Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quế hoa cao dẫn tới huyết án

Phiên bản Dịch · 2398 chữ

Chương 16: Quế hoa cao dẫn tới huyết án

Nhưng Tiểu Đậu Tử lại làm thêm một việc, khiến cho chúng nữ giận sôi. Chỉ thấy Ngô Đạo Tử khi đã ăn xong, lại dám cầm một mảnh lụa trắng, đêm quế hoa cao bọc lại hết, sau đó lén lút nhìn ra phía ngoài.

Khi hắn xác định cũng không có ai nhìn thấy, lại cầm bọc lớn quế hoa cao giấu vào một cái hộc tủ, đến đây đám nữ nhân đã lật trời.

"Đáng chết! Tiểu quỷ thối tha này dám ăn một mình!" Nguyệt Thanh Loan hoàn toàn không để ý tới hình tượng mỹ nữ, hùng hổ hét lớn.

"Bọn tỷ muội, đánh thổ hào, đoạt bánh cao" Nguyệt Hồng Phượng càng trực tiếp, triệu tập nhân lực.

Một đám mỹ nữ đều đỏ cả mắt, cứ như thế trùng trùng điệp điệp, khí thế mãnh liệt giết tới phòng bếp, ngay cả đại sư tỷ Nguyệt Bích của Ngô Đạo Tử, đều cảm thấy tiểu tử này vô sỉ, có thứ tốt không cống nạp, còn dám giấu riêng.

Khi Ngô Đạo Tử đang hồn nhiên không biết, đã thấy một đám mỹ nữ đằng đằng sát tiến vào, không nói hai lời đem mình vây lại, khiến hắn run cả chân.

Không nên trách hắn, ngàn vạn lần không nên trách móc hắn, dù sao nếu không có nộm hình người là hắn, sống dưới dâm uy của nhiều mỹ nữ như thế, bình quân mỗi ngày cũng phải bị đánh mông một lần.

Cho nên rất nhiều năm sau, trong một lần say rượu hắn không cẩn thận nói ra tiếng lòng của mình: "Cả đời này chuyện để cho ta ngoài ý muốn là, vừa vào sư môn, vừa phải học công pháp trụ cột, lại muốn luyện công pháp Trúc Cơ, nhưng trước hết luyện thành lại là Thiết Mông Công."

"Sư. . . Sư thúc, sư tỷ ngươi. . . Các ngươi muốn làm gì?" Ngô Đạo Tử hơi phát run nói. Lúc nói, còn cẩn thận đánh giá một chút chung quanh, nhìn đến quế hoa cao của mình đều thu thập sạch sẽ rồi, mới yên tâm hơn, vẻ mặt cũng bình tĩnh rất nhiều.

Hắn nào biết rằng, ở trong mắt chúng nữ với tu vi so với hắn cao hơn nhiều, đều nhìn rõ một hai, tất cả mọi người đã nắm chắc, biết tiểu tử thúi này đang nhìn cái gì.

Nguyệt Hồng Phượng cũng không khách khí, vừa bước tới liền trực tiếp ưỡn bộ ngực nhỏ nói: "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, ngồi trong lao mừng năm mới. Của trộm cướp giao ra, tha chết cho ngươi!"

Nghe thế phân không ra là Phượng sư thúc, hay là Loan sư thúc đang nói, con tim hắn 〝 bình bịch 〞 nhảy một cái, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn nhỏ giọng nói: "Sư. . . Thúc ngươi nói cái gì thế? Tiểu Đậu Tử nghe không hiểu."

Nhưng lúc này, Nguyệt Quang đã lục soát ra quế hoa cao mà Ngô Đạo Tử giấu đi rồi, Ngô Đạo Tử lập tức im miệng. Nhìn các Đại mỹ nhân cười lạnh, Ngô Đạo Tử chỉ có thể mang vẻ mặt đưa đám, xoay người lại chổng lên cái mông, cắn răng nói: "Đến đây đi!"

Một đám mỹ nữ đều không khách khí, từ Nguyệt Thanh Loan, Nguyệt Hồng Phượng bắt đầu, người này nối tiếp người kia tiến lên luyện Thiết Sa chưởng. Tuy rằng những nữ hài tử này có giảm bớt lực đạo, nhưng sau khi đánh xong, hai bên mông Ngô Đạo Tử đều đỏ rừng rực, một đám nữ nhân không có lương tâm cứ như vậy cầm lấy chiến lợi phẩm, dương dương đắc ý rời đi.

Nguyệt Liên Phi nghe được chuyện đó, khi ăn xong quế hoa cao của Ngô Đạo Tử làm, lại hạ một cái mật lệnh mà trừ Ngô Đạo Tử ra, những người khác đều biết đến.

Đó chính là, sau này đệ tử thường trực, mỗi canh giờ phải dùng Thông Thiên Kính giám thị Ngô Đạo Tử một lần, để ngừa hắn lần nữa ăn một mình. Có lẽ có người sẽ kháng nghị, như vậy thì Ngô Đạo Tử ngay cả một điểm quyền con người cùng quyền riêng tư cũng không có sao?

Nhưng đám người Nguyệt Liên Phi cũng là nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chúng ta là quan tâm môn hạ đệ tử, chẳng qua là Ngô Đạo tử được quan tâm khá nhiều thôi.

Mà trên thực tế, Nguyệt Liên Phi hạ mệnh lệnh này, còn thật không phải là vô dụng, bởi vì Ngô Đạo Tử hoàn toàn không biết chuyện Thông Thiên Kính. Hắn chỉ cho là là tự mình không cẩn thận, làm cho người ta thấy được, cho nên hắn lại liên tiếp nhiều lần, làm ra chuyện tương tự, mà kết quả rất đương nhiên, tang vật tịch thu, cái mông đánh sưng.

Mà việc này, cũng trở thành một trong bảy câu đố lớn trong lòng Ngô Đạo Tử, khốn hoặc hắn mười mấy năm trời. Nhưng có điều giao ra, cũng sẽ có điều thu hoạch, mặc dù Ngô Đạo Tử từ đó về sau, trừ thời giờ luyện công ra đều bị vây ở phòng bếp, còn luôn bởi vì giấu thức ăn mà bị bẹp.

Nhưng bởi vì có Ngô Đạo Tử, khiến trình độ cuộc sống của mọi người bay lên, ăn uống cũng đề cao hơn trước. Cho nên những sư thúc, sư tỷ này tuy rằng thích thỉnh thoảng bắt nạt Ngô Đạo Tử một chút, nhưng là cũng rất có thiện cảm với hắn.

Liền ngay cả Nguyệt Lạc Sương luôn luôn lãnh đạm dù trong miệng không nói, nhưng như Nguyệt Liên Phi mấy cái sư tỷ muội vẫn là biết, Nguyệt Lạc Sương rất yêu thích tên tiểu đồ đệ này.

Cũng bởi vì như vậy, Nguyệt Lạc Sương vốn không để tâm đối với tiểu đồ đệ cho lắm, cũng từ từ thật tình lên, nhưng nàng thật tình lên, cuộc sống của Ngô Đạo Tử lại càng trở nên khổ sở rồi.

"Thân là một tên tu sĩ, môn học trọng yếu nhất, chính là sử dụng linh khí sử. Một người có thể lợi dụng linh khí một cách hữu hiệu, khi chống lại một đối thủ khác không quen điều động linh khí, ngay cả đối thủ so với hắn cường đại gấp trăm lần, vẫn có thể thắng được. Gần mấy tháng qua, linh khí trên người của ngươi linh khí ngưng tụ rất nhanh, có thể thấy được cho ngươi cũng cố gắng luyện tập Thanh Ca Quyết, vi sư hết sức vui mừng, cũng có chút ngoài dự định của vi sư. Cho nên hôm nay, vi sư muốn bắt đầu dạy ngươi làm sao sử dụng linh khí trong người, hi vọng ngươi có thể học được." Nguyệt Lạc Sương đưa ánh mắt màu lam nhìn Ngô Đạo tử, dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói.

Mà Ngô Đạo Tử thì là ngồi nghiêm chỉnh, không nhúc nhích, rất cẩn thận nghe Nguyệt Lạc Sương nói. Không phải bởi vì Ngô Đạo Tử trung thành nghe lời, mà là nếu như bị Nguyệt Lạc Sương phát hiện mình thất thần, cái sư phụ nhận không ra người này cũng sẽ không khách khí.

"Chúng ta tu tập có được linh khí, có rất nhiều công dụng, có thể dùng tới công kích, cũng có thể dùng để phòng ngự, thậm chí còn có thể dùng tới trị liệu. Nếu như công lực có đủ, còn có thể dùng để Luyện Khí, nói khoa trương chút, có thể nói là chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có làm không được." Nguyệt Lạc Sương nói lời này, khiến Ngô Đạo Tử vừa nghe, một đôi mắt lập tức tỏ ra tia sáng kỳ lạ, đôi con ngươi xoay tít, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiếp theo Nguyệt Lạc Sương đem các loại bí quyết sử dụng linh khí, từng cái truyền thụ cho Ngô Đạo Tử, những bí quyết này có thể nói là tâm đắc suốt đời của người tu đạo, cho nên thông thường cũng chỉ có thầy trò hoặc là phụ tử, mới sẽ như thế không có chút giữ lại truyền thụ hết.

Mà theo thời gian trôi qua, Ngô Đạo Tử học được các loại pháp môn cũng càng ngày càng nhiều, sử dụng linh khí cũng càng thuần thục.

"Ngừng!" Nguyệt Lạc Sương hoàn toàn không còn bộ dáng trong trẻo lạnh lùng nữa, nàng hổn hển hét lớn.

Đang cùng Tam sư tỷ Nguyệt Diễm luyện tập công thủ, Ngô Đạo Tử lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn Nguyệt Lạc Sương, mà so với hắn lớn hơn hai tuổi - Nguyệt Diễm thì dừng lại, cười hì hì xem trò hay sắp diễn ra.

Còn Nguyệt Bích và Nguyệt Thanh Nhi hai người, cũng là nở nụ cười xinh đẹp, chờ đợi màn kịch sắp tới, đã quá quá nhiều lần rồi.

"Ta không phải nói, lúc phòng thủ, trừ mấy bộ vị trọng yếu ra, còn phải đặc biệt phòng ngự những địa phương khác, quan sát đối phương công kích chỗ nào, rồi làm ra biến hóa. Kết quả thì sao! Đầu cũng coi là được đi, dù sao đầu cũng rất trọng yếu, ngươi nghĩ luyện Thiết Đầu công, ta cũng coi như xong. Nhưng cái mông có cái gì trọng yếu !"

Nói tới đây, trên trán Nguyệt Lạc Sương, đã là nổi cả gân xanh, lửa giận cuồng thiêu, cũng bất chấp hai chữ cái mông thô tục, buột miệng nói ra.

Không đợi Ngô Đạo Tử trả lời, Nguyệt Lạc Sương lại quát: "Ngươi mỗi lần đều đem phần lớn linh khí tập trung vào cái mông, Diễm nhi rõ ràng là đâm vào bụng ngươi, ngươi nên dùng linh khí tập trung đến bụng đi? Kết quả đâu? Ngươi lại có thể để lại một nửa linh khí, ở lại cái mông, ngươi là muốn luyện Thiết Mông Công sao!"

Nguyệt Lạc Sương tuy rằng ở trong lòng nhắc nhở mình phải chú ý đến dáng vẻ, nhưng rống một cái, cổ lửa giận kia vẫn là đem tất cả khí chất đốt không còn một mống.

Lúc này Nguyệt Diễm đã cười nghiêng cười ngã, phải dùng trường kiếm trong tay làm quải trượng tới chống, cả người nhất thời vẹo cả thắt lưng. Mà Nguyệt Bích cùng Nguyệt Thanh nhi cũng không tốt đến đâu, hai nữ cũng là cười sấp cả mặt, nước mắt chảy ròng, ôm bụng ngồi xổm.

Nhưng Ngô Đạo tử lại là ngậm đắng nuốt cay, bỉu môi nhỏ giọng nói: "Người ta cũng là trăm ngàn cái không muốn nha!"

"Ngươi nói cái gì!" Nguyệt Lạc Sương trừng mắt, đôi mắt ban đầu như hai đầm nước sâu kín, nhất thời mở lớn thành một vùng biển xanh thăm thẳm.

"Không có! Không có! Đệ tử chưa nói gì cả!" Ngô Đạo Tử bối rối nói.

"Ngươi cho rằng ta không nghe thấy sao! Hôm nay không giúp ngươi có một bài học, ta sợ ngươi sẽ không đổi, đưa cái mông lại đây." Nguyệt Lạc Sương cả giận, hoàn toàn không có hình tượng thục nữ, nếu như bị đám người ái mộ kia nhìn thấy, sợ rằng những người đó sẽ nhảy xuống biển.

Nói xong Nguyệt Lạc Sương giơ cao tay ngọc, nhắm ngay cái mông Ngô Đạo Tử, giận kêu lên: "Ta nhìn ngươi sau này còn có thể hay không, lại đem toàn bộ linh khí tập trung ở mông này. . ."

Vốn đang muốn vung xuống ngọc thủ, đột nhiên ngừng lại, tiếp theo chúng nữ lấy Nguyệt Lạc Sương cầm đầu, sắc mặt biến thành vô cùng cổ quái.

Chư nữ phản ứng như thế, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì khi Nguyệt Lạc Sương nói xong, phải đánh Ngô Đạo Tử, liên tưởng đến việc Ngô Đạo Tử luôn đem linh khí tập trung ở đầu cùng cái mông.

Dường như chúng nữ Minh Nguyệt Các bình thường thật giống như thường gõ đầu Ngô Đạo Tử, nếu không thì là cuồng đập cái mông nhỏ của hắn, sẽ không phải là do vậy nên tiểu tử này mới có thể dưỡng thành thói xấu này đi?

Càng nghĩ càng có khả năng, Nguyệt Lạc Sương cũng không đánh xuống nữa, bàn tay ngọc trắng noãn dừng ở trên không trung. Nhìn tình hình này, Ngô Đạo Tử mặc dù có chút kỳ quái, Nguyệt Lạc Sương tại sao lại ngừng tay, nhưng không cần bị đánh mới là quan trọng nhất.

Thực là còn chưa kịp đứng dậy, trên người hắn Suy Tinh Thiên Lực lại bắt đầu tác quái, ý nghĩ của Nguyệt Lạc Sương cũng lập tức thay đổi: “Dù sao đều đã đánh như thế, sau này còn phải dùng biện pháp làm cho thẳng, đánh trước rồi hãy nói! 〞

Nguyệt Lạc Sương vừa có suy nghĩ này, lập tức bắt đầu vang lên một trận đánh đòn vang dội, giống như như là rang đậu.

〝 Bụp bụp 〞, 〝 ba 〞, 〝 bụp bụp 〞, 〝 cách cách 〞, 〝 ai u! Ai nha, má ơi! 〞, 〝 sư phụ xinh đẹp tha cho ta đi! 〞 Ngô Đạo Tử bị đánh đến ma khóc quỷ kêu, còn có đám sư tỷ bàng quan đứng bên cạnh cười duyên.

Theo một đường tu đạo như thế này, Tiểu Đậu Tử thực là còn có một chặng đường dài phải qua, chẳng qua là không biết là Tiểu Đậu Tử trước tu thành chánh quả, hay là trước bị đánh nát cái mông.

Sáng sớm vừa mới ăn sáng được một chút, Ngô Đạo Tử đã phải đeo gùi thuốc đi theo một đám các sư tỷ, hướng về phía sau sơn cốc đi hái Thủy Tinh quả. Mới đi được nửa đường, bụng của Ngô Đạo Tử lại đói rồi, khi đi đến trong rừng cây Thủy Tinh, bụng của hắn bắt đầu sôi lên.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.