Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về nhà

Phiên bản Dịch · 2568 chữ

Chương 11: Về nhà

“Không sai, Thanh Trúc nói thiên thư ở trong bụng Tiểu Đậu Tử, nhưng lại chưa có ai nhìn thấy thiên thư bị hắn ăn đi. Trong Thần luyện Tứ hữu, Thanh Trúc này làm cho ta cảm giác, tâm cơ của hắn là sâu nhất. Hắn nói ở trong bụng Tiểu Đậu Tử, cũng không nhất định là thật.”

“Đúng nha! Sư tỷ, đoạn thời gian này, chúng ta hạ dược cho Tiểu Đậu Tử, cũng chỉ thiếu điều chưa có để ngũ tạng lục phủ của hắn xổ ra mà thôi. Thiên thư nếu ở trong bụng của hắn, đã sớm đi ra.” Nguyệt Trừng cũng đồng thời nói.

Nghe ý kiến hai sư muội, Nguyệt Liên Phi cẩn thận suy tư, xem có phải hay không tất cả người thật bị Thanh Trúc lừa rồi. Không nghĩ còn tốt, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, người tâm cơ thâm trầm như thế, nói không chừng là cố ý để cho mình cướp người đi, mưu đồ họa thủy đông lưu. (họa thủy đông lưu: đem nguồn gốc tai họa đẩy sang chỗ khác)

Nhìn hai sư muội một hồi, Nguyệt Liên Phi cuối cùng mới nói: “Hai muội nói cũng rất có khả năng, xem ra tất cả mọi người bị Thanh Trúc xoay quanh, nhưng nếu chúng ta nói, không có lấy được thiên thư, sợ rằng những người khác cũng sẽ không tin.”

“Thế cũng không sao, dù sao thanh minh ra ngoài, tin rằng có người sẽ tin tưởng, nếu không nữa thì chúng ta trở về, cũng không cần phong sơn đóng cửa, nhưng cũng không mang đệ tử tùy ý đi ra ngoài đi lại, đến lúc này càng lộ vẻ bọn họ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Nguyệt Lạc Sương đề nghị nói.

Nguyệt Liên Phi nghe hết sức đồng ý nói: “Lạc Lạc ngươi nói có lý, bất kể như thế nào, chúng ta đi ra ngoài hơn nửa năm rồi, cũng cần phải trở về, thuận tiện đem Tiểu Đậu Tử thu vào sơn môn.”

Nói tới đây, Nguyệt Liên Phi cười cười với Nguyệt Lạc Sương: “Lại nói tiếp, đây là nam đệ tử đầu tiên của Minh Nguyệt Các chúng ta, sư muội ngươi thân là sư phụ, thật sự là gánh nặng đường xa nha!”

Nguyệt Lạc Sương mang theo nụ cười nói: “Ngày đó tuy là tình thế bắt buộc, nhưng đã nhận lấy Tiểu Đậu Tử rồi, ta cũng sẽ cố gắng dạy bảo hắn.”

Lúc này Nguyệt Trừng lại đột nhiên thổi phù một tiếng, bật cười.

Nguyệt Liên Phi cùng Nguyệt Lạc Sương lập tức tò mò, nhìn tiểu sư muội của mình, Nguyệt Trừng vừa cười nói: “Mấy ngày qua tiểu tử này bị Lạc Sương sư tỷ đánh cái mông giờ thành con khỉ luôn rồi, sau này sợ rằng sư phụ gọi hắn đi hướng đông, hắn cũng không dám đi tây.”

Nguyệt Liên Phi với Nguyệt Lạc Sương nhìn nhau một cái, nghĩ đến việc, Tiểu Đậu Tử chỉ cần nhìn thấy Nguyệt Lạc Sương một cái, bộ dáng kia y như là chuột nhìn thấy mèo vậy, hai nữ cũng lập tức cười duyên lên. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Đậu Tử đã hối hận vô số lần, ban đầu tại sao lại đáp ứng bái sư nhập môn, hiện tại hắn sắp bị đám ... đàn bà thúi này chỉnh cho chết rồi.

Còn đệ tử của Minh Nguyệt Các, không biết có phải hay không bởi vì chưa bao giờ có nam đệ tử, cho nên cảm thấy đặc biệt mới mẻ, hay là bởi vì đối với phái nam có cừu hận lạ thường. Từ trên xuống dưới, từ Minh Nguyệt Các Các chủ - Nguyệt Liên Phi, cho đến một đệ tử bình thường đều lấy việc trêu cợt Tiểu Đậu Tử làm thú vui.

Trên thực tế Tiểu Đậu Tử lại chạy tiếp nhiều lần, nhưng dưới sự phù hộ của Mi Thần, mỗi lần đều bị bắt trở lại. Mà chỉ cần bị bắt trở lại, nữ thần trong mỗi đệ tử các môn phái - Nguyệt Lạc Sương Nguyệt tiên tử, đều sẽ đích thân phết lên Thiết Sa Chưởng, đánh cho cái mông Tiểu Đậu Tử sưng thành mặt con rùa.

Nguyệt Liên Phi quyết định xong, chúng nữ bắt đầu hành động, kiều trang bỏ xuống, thay hình đổi dạng bí mật lên đường. Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, cuối cùng cũng trở lại nơi đóng quân của Minh Nguyệt Các sư môn. Thế nhưng tới nơi đóng quân Minh Nguyệt Các rồi, trước mắt lại là một vùng hoang vu, đừng nói phòng ốc, liền ngay cả bóng người cũng không có.

“Đại sư tỷ, các ngươi ở nơi này?” Nguyệt Bích báo cho Tiểu Đậu Tử, một mảnh núi hoang này chính là nơi đóng quân của Minh Nguyệt Các, làm Tiểu Đậu Tử ngu luôn tại chỗ.

“Đúng vậy, vùng sơn mạch này được gọi là Thái Chân sơn mạch, không chỉ là chúng ta ở nơi này, ngươi ngày sau cũng là ở nơi này.”

Tiểu Đậu Tử lúc này, không tự chủ nhớ lại hồi trước, nghe nói trong sách cùng một ít lão khất cái từng nói qua, trong núi có hồ ly tinh, sẽ hóa thành nữ tử xinh đẹp đi ra ngoài dụ dỗ nam nhân đem về ăn.

Không nghĩ coi như bỏ qua, càng nghĩ càng sợ, hắn thật sự không nhịn được, răng nanh chạm vào nhau run cầm cập hỏi: “Các ngươi không phải là đại tiên đi?”

“Đại tiên?” Chúng nữ cảm giác có chút phình cả não cũng sờ không đến đầu mối gì, Nguyệt Như đứng bên cạnh Nguyệt Trừng đột nhiên nghĩ đến, một vài tập tục dân gian, luôn xưng hồ ly tinh là đại tiên. Nàng thì thầm bên tai Nguyệt Trừng vài câu, sắc mặt Nguyệt Trừng lập tức lộ ra vẻ giảo hoạt.

Nguyệt Trừng ra vẻ ra âm trầm nói: “Không nghĩ tới ngươi tự mình đoán được, chúng ta thật không ngờ đó.”

Tiểu Đậu Tử nhất thời phát xanh cả mặt, rất nhanh lại trắng bệch đi, hai chân còn không ngừng run rẩy, hàm trên hàm dưới rắc, rắc, rắc lập cập va chạm liên hồi. “Ngươi, ngươi, các ngươi, không, không, không được ăn, ăn ta. Ta, ta, ta thịt rất, rất thúi.”

Nhìn Tiểu Đậu Tử nhát gan như thế, tất cả mọi người ồn ào cười to, mấy đệ tử trẻ tuổi toàn bộ cười thành một đoàn. Nhìn chúng nữ cười, Tiểu Đậu Tử có ngu si cũng biết, mình lại bị tên Tiểu sư thúc này đùa bỡn.

Trong lòng thầm mắng một câu: “Bọn bà tám!” Chẳng qua cũng vẻn vẹn trộm mắng trong lòng, trong khoảng thời gian này tới nay với vô số quả đấm, đã sớm dạy cho Tiểu Đậu Tử, đám sư thúc, sư tỷ này không có một tên dễ chọc.

Theo một đạo pháp quyết Nguyệt Liên Phi vừa đánh ra, phía trước hai tòa núi đột nhiên tách ra hai bên, ở giữa đột nhiên xuất hiện vài tòa sơn phong xanh ngắt ướt át, cùng với một tòa sơn cốc vô cùng duyên dáng. Sơn cốc vừa xuất hiện, có hai đạo kiếm quang lập tức bay ra, hai thiếu nữ tuyệt sắc giống nhau như đúc dẫm ở trên phi kiếm, thoáng cái đã bay đến trước mặt.

Đôi tỷ muội song sinh vừa đáp xuống đất, thấy rõ người tới, không hẹn mà cùng vui mừng duyên dáng gọi to: “Sư tỷ, sư muội các ngươi đã về rồi!”

“Đoạn thời gian này, trong phái không có phát sinh chuyện gì chứ?” Nguyệt Liên Phi vừa đi vừa hỏi hai sư muội.

“Có Tam sư thúc và Tiểu sư thúc ở, làm sao có thể có chuyện?”

“Đúng nha! Ngược lại chúng ta ở trong phái, đều nhanh nhàm chán đến chết rồi, lần sau nếu có ra ngoài mà nói, phải đổi đến lượt chúng ta đi.”

“Luôn để chúng ta ở lại!”

“Đúng nha! Chúng ta hai tỷ muội thật đáng thương đó ~!”

Hai tỷ muội sinh đôi mới mở miệng nói chuyện, là vừa nhanh vừa vội, giọng điệu lại giống như nhau, còn mang một ít khẩu âm vùng Giang Nam, nghe vào như đang nghe ca hát.

Nguyệt Liên Phi đối với hai sư muội này còn thật sự có chút không yên tâm, tuổi các nàng tuy rằng cùng tiểu sư muội sàn sàn nhau, nhưng về mặt tâm cảnh còn hơi non một chút, còn mang tính trẻ con rất nhiều. Mà Nguyệt Trừng mặc dù có lúc cũng sẽ có chút trẻ con, nhưng đối mặt với chánh sự, vẫn ổn trọng hơn nhiều.

Tỷ muội sanh đôi hoạt bát này, rất nhanh đã chú ý tới sinh vật lạ đang đứng trong ngàn hoa - Tiểu Đậu Tử, hai nữ đột nhiên hét to: “A!”

“Xảy ra chuyện gì!”

Tất cả mọi người bị hai tỷ muội này làm cho dọa nhảy dựng, vài đệ tử khá trẻ tuổi, còn ngự kiếm nhìn quanh mọi nơi. Mà Tiểu Đậu Tử càng là phản ứng nhanh chóng, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, co đầu rụt cổ thành một đoàn.

“Sao sẽ có nam nhân?” Cái miệng nhỏ nhắn của hai người há thành hình chữ O, giương thật to, kinh ngạc tới cực điểm. “Đúng nha! Lần này hẳn là phải cướp thiên thư, sao lại đoạt người đàn ông trở về.”

“Phi phi phi, hai tên nha đầu chết tiệt kia, nói khó nghe vậy, cái gì là đoạt nam nhân, tiểu quỷ này nhiều nhất chỉ coi như là nam hài. Hắn là đệ tử mà Lạc Lạc sư tỷ mới thu được, các ngươi nói bậy nói bạ cái gì?” Nghe hai sư tỷ nói khó nghe, Nguyệt Trừng lập tức lớn tiếng, dù sao bình thường đám tỷ muội sớm thói quen việc đấu võ mồm với nhau.

“Hắn là đồ nhi của Lạc Lạc sư tỷ? Vậy thì tốt quá, tiểu sư điệt, chúng ta nhưng là Tứ sư thúc, Ngũ sư thúc của ngươi, ngươi cũng có thể gọi ta Thanh Loan sư thúc, gọi nàng là Hồng Phượng sư thúc.” Hai tỷ muội vừa nghe Tiểu Đậu Tử là Nguyệt Lạc Sương vừa thu đệ tử, hai ánh mắt nhất thời sáng lên, tỷ muội các nàng lại có tân đối tượng đùa nghịch rồi, cứ vậy mà làm.

Đoàn người một bên đấu võ mồm một bên giải thích lai lịch của Tiểu Đậu Tử vừa cùng nhau đi vào, đoàn người nhanh chóng biến mất trước miệng sơn cốc, hai tỷ muội song sinh tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết, toàn bộ sơn mạch lần nữa tan biến trong mảnh đất hoang vu.

Lúc đoàn người Tiểu Đậu Tử vào trong sơn cốc, Tiểu Đậu Tử không nhịn được lại bắt đầu loạn nghĩ, mình đã chết rồi sao? Bằng không cũng đã tới Tây Thiên, đơn giản là hết thảy trước mắt thật sự quá đẹp, một tòa nóc quỳnh lâu ngọc vũ với mỗi nóc đều là khắc rồng họa phượng hết sức tinh xảo. (quỳnh lâu ngọc vũ: Lầu gác làm bằng ngọc đẹp)

Xung quanh mỗi nóc lầu đều vây quanh vô số cây xanh, mà dưới cây xanh thì có các loại hoa đang đua nhau khoe sắc, hơn nữa những lầu các này mỗi một nhà đều cực hoàn mỹ, cùng hoàn cảnh chung quanh hòa chung một chỗ.

Tiểu Đậu Tử đều nhìn ngây người, cả người há to mồm ngây ngốc nhìn chung quanh, một bộ nhà quê lên tỉnh như vậy. Thấy Tiểu Đậu Tử kia trở nên ngu một dạng, chúng nữ cũng cười trộm lên, nhưng Tiểu Đậu Tử đã mắc nhìn cảnh đẹp trước mắt đến ngây người.

“Nơi này chính là chỗ đóng quân của sư môn chúng ta - Nguyệt Cốc, nóc cao nhất nằm giữa với tám tầng lầu kia gọi là Minh Nguyệt Các, Minh Nguyệt Các ở lúc sáng lập ra môn phái nên mới lập chính giữa. Mà các lầu ở ngoài còn có là Thư, Kiếm, Đan, Khí - tứ đại các, chúng Các chủ lại lấy Minh Nguyệt Các Các chủ vi tôn, mà sư phụ chúng ta chính là Thư các Các chủ.” Đại sư tỷ tương lai - Nguyệt Bích nhẹ giọng nói với Tiểu Đậu Tử.

“Bích nhi, lát nữa ngươi mang tiểu sư đệ đi xuống nghỉ ngơi trước, sáng mai ta sẽ dẫn hắn đi bái lạy sư tổ để chính thức nhập môn.” Nguyệt Lạc Sương xoay người về phía Nguyệt Bích phân phó nói.

“Vâng, để ta mang tiểu sư đệ đi xuống.”

Sáng sớm hôm sau Tiểu Đậu Tử đã bị Nguyệt Bích đào lên, vội vã ăn xong bữa sáng lại chạy tới Minh Nguyệt Các chuẩn bị chính thức nhập môn.

Chẳng qua là từ lúc ăn sáng bắt đầu có đệ tử trong phái, tò mò soi xét nam đệ tử chưa bao giờ có này, khiến cho Tiểu Đậu Tử vốn da mặt rất dày, cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Khi Nguyệt Bích mang theo Tiểu Đậu Tử dẫn tới phòng nghị sự ở Minh Nguyệt Các, đại sảnh đã có mặt mấy người, chưởng môn Nguyệt Liên Phi an vị ngay vị trí chính giữa, hai bên thì đều có một mỹ nhân cung trang đẹp đẽ ngồi cạnh. Sư phụ Tiểu Đậu Tử, Nguyệt Lạc Sương mang lụa che mặt, ngồi ở bên trái chỗ đầu tiên.

“Lạc Lạc, hắn chính là Tiểu Đậu Tử sao?” Một giọng nói thanh thúy như ngọc bỗng nhiên vang lên, vừa nhìn nơi âm thanh phát ra, chính là mỹ nhân mặc cung trang vàng nhạt ngồi ở bên trái Nguyệt Liên Phi.

Chỉ thấy nàng lông mày hơi gấp, mũi ngọc thẳng tắp, hai tròng mắt như mang theo hơi nước, làn da như bạch ngọc, một đầu mái tóc đen nhánh được búi tại sau đầu, cả người thoạt nhìn vừa ung dung lại hoa quý.

Nguyệt Lạc Sương thẳng thắn đáp: “Hồi sư phụ, đó chính là Tiểu Đậu Tử mà đệ tử có nhắc tới trong lúc bẩm báo tối qua, ở trong sự kiện thiên thư lần này ta mới thu đệ tử.”

Mỹ nhân với một thân cung trang này chính là sư phụ Nguyệt Lạc Sương - Nguyệt Thu Thiền, nàng cẩn thận đánh giá Tiểu Đậu Tử từ trên xuống dưới một phen, mới khẽ mở môi anh đào, mở miệng nói: “Minh Nguyệt Các tuy rằng cho tới nay đều chỉ thu nữ đệ tử, kỳ thật môn quy cũng không có nói không thể thu nam đệ tử, vì vậy gặp phải loại này tình huống, Lạc Lạc ngươi đưa ra quyết định này cũng không sai. Thế nhưng đại bộ phận phần công pháp của Minh Nguyệt Các chúng ta, hình như đều chỉ thích hợp với nữ tử, phải dạy đứa nhỏ này như thế nào đúng là một vấn đề đây.”

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.