mạc Ngôn Đạo, cuối cùng lại gặp được tiểu tử ngươi rồi, bị ngăn ở cửa nhà mình nhiều nằm như thế ngươi cũng thật là chịu được.”

Người có vẻ mặt đau khổ kia cũng nhìn người trẻ tuổi, hốc mắt hơi đỏ lên, có chút nghẹn ngào nói: “Đạo ca, đã lâu không gặp.”

“Phong Thần đài một nhóm vẫn thuận lợi? Triệu huynh nhỉ?” Người trẻ tuổi cũng là có chút kích động, chẳng qua tĩnh tu nhiều năm, khiến cho tâm tình của hắn sớm đã không dễ dàng ba động.

“Ha ha ha ~ đó là đương nhiên, tuy rằng trên đường bị mấy bầy cháu con rùa đánh lén, có điều những ... này đứa hỗn tạp này sao có thể ngăn cản bước chân của đại gia đây. Triệu bàn tử kia, nửa đường nói hắn tìm được thứ tốt, ngươi cũng biết đức hạnh tên kia, có bảo bối thì nhất định phải thu vào tay, cho nên hắn chậm một chút nữa mới đến. Tốt lắm nhé! Các ngươi còn đứng đó làm gì, Mạc tiểu tử khách tới, ngươi sẽ không để cho chúng ta đứng đi?” Đại hán người đen cười toe toét, miệng cười nói.

Mạc Ngôn Đạo lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Là ta thất thố rồi! Các vị, mời ngồi. Bất quá lão Khang, đều là người mình, ngươi dùng bộ dáng kia có mệt mỏi quá hay không?” Nói xong tay trái nhẹ vẫy, một chiếc bàn đá kéo theo mấy cái ghế đá nhanh chóng bay tới.

Mạc Ngôn Đạo nói xong, Quý Khang toàn bộ thân hình một trận vặn vẹo, lập tức từ một đại hán hào phóng, hóa thành một mỹ nam tử hết sức anh tuấn, lại mang theo ba phần âm nhu. Sự tuấn tú của hắn cùng Mạc Ngôn Đạo hoàn toàn bất đồng, Mạc Ngôn Đạo là một loại phiêu dật rả rích, mà Quý Khang lại là âm nhu đến còn hơi vị phấn son.

“Mụ nội nó, lão tử là một đại nam nhân, lại sinh ra như một dạng đàn bà, có biện pháp nào?” Quý Khang mắng liệt liệt nói, nhưng vẫn theo Mạc Ngôn Đạo, biến trở về nguyên hình.

Mấy người này chính là từ Phong Thần đài, thuận lợi lấy được thần vị Tửu Thần Quý Khang, Dược Thần Ông Bách Cửu, Thực Thần Chu Mãn Hán, Phúc Thần Thường Hành Vận, Mi Thần Thường Thán Tức.

Trước mặt mỗi người vừa mới ngồi xuống, Tửu Thần Quý Khang vung tay lên, sáu cái chén rượu lấy mỹ ngọc điêu thành lập tức xuất hiện ở trên bàn, Quý Khang cười nói: “Đã bước lên Phong Thần đài, phần thần lực túy tửu này còn chưa có thử qua, hôm nay mọi người tới thử xem ta dùng thần lực ủ rượu mới có ngon đến đâu nào.”

Thực Thần Chu Mãn Hán cũng cười nói: “Có rượu không có món ăn sao cho được, thật vất vả có được thiên kết thiên lực, dù sao cũng phải nhường ta khoe khoang cùng. Ông lão, lão cũng nên trợ giúp ta một chút tài liệu.”

“Nói hay lắm, nói hay lắm, cần cái gì ngươi cứ việc lấy, trong gùi thuốc này cho ngươi cũng được.” Ông Bách Cửu cười ha hả nói.

Chu Mãn Hán từ gùi thuốc chọn ra vài gốc tiên thảo, ném lên không trung, sau đó dùng bàn tay to cắm xuống đoàn hỏa quang hỗn hợp, tay phải liên tục huy động, trong nháy mắt ở giữa bàn xuất hiện tám cái mâm. Chu Mãn Hán khẽ quát một tiếng: “Phân!”

Giữa không trung các loại tiên thảo từng cái một rơi vào trong mâm, mỗi một bàn chẳng những nóng hổi, còn có mùi thơm mê người làm người ta thèm thuồng, càng thần kỳ chính là, tuy rằng từ không trung rơi xuống, nhưng những thức ăn này lại là một chút cũng không sứt mẻ, ngược lại đều thật chỉnh tề đẹp đẽ vô cùng.

Đang lúc mấy người giơ đũa muốn sảng khoái cắn ăn, một đạo kim quang lại rơi vào trong tiểu viện, lúc kim quang tản đi, một người mập mạp với toàn thân từ trên xuống dưới mang theo vô số châu báu đồ trang sức đeo tay, xuyên vàng mang bạc cả người giống như cây giáng sinh lòe lòe phát sáng, cứ như thế xuất hiện ở trước cửa viện tử.

“Triệu Tiền Tôn, ngươi tên tiểu tử thúi, đến chậm phạt ba chén!” Mấy người thấy được bàn tử, tất cả đều vui vẻ hét lớn.

Nhưng trên khuôn mặt tròn trịa của Triệu Tiền Tôn, lúc này lại là vẻ mặt kinh hoảng, Mạc Ngôn Đạo bọn người mới phát hiện không đúng.

Chưa đợi Mạc Ngôn Đạo đặt câu hỏi thì hắn đã nói: “Mạc ca, sự tình lớn rồi, chủ nợ của ngươi đám người kia vừa mới đã tìm được cửa sau ở phòng hộ đại trận mà mà ngươi lưu cho chúng ta rồi. Có bảy, tám người ngăn ở đó, còn có người đang thử đi vào, nếu như ta không đúng lúc dùng cửu thiên kim nha đánh lạc hướng các nàng, chỉ sợ ta cũng không vào được, ngươi nhanh lên đem cái cửa sau kia chắn, lấp, bịt đi!”

Mạc Ngôn Đạo vừa nghe, sắc mặt cũng nhịn không được nữa phải biến đổi, vội vàng bấm động pháp quyết, đem trận thế phía ngoài thay đổi. Mà vẻ mặt những người khác lại là khổ không nói ra lời, không nghĩ tới toàn bộ bị vây ở chỗ này rồi, tuy rằng phía ngoài đám oán nữ kia là tìm Mạc Ngôn Đạo, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bản thân mình, dù sao có người nào không biết, mình chính là Mạc Ngôn Đạo – những người bạn đáng tin.

“Đạo lão đệ, bọn này. . . Hừm. . . Hồng phấn tri kỷ lại có thể như thế. . . Cuồng dại, thật là làm chúng ta bội phục.” Ông Bách Cửu vuốt vuốt chòm râu dài, cười khổ nói.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.