Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc nhất là lòng dạ đàn bà

Phiên bản Dịch · 2532 chữ

Chương 9: Độc nhất là lòng dạ đàn bà

Cho đến khi Tiểu Đậu Tử bị một cô bé xinh xắn níu qua, thấy đầy sân đại tiểu mỹ nữ, Đậu Đỏ chẳng những không cảm thấy cao hứng, ngược lại phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng. Bởi vì ánh mắt mà những nữ tử này đang nhìn hắn, để cho hắn trực tiếp nghĩ đến, mình nhìn gà quay cũng giống như vậy, nói văn nhã một chút chính là không có ý tốt bốn chữ.

Mà những nữ nhân này nhìn thấy Tiểu Đậu Tử cách ăn mặc, lại là cả đám đều không nhịn được cười trộm lên, Nguyệt Lạc Sương tuy rằng che mặt, nhưng khóe mắt toát ra ý cười cũng rất rõ ràng.

Không còn cách nào, y phục của Tiểu Đậu Tử đã sớm bị xé nát nhừ, mà qua loa che lại tới gặp Các chủ thì quá thất lễ, cho nên người đệ tử kia cầm đại một cái váy hoa cũ cho hắn mặc vào. Thế nhưng Tiểu Đậu Tử thân thể lại hơi nhỏ, thân váy hoa này mặc ở trên người hắn càng lộ vẻ tức cười. Chẳng qua làm tên khất cái nhiều năm như thế, Tiểu Đậu Tử cũng không quan tâm người khác cách nhìn, hắn chỉ quan tâm những ... tiểu bì nương này xử lý hắn như thế nào.

Nguyệt Liên Phi rất nhanh thu hồi nụ cười, nghiêm sắc mặt, ho nhẹ một tiếng: “An tĩnh!” Tất cả âm thanh mới yên tĩnh trở lại.

Nguyệt Lạc Sương đánh giá Tiểu Đậu Tử từ trên xuống dưới một hồi, mới quay đầu hỏi Nguyệt Liên Phi: “Sư tỷ ngươi xác định thiên thư nọ bị hắn ăn đi thật sao?”

“Không sai! Bằng không Thanh Trúc cũng sẽ không dè chừng hắn như thế.”

Lần này thật sự là phiền toái lớn rồi, đồ tại trong bụng Tiểu Đậu Tử, Minh Nguyệt Các là một đám nữ hài tử xinh đẹp, không phải là một đám đồ tể, có thể mổ bụng moi ruột đem thiên thư từ trong bụng của hắn lấy ra.

Cũng lại không thể như hiện tại một ít kỳ nhân dị sĩ gì gì đó, có thể làm cái tâm linh giải phẫu, dùng tay là có thể nắm trực tiếp đồ ở thể nội ra ngoài.

Ngay lúc tất cả mọi người đang sầu mi khổ hiểm nghĩ như thế nào để lấy được thiên thư, bụng Tiểu Đậu Tử rất không đúng lúc, lớn tiếng rột rột kêu lên. Từ ban đêm ngày hôm qua ăn bánh bao, cho tới bây giờ đều gần hết buổi trưa, hắn chưa được ăn bất kỳ thứ gì, dĩ nhiên chịu không được.

Nguyệt Trừng mới nhớ tới còn chưa cho Tiểu Đậu Tử ăn, thế là nói với Nguyệt Lạc Sương, ánh mắt Nguyệt Lạc Sương lại đột nhiên sáng lên, hướng về phía Nguyệt Liên Phi thấp giọng nhỏ nhẹ mấy lời.

Nguyệt Liên Phi nghe được không ngừng gật đầu, gọi hai người đệ tử tới, giao phó một trận, hai người đệ tử này nghe xong lập tức đi ra ngoài. Không bao lâu có một người đệ tử trong đó cầm một cái bọc giấy trở về, nàng đặt bọc giấy vào trên bàn gỗ trong viện.

Lúc bọc giấy được mở ra, Tiểu Đậu Tử con ngươi nhất thời trừng lớn ơi là lớn, ánh mắt nữa ly cũng không rời, nước miếng không tự chủ chảy rầm rầm xuống. Bên trong chẳng những có bánh bao nóng hổi, còn có vài khối thịt nướng, thậm chí còn có một cái đùi gà. Mùi thơm ngào ngạt, bay ra để Tiểu Đậu Tử không thể dời mắt, trong mắt chỉ còn hình ảnh thức ăn trên bàn.

Nhìn bộ dáng của Tiểu Đậu Tử, Nguyệt Liên Phi với Nguyệt Lạc Sương rất là hài lòng, Nguyệt Lạc Sương vô cùng ôn nhu nói: “Tiểu đệ đệ ngươi tên là gì?”

“Ta gọi đùi gà, ừ! Không đúng, không đúng, ta gọi Tiểu Đậu Tử.”

Thấy Tiểu Đậu Tử mất hồn mất vía, bị đùi gà trước mặt hấp dẫn, hồn nhiên quên luôn chính mình, tất cả mọi người trộm nở nụ cười, trong lúc nhất thời viện tử giống như treo đầy chuông gió, vang lên từng tràng tiếng cười thanh thúy.

Nguyệt Lạc Sương lại nói tiếp: “Tiểu Đậu Tử, ngươi đã làm đệ tử của ta, đương nhiên không thể để cho đệ tử của ta đói bụng, trên bàn những thứ này là để ngươi ăn.”

Nghe được đồ trên bàn là muốn cho mình ăn, nhất thời người nữ sư phụ trước mắt nhìn hoài không ra là ai này, sao trở nên thật thuận mắt như vậy, dĩ nhiên hắn không quên quay mặt về phía Nguyệt Lạc Sương nói: “Tạ ơn sư phó.”

Khi Tiểu Đậu Tử nuốt vào cái bánh bao thứ nhất, lại đem đùi gà trên tay phải gặm một nửa, tay trái còn cầm cái bánh bao, mới phát hiện sao tất cả mọi người còn nhìn mình chằm chằm. Nhất thời Tiểu Đậu Tử không hiểu ra sao, sửng sốt một chút, thế nhưng hắn rất nhanh liền biết vì sao rồi.

Hắn rất xấu hổ nói: “Sư phụ tỷ tỷ các ngươi cũng ăn nha!”

Nguyệt Lạc Sương rất ôn nhu nói: “Không sao, ngươi cứ ăn đi, tối hôm qua mọi người đều khá bận rộn, cho nên không chú ý tới ngươi, cũng quên ngươi còn chưa có ăn cái gì, sư phụ thật có lỗi với ngươi.” Nói là nói như thế, nhưng dưới khăn che mặt Nguyệt Lạc Sương lại cười như bà ngoại sói một dạng, đáng tiếc Tiểu Đậu Tử không có nhìn thấy được.

Cho nên Tiểu Đậu Tử vẫn còn rất ngây thơ, vẻ mặt cảm kích nói: “Sư phụ, không sao cả, ta trước kia đói bụng quen rồi, mới một đêm không có vấn đề.”

Nguyệt Liên Phi vẻ mặt thương tiếc nói: “Không được ~ ngươi bây giờ đang tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút, ngươi ăn mau đi. Sau này ngươi cũng là đệ tử Minh Nguyệt Các chúng ta, vô luận như thế nào cũng không thể để ngươi đói bụng nha.”

Lúc này Tiểu Đậu Tử cảm thấy, những tỷ tỷ này giống như là Quan Âm trong miếu vậy, vừa xinh đẹp tâm địa lại tốt. Không những sư phụ của mình đối với mình tốt như thế, liền ngay cả vị tỷ tỷ này cũng là tốt biết bao, Tiểu Đậu Tử còn nhớ rõ, ban đêm ngày hôm qua trong đám người hung bá bá kia, thì tỷ tỷ này khẩu khí tốt nhất.

Tiểu Đậu Tử âm thầm cảm thấy, hắn thật sự là tới lúc chuyển vận, có thể gặp được những vị tỷ tỷ xinh đẹp này, thật sự là chuyện may mắn nhất trong đời này. Thế rồi, rất nhanh Tiểu Đậu Tử phát hiện rằng, ý nghĩ này của hắn tuyệt đối là mười phần sai cả mười.

Đó là lúc Tiểu Đậu Tử nuốt vào một ngụm thức ăn cuối cùng, đánh ợ một cái, một bên Nguyệt Trừng còn đưa chén trà nóng cho hắn. Hắn làm cả đời ăn mày, nào có trải qua đãi ngộ tốt như vậy, thế là hắn nói cám ơn xong, còn dùng ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn Nguyệt Trừng.

Có điều vừa nhìn, Tiểu Đậu Tử cảm thấy có chút không đúng lắm rồi, bởi vì Nguyệt Trừng ánh mắt kia để cho hắn cảm giác như là đang có ý làm chuyện xấu vậy. Nhìn một chút những người khác cũng là giống giống như thế, hơn nữa còn có chủ hàm chứa sự mong đợi không nói nên lời.

Tiểu Đậu Tử hơi sợ hãi nói: “Ngươi, các ngươi ngó ta như vậy làm gì!”

“Không có gì nha, chẳng qua là Minh Nguyệt Các chưa từng có nam đệ tử, hôm nay các nàng có thêm cái tiểu sư đệ nên tò mò một chút, không nói cái này nữa. Tiểu Đậu Tử ngươi ăn no chưa?” Nguyệt Lạc Sương tránh nặng tìm nhẹ nói.

Tiểu Đậu Tử lúc này mới yên tâm, gương mặt vô cùng bẩn lộ ra một nụ cười sáng lạn, hắn rất thỏa mãn nói: “No! Tạ ơn sư phó, Tiểu Đậu Tử ăn vô cùng. . .”

“ực ực”, “ực ực ực ực”

Còn chưa nói xong, cái bụng đã lấp đầy lại kêu mãnh liệt một trận, tiếp theo Tiểu Đậu Tử chỉ cảm thấy dưới bụng quặn đau, lập tức quát to một tiếng: “Không xong! Nhà xí, ta muốn nhà xí!”

Tất cả người cười dài chỉ cho Tiểu Đậu Tử một cái phương hướng, Tiểu Đậu Tử che cái mông vọt tới, không bao lâu phía nhà xí truyền đến một trận tiếng vang “phốc ~”, “phốc đấy!”, “phốc!”.

Trận tiêu chảy này kéo dài mất có nửa ngày, lúc Tiểu Đậu Tử đi ra ngoài, hai chân đã cong thành hình chữ bát, rồi còn không ngừng run tẩu, cả người giống như lá rụng mùa thu lung lay sắp đổ.

Tiểu Đậu Tử nhớ lại, trước kia hắn và một lão khất cái ăn xin ở trước một nhà kỹ viện, hắn nhìn thấy nơi cửa viện có mấy người kỹ nữ trang điểm xinh đẹp đang kiếm khách. Hắn hỏi lão khất cái: “Trương gia gia, nữ nhân là cái gì? Cùng nam nhân không giống nhau sao?”

Lão khất cái rất là trịnh trọng nói: “Tiểu Đậu Tử, nữ nhân chính là họa thủy nha! Nữ nhân càng xinh đẹp thì càng là nguy hiểm, chẳng những thân thể sẽ bị ép cạn, liền ngay cả miệng túi cũng sẽ bị ép cạn.” Nói xong lão khất cái móc ra tiền hơn hai tháng ăn xin được, bi tráng đi tới kỹ viện.

Lúc ấy Tiểu Đậu Tử còn không hiểu, tại sao nữ nhân sẽ ép cạn nam nhân, hiện tại hắn đã hiểu, hắn thật sự có cảm giác bị ép cạn. Tiểu Đậu Tử dùng hết khí lực còn sót lại nói: “Nữ nhân thật sự là họa thủy, Trương gia gia ngươi không có gạt ta!” Lời vừa đứt, cả người té lên té xuống.

Nguyệt Liên Phi nhìn Tiểu Đậu Tử như vậy cũng có chút không đành lòng, quay đầu hỏi nhị đệ tử của mình: “Như nhi các ngươi vừa rồi bỏ nhiều ít ba đậu?” (Ba đậu còn gọi là bã đậu, cây dùng làm thuốc, nếu ăn nhầm phải hạt của nó sẽ gây tiêu chảy)

Bên trái lộ ra một cô bé có thần sắc mỹ lệ, khôn khéo đáp: “Mua của Phúc mụ hai cân, có điều nàng nói, mỗi lần chỉ một lạng là đủ rồi. . .”

Nguyệt Như còn chưa có nói xong, một cô bé với gương mặt trứng tròn, trên mặt còn mang chút ngây thơ, sợ hãi nói ra: “Chỉ cần một lạng! Ta cho là toàn bộ cũng phải thêm, cho nên bỏ cả vào rồi, ta sợ dược hiệu không đủ còn cho thêm Tẩy Tủy Đan.”

Chúng nữ trong khoảng thời gian ngắn hai mặt nhìn nhau: “...”

Nguyệt Liên Phi cho tới bây giờ cũng nghĩ tới đệ tử bình thường ngây thơ thật thà này, lại có thể hạ thủ ác như thế, Tẩy Tủy Đan này tuy rằng có thể tẩy cốt phạt gân, nhưng cũng có tác dụng xúc tiến bài tiết. Lúc này hai cân bã đậu thêm Tẩy Tủy Đan nữa, Tiểu Đậu Tử cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có thể còn sót lại một bộ xương khô.

“Sự tình đến đây đã rất thuận lợi. . .” Nguyệt Trừng nói tới nơi này, lại nhìn một chút cả người bị xổ cho hư thoát, nằm úp sấp một bên - Tiểu Đậu Tử, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, lại cường điệu: “ “Toàn thể” mà nói rất thuận lợi, mặc dù có điểm “sai sót nhỏ”, có điều bây giờ lại có một vấn đề xuất hiện rồi. Đó chính là, ai sẽ đi vào tìm thiên thư?” Nói xong còn chỉ chỉ nhà xí mà Tiểu Đậu Tử ngồi xổm nửa ngày.

Chúng nữ sắc mặt đều lập tức đen lại, liền thân là Các chủ Nguyệt Liên Phi đều không ngoại lệ, nàng vốn là thích sạch sẽ từ nhỏ, huống chi những đệ tử Minh Nguyệt Các này, từ trên xuống dưới càng là như vậy. Bình thường không có chuyện gì nhất định phải rửa hai lần tắm ba lần, hôm nay kêu các nàng đi lật Tiểu Đậu Tử uế vật, điều này làm cho các tiên tử của Minh Nguyệt Các không cách nào chấp nhận được.

Sau một trận trầm mặc, Nguyệt Liên Phi mới mười phần gian khổ khẽ mở môi anh đào: “Bốc xăm đi!”

Lại run như cầy sấy bốc lên lá xăm, chúng nữ kinh tâm táng đảm run rẩy mở mảnh giấy đang cầm ở hai tay ra, tất cả mọi người nhìn vào trong tay, một đám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đại đệ tử của Nguyệt Lạc Sương - Nguyệt Bích lại là trắng bệch cả mặt, cái miệng hồng nhỏ nhắn biến thành thảm không có chút máu mấp mấp máy máy, nói không ra lời.

Mặc dù có trăm ngàn cái không muốn, nhưng Nguyệt Bích cũng chỉ có thể cầm đôi đũa, tự mình đi nhà xí mò đảo tiểu sư đệ uế vật. Nhưng lật chưa được bao lâu, Nguyệt Bích đã nhịn không được, vọt ra ói lên ói xuống, ói xong lại là nước mắt lưng tròng tiếp tục công việc dang dở.

Phải biết nàng đều đã sắp bước vào Nguyên Anh Kỳ rồi, không ăn ngũ cốc đã lâu, hôm nay lại phải đối mặt với cảnh tượng kinh khủng như thế, tuy rằng nàng bế khí xong ngửi không thấy mùi gì, nhưng riêng hình ảnh đánh sâu vào con mắt thì là không phải nàng có thể thừa nhận.

Cứ như vậy sau khi phun ói hai, ba lần, thấy Nguyệt Bích trong tâm cũng chống đỡ không nổi nữa, Nguyệt Liên Phi không thể làm gì khác hơn là bốc xăm thêm một đệ tử đi vào. Nhưng đã hy sinh ba tên đệ tử, vẫn tìm không được thiên thư mà lão tổ nhắc tới, ba cô bé bao gồm cả Nguyệt Bích, đều đã là mặt cắt không còn chút máu.

Tiểu Đậu Tử tuy rằng không biết mình bị hạ độc, nhưng cũng biết những đồ ăn đó tuyệt đối có vấn đề, vì vậy vừa nhìn thấy nhóm tiện nghi sư tỷ của mình phun phun ói ói thành như vậy, trong lòng thật sảng khoái: “Mụ nội nó ! Lại dám hại ta bị tiêu chảy, thối chết các ngươi bọn xú bà nương.”

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.