Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khiêu chiến

Phiên bản Dịch · 1741 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Người dẫn đầu là một lão giả mặc đạo bào thêu hoạ tiết hình hoa, lúc này đang cười lớn nhìn xuống.

Dù tóc bạc trắng như cước nhưng da dẻ người này lại cực kỳ mịn màng bóng ẩm, các thiếu nữ mười tám đôi mươi nhìn thấy còn phải thầm ghen tỵ.

Hạc phát đồng nhan, phương phi béo tốt lại y phục sặc sỡ, đích thị Địa các chủ Xích Tiêu các, Tiêu Dao Tôn!

Hắn chỉ bước tới một bước, lại nhoáng cái từ trên trời xuất hiện trước mặt mọi người, vui vẻ chắp tay chào.

"Súc địa thành thốn!?"

Mọi người nhìn thấy mà kinh ngạc, dĩ nhiên đều chỉ là nghĩ thầm trong đầu, nếu không thì quá bẽ mặt rồi.

- Lâu rồi không gặp, lão hữu tu vi tăng cao không ít a.

Biết đối phương đang ra oai phủ đầu, nhị trưởng lão Tiêu Danh Khuyết liền giả bộ cười mừng mà chào hỏi Tiêu Dao Tôn.

Cũng chẳng phải tranh công đoạt lợi gì, đơn giản bởi vì ở đây cũng chỉ có hắn là từng quen biết với Tiêu Dao Tôn thôi.

Những người khác đều chỉ nghe qua danh tiếng, lại chưa từng trực tiếp gặp mặt như này bao giờ.

- Vị này là...

Tiêu Dao Tôn nheo mắt nhìn kỹ lại một hồi, bật cười:

- Bản tọa nhớ rồi, Tiêu trưởng lão phải không? Trận tỷ thí năm xưa bản tọa có hơi quá tay, thương thế hiện tại ổn rồi chứ?

Tiêu Danh Khuyết thầm thăm hỏi tổ tiên cụ kỵ nhà Tiêu Dao Tôn, thực ra năm đó hắn cũng biết mình không bằng người, chỉ là trước đó đã ước định chạm tới là dừng mới mạnh dạn ứng chiến, nào ngờ đối phương vô liêm sỉ, đánh hắn trọng thương trước bàn dân thiên hạ.

Cũng khiến tu vi của hắn không thể tăng trưởng suốt ngần ấy năm qua.

Cừu sâu hận lớn nhưng Tiêu Danh Khuyết cũng chỉ biết cắn răng nhịn nhục, đơn giản là vì đánh không lại đối phương a.

Đành giả bộ cười hiền mà nói:

- Tiêu các chủ nói đùa, chỉ chút thương tổn đó, bản tọa đã sớm lành rồi.

Tiêu Dao Tôn không theo, cắn rịt lấy:

- Vậy sao? Thế thì tý nữa chúng ta lại tỷ thí một phen? Được chứ?

Tiêu Danh Khuyết nét mặt đanh lại, nhất thời cứng họng không biết làm sao.

- Tiêu các chủ đích thân tới, không lẽ chỉ để nói mấy lời thừa này thôi sao?

Cầm Cơ lạnh lùng lên tiếng, thần sắc hơi khó chịu.

- Dĩ nhiên không rồi, nếu Tiêu trưởng lão không thích thì thôi vậy, nhưng lần này bản tọa muốn để hậu bối cọ sát lẫn nhau học tập, lần này chỉ phái ra bốn vị đệ tử.

Tiêu Dao Tôn không hề ngại ngùng đáp lời, thuận tay vung lên, bốn người đằng sau tiến lên một bước, tu vi đồng thời bạo phát.

- Diệu khí Chuyển Luân cảnh?! Những bốn Chuyển Luân cảnh?

- Cả đám lớn nhất hình như mới hai mươi a, sao có thể có tu vi cao như vậy?

Tiêu Dao Tôn nghe mấy lời bàn tán thì thầm đắc ý, mỉm cười:

- Họ là mấy đệ tử kém cỏi nhất Xích Tiêu các chúng ta, Hồng Mông đấu chiến sắp tới, bản tọa lần này muốn để mấy đứa này mở rộng tầm mắt, biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

Cầm Cơ sầm mặt lại, thực ra tu vi Diệu khí Chuyển Luân cảnh cũng không đến mức kinh người, dù có thiên tài hơn nữa thì cũng đến vậy thôi, mấy vị cung chủ tiện tay cũng có thể chém chết chúng, cơ mà này là đệ tử chiến đệ tử a.

Chúng đệ tử Vong Tiên tông, căn bản khó tìm ra người có thể cùng bốn tên này so cổ tay.

- Chỗ này không phải nơi tỷ thí, chẳng bằng chúng ta tới Vong Tiên đài được không?

Tiêu Dao Tôn lại nói tiếp.

Mấy vị trưởng lão sắc mặt xấu đi trông thấy, không ngờ bọn họ còn đang nghĩ đối sách nào vẹn toàn thì đối phương lại không cho bất kỳ cơ hội từ chối nào nữa rồi.

- Vậy mời.

Cầm Cơ tuy không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng cũng hết cách, chỉ đành lạnh lùng ra hiệu dẫn đường, cả đoàn người đi tới Đệ Thất cung.

Vong Tiên đài nằm trên đỉnh một tòa đại sơn giữa Đệ Lục cung và Đệ Thất cung, nhưng chỉ có thể từ Đệ Thất cung đến đó, không có đường đi ở Đệ Lục cung.

Nói cho đúng thì Vong Tiên đài nằm ở gần sát đỉnh núi thôi, trước đây phần đó bị một cường giả chém đứt trong lúc chiến đấu hình thành một khoảng trống bằng phẳng rộng hơn trăm trượng vuông, lại thêm nơi này cũng gần với trung tâm Vong Tiên tông nên diệu khí tràn ngập, thời gian dài liền thành nơi tỷ võ nổi danh trong tông.

- Dù là tỷ thí nhưng bản tọa phải nói trước với các ngươi quy tắc trên đài.

Tiêu Dao Tôn nói với mấy đệ tử theo sau:

- Một khi bước lên đài bất luận sinh tử, thắng được là tốt, nếu thua, cho dù bị giết cũng không ai có thể nói gì, nghe rồi chứ?

Tuy hắn dùng ngữ khí nghiêm túc dặn dò nhưng ba nam một nữ theo sau lại không đáp, chỉ cười nhạt, dù sao họ biết Tiêu Dao Tôn chỉ đang làm màu thôi, đồng thời cũng ngầm nhắc nhở...

Có thể giết người, giết rồi sẽ không phải chịu trách nhiệm.

Bốn người này, hai cao hai lùn, nữ tử dáng người cao lớn, thần sắc hung dữ, diệu khí cuồng bạo tỏa ra liên tục, hung thần ác sát.

Ba người kia nhìn qua cũng rất có số má, không dễ trêu vào.

Đến nơi, Tiêu Dao Tôn mỉm cười:

- Bản tọa mang đệ tử tới học hỏi, hy vọng Cầm tông chủ không làm ta thất vọng, mời.

- Hừ, khinh người quá đáng, thật nghĩ rằng bản tông không có người đấy à?

Ngũ trưởng lão Địa Tương vốn nóng tính, lúc này cả giận:

- Chỉ mình bản tọa cũng đủ chấp cả bốn tên nhãi các ngươi.

Cả bốn không đáp, chỉ nhìn lại với ánh mắt người thường nhìn kẻ ngu.

Tiêu Dao Tôn nghe vậy cũng không bực tức, chỉ giơ tay ra:

- Vị trưởng lão này quả thực mạnh mẽ a, chỉ tiếc đây là các đệ tử tỷ thí với nhau, nếu đã có nhã ý, chi bằng để bản tọa đối chiến một trận?

Lời vừa dứt, mấy trưởng lão Vong Tiên tông giận dữ mà bất lực.

Địa Tương vốn muốn liều mạng, nhưng bị Tiêu Danh Khuyết giữ lại không để hắn loạn động.

Long Lân tay cũng đã đặt lên chuôi đao, nhưng Lâm Việt cũng lắc đầu ra hiệu, bằng không hiện tại tên này đã sớm lên ứng chiến.

- Diệu khí Bán bộ Siêu Thoát cảnh, Địa các chủ quả thực có tư cách kiêu ngạo a.

Cầm Cơ nhẹ nhàng cười, mắt đối mắt Tiêu Dao Tôn.

Đối phương ngẩn người, một cơn đau đầu dữ dội xuất hiện.

"Quy Khư Đại Mộng công?!"

- Chỉ là Địa các chủ vẫn nên kiên nhẫn thì hơn, đừng phá rối mấy trận tỷ thí của các đệ tử chứ.

Cầm Cơ tươi cười lùi lại, bên kia Tiêu Dao Tôn cả người hơi lảo đảo suýt ngã, may thay được đệ tử đỡ lấy.

Thấy vậy, tất thảy đệ tử và trưởng lão đều cảm thấy sảng khoái trong lòng, thầm hô lớn một câu:

"Tông chủ uy vũ a!"

- Hừ, Cầm tông chủ cũng không kém cạnh đâu, bản tọa nghe nói thái thượng trưởng lão Vong Tiên tông cũng là một cao thủ nổi danh, tu vi thâm hậu, chiến lực cao cường, bất phân cao thấp với tông chủ, chẳng hay hôm nay sao không thấy mặt?

Tiêu Dao Tôn phản kích lại mấy câu, Xích Tiêu các trước đó đã điều tra qua nội bộ Vong Tiên tông, cũng biết Huyền U với Cầm Cơ có mâu thuẫn với nhau.

- Huyền U trưởng lão có chuyện quan trọng phải làm, bằng không vừa nãy đã cùng Địa các chủ tỷ thí rồi, thật có lỗi.

Cầm Cơ bình tĩnh đáp, nàng đã biết việc Huyền U tới Vạn Khí môn, tuy nhiên lại không biết mục đích là gì.

Nhưng dự tính thời gian thì bây giờ hẳn đã tới rồi.

- Nếu thái thượng trưởng lão đã không có mặt, vậy chúng ta không nên chậm trễ nữa.

Tiêu Dao Tôn liếc nhìn, nói:

- Cửu Tước, ngươi lên trận đầu, ráng học hỏi cho tốt vào.

Nữ đệ tử duy nhất đằng sau hắn đi lên đài, một bước đi là một lần mặt đất khẽ rung, nàng chắp tay chào:

- Đệ tử Xích Tiêu các Cửu Tước, Nhất nhiên Chuyển Luân cảnh, khiêu chiến cao thủ Vong Tiên tông!

Diệu khí bùng nổ ra ngoài, hình thành cơn lốc vô hình trên Vong Tiên đài mà trung tâm là nơi nàng khoanh tay nhìn xuống, dù là nữ nhân nhưng lại có khí thế ngăn sông dời núi, khiến vô số đệ tử Vong Tiên tông cảm thấy áp lực khổng lồ đè ép.

- Ai tới xuất chiến giờ?

- Ta thấy đệ tử Đệ Nhị cung không tệ, có thể lên thử xem?

- Khó, tam trưởng lão, đệ tử cung ngươi lợi hại nhất, lên đi.

Liễu Vô Ngân cau mày định từ chối nhưng lại thôi, thế cục hiện tại quả thực là nan giải.

Mấy vị trưởng lão, đặc biệt là các cung chủ, tức là các thành viên đời trước của Vong Tiên tông thì thật có thể chiến đấu rất tốt, tu vi cũng rất cao, nhưng thành viên đời này, tức là các đệ tử thì lại khác một trời một vực, chất lượng tụt dốc thê thảm, đây cũng là một phần nguyên nhân làm Vong Tiên tông rơi vào tình trạng suy kiệt như hiện tại.

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 293

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.