Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn ăn đùi gà

Phiên bản Dịch · 2590 chữ

Chương 14: Ta muốn ăn đùi gà

Bởi vì lúc Ngô Đạo Tử đụng đầu trên bàn, chữ mà hắn vừa mới viết còn chưa có khô mực, thế là khi hắn ngẩng đầu lên, cái trán in hẳn một chữ Vương nghiêng nghiêng ngả ngả, đầu mũi cũng bị đen lại cả. Thoạt nhìn vô cùng tức cười, chúng nữ bình thường nào có thấy ai như vậy, từng bước từng bước đương nhiên là cười thành một đoàn, mắc cười hơn là Ngô Đạo Tử lại còn lộ ra vẻ mặt mịt mờ.

Cười như điên một lát, Nguyệt Thanh Nhi nghiêm mặt lại, nàng chà nhẹ nước mắt rơi ở khóe mắt, thấy Ngô Đạo Tử ở đó một bộ đáng thương không biết làm sao cả, thế là nàng mở miệng nói: "Được rồi, mọi người không cần cười nữa, xem ra tiểu sư đệ rất mệt, vậy chúng ta nghỉ giải lao một lát."

"Da! Thật tốt quá! Tiểu sư đệ cám ơn ngươi La ~!" Nhóm nữ đồng nghe được có thể nghỉ ngơi, lập tức khép lại sách vở, một đám mặt mày hớn hở.

Nguyệt Thanh Nhi thì đi tới trước mặt Ngô Đạo Tử, ngồi chồm hổm xuống, móc ra một mảnh khăn lụa, cười nhẹ nhàng giúp Ngô Đạo Tử lau chọ mực trên mặt. Nhìn thấy khăn lụa trong tay Nguyệt Thanh Nhi bị đen thành một cục, Ngô Đạo Tử mới biết được mọi người đang cười cái gì, chính hắn cũng cười khà khà một tiếng.

"Tốt lắm, thừa dịp hiện tại nhanh đánh lên tinh thần, lát nữa không nên lại ngủ thiếp đi." Nguyệt Thanh Nhi khẽ cười nói. Ngô Đạo Tử vội vàng gật đầu. Nhìn Nguyệt Thanh Nhi rời đi, Ngô Đạo Tử cảm thấy mấy cái sư tỷ này tuy rằng rất biết đánh người, nhưng thực ra làm người cũng không tệ lắm.

Cứ như vậy Ngô Đạo Tử thuận lợi bắt đầu cuộc sống mới tại Minh Nguyệt Các, thời gian ngày ngày trôi qua, hắn từ từ dung nhập với môi trường nơi đây. Trong đoạn thời gian này, Ngô Đạo Tử tuy rằng tu luyện công pháp Trúc Cơ của Minh Nguyệt Các Trúc Cơ, nhưng Thanh Tâm Quyết cũng không có bỏ bê một bên.

Mỗi ngày trước khi ngủ, hắn cũng sẽ luyện mấy lần, bởi vì ở một lần đang nhàm chán, hắn phát hiện chỉ cần luyện mấy lần Thanh Tâm Quyết, thì mình sẽ ngủ ngon hơn. Dĩ nhiên hắn hoàn toàn không biết, bởi vì có Dẫn Mộng Ngọc liên hệ, Thường Thán Tức có khi cũng có thể biết ý nghĩ trong mộng của hắn.

Nếu như không phải do Thần giới quá xa mà nói, Thường Thán Tức đều có thể phi xuống thanh lý môn hộ con chuột nhỏ, lại dám xem công pháp của mình là thuật thôi miên, thế này cũng quá khinh người rồi.

Thu công xong, Ngô Đạo Tử không nhịn được thì thầm: "Kể từ lần trước, tới bây giờ chưa từng lại mơ tới chuyện kia, hay là ta chỉ nằm mơ? Thế nhưng Thanh Tâm Quyết vẫn có chút hiệu quả nha? Coi như xong, không có mơ tới nữa cũng không có sao, đối với một cái sư phụ liền ngay cả đùi gà đều cầm không ra, không cần quá để ý."

Thường Thán Tức ở Thần giới rú lên một trận lồng lộn, những người khác thì cười lật cả mặt ra, bọn họ không nghĩ tới Thường Thán Tức sẽ thu về như thế một tên quá là hài mà.

"Lão Thán, ngươi lần này có thể làm đúng một việc rồi, dựa theo tính nết đồ đệ này của ngươi này, cho dù không thể cứu chúng ta, chỉ bằng vào trò khôi hài của hắn, cũng giúp chúng ta bớt đi buồn bực rồi, không lỗ không lỗ." Tửu Thần Quý Khang phe phẩy cây quạt, cười to nói.

Những người khác cũng đồng ý mỉm cười gật đầu, Thường Thán Tức thối cả mặt, mắng: "Mụ nội nó, lão tử thu tiểu tử thúi này, cũng không phải là tới khôi hài, nếu như hắn không làm lão tử nở mày nở mặt, lão tử sẽ. . . Sẽ. . ."

"Sẽ làm sao?" Mọi người đồng thanh hỏi.

"Lão tử sẽ khiến cho hắn giống như Mạc lão ca, cả đời bị nữ nhân đuổi theo không ngừng!" Tất cả mọi người không nghĩ tới Thường Thán Tức sẽ nói lời này, trừ Mạc Ngôn Đạo vì thế mà buồn bực ra, những người khác lại cười nghiêng cười ngã.

"Nín thở ngưng thần, thủ tâm định ý, ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì?" 〝 đông! 〞 Nguyệt Lạc Sương nói xong không nhịn được lại thưởng cho Ngô Đạo Tử một cái gõ đầu vang dội.

Ngô Đạo Tử cũng chỉ có thể đáng thương nhìn Nguyệt Lạc Sương, Nguyệt Lạc Sương tuy rằng trong lòng mềm nhũn, nhưng đối với việc tu luyện này nàng cũng không mềm lòng được. Có điều giọng điệu cũng nhẹ lại rất nhiều: "Ngươi hôm nay rốt cuộc đang nghĩ chuyện gì? Sao mơ mơ màng màng như vậy?”

Nói xong cặp con ngươi màu lam của Nguyệt Lạc Sương nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng Ngô Đạo Tử chỉ là cúi đầu, nãy giờ không nói gì. Tiểu đệ tử này của mình, từ hồi tới Minh Nguyệt Các đến bây giờ, đã mấy tháng rồi, tiểu tử này trừ lúc mình đi tìm hắn ra, hắn chưa bao giờ sẽ chủ động tìm đến mình.

Có thể là bị mình làm cho sợ đi, mỗi lần nhìn thấy mình, luôn là giống như con chuột nhìn thấy mèo vậy, liền ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mình.

"Tuy rằng ta là sư phụ của ngươi, nhưng thật sự trong Minh Nguyệt Các chúng ta, sư phụ cũng giống như tỷ tỷ của các ngươi thôi. Ta hi vọng ngươi có thể đem tâm sự của ngươi kể cho ta nghe, ta mới có thể giúp ngươi xóa bỏ ma tâm , bằng không ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không tiến bộ." Nguyệt Lạc Sương nhẹ giọng hỏi, âm thanh êm ái hoàn toàn không giống lúc nói chuyện với người ngoài lạnh như băng, trong giọng nói luôn là sẽ mang theo một chút ôn hòa .

Nhìn ánh mắt màu lam kia của Nguyệt Lạc Sương, Ngô Đạo Tử cũng không sợ, bởi vì hắn nghe người ta nói qua, ở Tây Phương có một chủng người có màu con ngươi chính là như vậy. Ngược lại mỗi lần nhìn vào đôi mắt Nguyệt Lạc Sương, tâm thần hắn sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn, mà không thể nói ra chuyện này, nên những người khác đều cho là mình rất sợ sư phụ.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng Ngô Đạo Tử cảm giác, cảm thấy nếu như bị biết, bản thân mình lại bị con ngươi của sư phụ làm cho mê hoặc, sẽ rất xấu hổ.

Cho nên hắn cũng làm hết sức để không cùng Nguyệt Lạc Sương tiếp xúc, dè đặt sợ bị phát hiện bí mật nhỏ, nhưng hôm nay có một việc, làm hắn thật sự không nhịn được, khiến cho hắn phải gặp Nguyệt Lạc Sương nói chuyện.

"Cái này. . . Sư phụ. . . Ngươi. . . Trước ngươi không phải đã nói, ta ngày ngày đều có thể có đùi gà ăn, nhưng. . . Thật là người ta đều có vài. . . Vài tháng không có ăn qua thịt." Ngô Đạo Tử cuối cùng mới nhỏ giọng, hơi quanh co nói.

Nói thật ra trong khoảng thời gian này tới nay, sống ở Minh Nguyệt Các đều tốt hơn nhiều so với trước kia, mặc dù thường bị những sư thúc, sư tỷ “thu thập”, có khi còn bị sư phụ với sư bá động quyền động cước. Nhưng ít ra còn hơn lúc trước, không cần nhịn đói, chịu qua gió táp mưa sa, cũng không cần như con chó vì kiếm ăn chạy tới chạy lui.

Muốn nói có cái gì bất mãn, đó chính là vấn đề về thức ăn. Minh Nguyệt Các trừ Nguyệt Lạc Sương một đời đệ tử này, đã qua Tích Cốc kỳ, tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít cũng còn muốn ăn một chút gì đó, nhưng nhu cầu không phải là rất lớn.

Thông thường mà nói đều là do một ít đệ tử đi làm cơm, nhưng những nữ hài tử này đều là tuổi rất nhỏ đã vào Minh Nguyệt Các, nào học qua làm cơm. Hơn nữa đều là nữ nhân, đều không thích cảnh giết chóc máu chảy đầm đìa, cho nên mỗi lần thức ăn đều là rau cỏ đậu hủ, rau cỏ cũng chỉ là sơ sài luộc qua, cơm có khi còn nấu không quen.

Một ngày hay hai ngày còn có thể, này có mấy tháng trời, Ngô Đạo Tử nào chịu được, hơn nữa vốn mong đợi đùi gà, lại chỉ ở bên ngoài ăn được mấy lần, còn là tăng thêm thuốc xổ, Ngô Đạo Tử dĩ nhiên quanh co nói vậy.

Nguyệt Lạc Sương vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Chúng ta là người tu đạo, sao có thể khuất phục trước việc thèm khát uống, huống chi theo tu vi tinh tiến, ngươi tự nhiên bắt đầu ích cốc, nhịn một chút, rất nhanh sẽ trôi qua thôi."

Lời này đối với Ngô Đạo Tử mà nói, rõ ràng không có tác dụng gì, làm ăn mày nhiều năm như thế, thứ quan trọng nhất chính là ăn, không có mất đi làm sao biết có được vui sướng, không có đói qua làm sao hiểu rõ no bụng hạnh phúc

Cho nên Ngô Đạo Tử vẫn là rất chấp nhất nói: "Nhưng là ngươi đáp ứng ta mỗi ngày đều có đùi gà, như ngươi vậy là bất tín, bà nội có nói qua làm người phải biết giữ chữ tín."

Nguyệt Lạc Sương thật là bị tiểu đồ nhi này làm cho có chút tức giận, Nguyệt Bích và Nguyệt Thanh Nhi hai tên đồ nhi kia nào dám nói chuyện với mình như vậy, càng chưa náo qua như thế này.

Thế nhưng việc này dù sao cũng là Nguyệt Lạc Sương mình từng đáp ứng, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết làm sao phản bác, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lấy ra quyền uy của sư phụ, cứng rắn nói: "Dù sao ta là sư phụ, ta nói đúng là đúng, rau cỏ đậu hủ ngươi phải theo mà ăn, công phu cũng phải theo mà luyện cho ta."

Nguyệt Lạc Sương bá đạo nói cho hết lời, Ngô Đạo Tử vẫn là không phục lắm bỉu môi, vẻ mặt dài như trái dưa chua, trong lòng len lén mắng: "Mụ la sát cũng chỉ biết gạt người."

Nguyệt Lạc Sương cũng rất trực tiếp, song quyền nắm chặt, đôi mắt đẹp trừng lại, Ngô Đạo Tử lập tức ngoan ngoãn bắt đầu luyện công. Lúc này thì Nguyệt Lạc Sương mới ngồi xuống, dạy Ngô Đạo Tử một người, quả thật so với dạy Nguyệt Bích cùng Nguyệt Thanh Nhi hai người cộng lại còn mệt mỏi hơn nhiều.

Đến đây hy vọng cuối cùng của Ngô Đạo Tử cũng tan thành mây khói rồi, chẳng những mỗi ngày một cái đùi gà mơ ước tan biến, hơn nữa liền ngay cả thịt cũng không được ăn, chỉ có thể ăn chút rau cỏ đậu hủ. Càng làm cho Ngô Đạo Tử giận sôi chính là, ăn rau cỏ đậu hủ cũng coi như xong, nhưng đám ... sư thúc, sư tỷ này thân là nữ nhân, thậm chí ngay cả món ăn đều nấu không tốt.

Tuy rằng Ngô Đạo Tử đã làm tên khất cái nhiều năm, nhưng mỗi lần ăn vào đống thức ăn kia, đều cảm thấy có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, dĩ nhiên hắn cũng từng thẳng thắn kháng nghị qua. Nhưng Nguyệt Lạc Sương đồng dạng lấy ra lý do: "Người tu đạo, nào có thể bị một chút vật chất bên ngoài ảnh hưởng, có thể lấp đầy bụng là được, nếu như không muốn ăn thì mau chóng tu luyện đến Tích Cốc kỳ."

Mà nhóm sư thúc, sư bá, sư tỷ còn lại của hắn, cũng trăm miệng một lời đối với tiểu đậu tử sử dụng vũ khí ngôn từ, mà cùng hắn đứng cùng một phe, duy nhất cũng chỉ có mấy tiểu sư tỷ vừa nhập môn mấy năm.

Nhưng mà những tiểu sư tỷ người nhỏ, lời nhẹ, hơn nữa mỗi người lại khéo đưa đẩy tới cực điểm, các nàng lúc cùng Ngô Đạo Tử ở chung một chỗ, đều là kêu thảm thiết than thở, nhưng đến khi mấy sư tỷ khác hỏi, các nàng lại phụ họa cho thuyết pháp của Nguyệt Lạc Sương.

Cho nên đến cuối cùng, Ngô Đạo Tử mới phát hiện chỉ có hắn một người phản đối, kết quả đương nhiên là bị thu thập một trận.

Mà hắn cũng chỉ có thể mắng to đám sư tỷ giảo hoạt, còn dùng một câu nói mà Nguyệt Thanh Nhi mới dạy lúc thượng khóa: "Duy có bọn con gái và tiểu nhân là khó dạy bảo." Thế nhưng mới vừa nói xong lại bị Nguyệt Liên Phi nghe được, kết quả lại bị đánh cho một trận lợi hại.

Đến lúc gần ăn trưa, hôm nay Nguyệt Thanh Nhi cho nghỉ ngơi sớm, cho nên một đám cây cải đỏ đầu đã thật sớm tan cuộc. Gần đây, Ngô Đạo Tử bị đám tiểu các sư tỷ bắt nạt thật thảm, cũng đúng thôi tất cả mọi người là nữ, hắn một cái nam, hơn nữa bị Suy Tinh Thiên Lực nhập vào thân, để cho hắn càng dễ bị người ta bắt nạt.

Còn may các sư tỷ tiểu la lỵ này cũng chỉ là đua vui một chút không ảnh hương gì lớn, nên kỳ thực Ngô Đạo Tử cũng không quá để ý. Chẳng qua có thể tránh vẫn là tận lực tránh, cho nên vừa được nghỉ, Ngô Đạo Tử lập tức vượt qua tất cả mọi người, tự mình một người dẫn đầu.

Chẳng mấy chốc đã tới cửa phòng bếp Minh Nguyệt Các, bên trong đang nấu cơm chính là một trong ba đồ nhi của Nguyệt Liên Phi – Nguyệt Hoan, nàng cũng là một Đại mỹ nhân xinh đẹp, một đôi mắt luôn trong trẻo như gương vậy.

Có điều khi Ngô Đạo Tử gặp nàng, nhìn cách thức nàng nấu ăn, đã có thể khẳng định nàng là tuyệt đối không ai thèm lấy. Đến lúc Ngô Đạo Tử thấy nàng cầm nguyên liệu ném vào trong nồi, nhưng không tới năm giây đồng hồ đã vớt lên, thì Ngô Đạo Tử cuối cùng cũng biết tại sao những thức ăn này đều là nửa chín nửa sống.

(tên nào đọc được dòng này làm ơn cmt cho tôi thấy cái nào. Truyện đã miễn phí rồi mà không thấy ai đọc, nản ghê á. Không cmt thì tôi cũng không dịch nữa đâu, các ông tưởng ngồi dịch khỏe lắm à)

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.