Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày mới

Phiên bản Dịch · 2060 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Tần Y Y lời thì đe dọa, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi vẻ chờ mong, ý tứ trong đó khỏi nói cũng rõ. Không nam nhân nào có thể cưỡng lại được ánh mắt kiểu này của mỹ nhân.

Lâm Việt đưa tay ra ôm lấy eo nàng:

- Thất Nghiệt Ma hoàng hữu cừu tất báo, cho dù là phụ mẫu chí thân gây sự với hắn cuối cùng cũng bị chính tay hắn giết chết, chỉ là hắn chưa chắc đã đụng được đến ta.

Trong lòng hắn thầm nói thêm mấy chữ, dù sao đến sáng mọi thứ lại quay lại.

Tần Y Y thấy hắn phong khinh vân đạm như thế thì càng thích, mỉm cười ngọt ngào:

- Vậy tên vô lại nhà ngươi suốt mười vạn năm qua đều cư xử với nữ nhân như thế này sao?

Lâm Việt lắc đầu:

- Đương nhiên không, mỗi người đều khác nhau, có người thích nhanh chóng, kích thích bất ngờ, có người thích chậm rãi, từ từ mà tiến.

Tần Y Y sắc mặt đỏ lự, vốn dĩ đã đỏ nay càng thêm đỏ thấu lên, tim đập thình thịch:

- Vậy người cảm thấy ta thích loại gì?

- Cách sáu giờ sáng còn chừng ba canh giờ, có thể làm năm lần đấy.

Lâm Việt xoay người đè Tần Y Y xuống, nhìn nàng nói:

- Ngươi biết không, người lúc mới thoát ly hiểm cảnh rồi rất cần phát tiết hoảng sợ lúc trước ra một cách thích hợp, vừa hay ta biết cách giúp người ta phát tiết...

- Cái gì năm lần vậy? Á...

Trong ba canh giờ tới, Tần Y Y cuối cùng cũng hiểu ra cái gì là năm lần.

...

Ánh nắng rọi xuống làm Lâm Việt tỉnh giấc, hắn biết mình lại đi về nhà rồi, đó là căn nhà gỗ nơi ban đầu hắn xuất hiện khi bị rơi vào vòng lặp ngày hai mươi sáu tháng bảy Tam Hoàng kỷ nguyên.

- Hừ, đại lừa bịp, không phải ngươi nói đến trời sáng ngươi sẽ trở về đầu ngày hôm qua sao?

Bên người đột ngột truyền đến giọng nói dọa Lâm Việt giật bắn mình nhổm dậy, sau khi suýt rớt xuống mặt đất mới nhận ra bản thân vẫn đang ở trên lưng Nam Minh phượng hoàng!

- Hôm nay là ngày bao nhiêu?

Lâm Việt nhìn chằm chằm Tần Y Y đang rã rời toàn thân không chớp mắt.

Đối phương bị nhìn tới hơi hoảng, ngập ngừng đáp:

- Hai mươi bảy tháng bảy... hôm qua là hai mươi sáu, đúng mà?

- Hai mươi bảy tháng bảy!

Lâm Việt kinh nghi bất định nhìn Tần Y Y, hơi thở dồn dập, giọng nói đầy vẻ vui mừng:

- Thoát rồi, mười vạn năm đằng đẵng, ta rút cuộc cũng thoát rồi!

Hắn đứng thẳng dậy, cảm nhận từng cơn gió thoảng qua gương mặt mà ngắm nhìn thế giới tươi đẹp phía dưới.

Mười vạn năm!

Vòng lặp kéo dài một trăm năm, hắn còn sung sướng hưởng thụ, cho rằng bản thân bất tử bất diệt, muốn làm gì thì làm, không phải lo nghĩ.

Bất luận là chuyện thương thiên hại lý cỡ nào, chém giết nhiều ít người cũng đều không phải trả giá.

Tiếp đến một trăm năm nữa, hắn bắt đầu thấy thấy chán ghét cái vòng lặp này.

Kẻ thù bị hắn giết sẽ sống lại.

Tu luyện đột phá bao nhiêu cũng vẫn là Phàm cảnh như cũ.

Ngoại trừ ký ức là không mất, tất cả ngoại vật đều sẽ chỉ còn là tưởng niệm.

Những bằng hữu, hồng nhan gặp được đều sẽ quên hắn, đúng hơn là chưa từng gặp hắn.

Đến một ngàn năm, hắn sắp phát điên, liều mạng đi tìm chết, thâm nhập hung địa, đánh cắp bảo vật, hãm hại cường giả.

Dần dần hắn khôi phục lại bình tĩnh, tự đặt ra mục tiêu mới cho bản thân.

Học tập tri thức của thế giới, hiểu biết cặn kẽ những người hắn cho là lợi hại, những người hắn cảm thấy hứng thú, đến mức xem cuộc đời họ trở thành cuộc đời của chính mình vậy.

Chỉ có mục tiêu mới khiến hắn cảm thấy mình còn tồn tại, mới làm hắn muốn tồn tại.

Nhưng số người đạt yêu cầu của hắn lại quá ít, mười vạn năm đã thừa để khiến hắn học tập tri thức, du lịch khắp nơi, sau đó là lần thứ hai hắn lâm vào thời kỳ mất phương hướng!

Nhưng mà...

Bây giờ hắn đã thoát ra được rồi!

Lâm Việt hét lên thật to với bầu trời, đột nhiên trong đầu vang lên một giọng nói kỳ ảo.

"Chúc mừng ký chủ hoàn thành thí luyện mười vạn năm."

"Thời Không hệ thống hoàn thành kích hoạt,"

"Ký chủ: Lâm Việt.

Cảnh giới Diệu khí: Chuyển Luân cảnh.

Cảnh giới Chiến thể: Nhất giai Phàm cảnh.

Cảnh giới Thần niệm: Thập Vạn niên, cảnh giới không cố định (cần dung luyện).

Điểm Thời Không: 36525000."

- Hệ thống...?

Lâm Việt tức giận, hắn không phải cư dân bản địa thế giới này, mà là từ Trái đất xuyên không mà đến, hiểu rõ cái này nghĩa là gì.

- Con mẹ mày, có cái hệ thống nào chờ kích hoạt tận mười vạn năm à?

Sau đó, giọng nói kia lại tiếp tục:

"Điểm Thời Không đạt được sẽ tăng lên theo ngày, mỗi ngày sẽ đạt được một số điểm nhất định."

"Cách dùng điểm Thời Không: Nghịch đảo thời không trong phạm vi mười trượng, sự vật bên trong sẽ trở lại trạng thái cùng vị trí ban đầu, tiêu hao điểm Thời Không khi nghịch đảo càng nhiều lần sẽ càng nhiều."

- Ê này đồ lừa đảo kia!

Tần Y Y nhìn Lâm Việt đang vạn phần kích động, muốn đứng lên nhưng hai chân run rẩy lại khuỵu xuống, chỉ biết hét tới:

- Tên xấu xa, đại lừa đảo!

Lâm Việt lúc này định thần lại, quay sang dịu dàng nhìn thiếu nữ:

- Ngươi thật đặc biệt a, ít ra là ta thấy vậy.

Đây là nữ nhân duy nhất nhớ được hắn sau vòng lặp mười vạn năm này.

- Vậy sao? Thế giờ ta được mấy điểm rồi?

- Chín a.

Lâm Việt vừa dứt lời, đột nhiên đằng sau vọng lại mấy tiếng Nam Minh phượng hoàng hót vang!

"Không xong rồi!"

Bây giờ thoát khỏi vòng lặp.

Đồng nghĩa với việc hắn giết đại đệ tử, phế một tay nhi tử độc nhất Tư Đồ Quyết của Huyền U trưởng lão là việc đã xảy ra.

Phiền phức lớn nhất là hắn còn qua đêm với thánh nữ Vong Tiên tông, hôn thê tương lai Thất Nghiệt ma hoàng!

"Chà chà, thì ra thoát khốn ra ta rơi vào hoàn cảnh kích thích như vậy luôn..."

Lâm Việt thì thào, chẳng những không sợ hãi mà còn hưng phấn lên, lâu lắm rồi hắn mới có cảm xúc này.

Chỉ có như thế hắn mới có cảm giác mình đang thật sự tồn tại.

- Gian tặc phương nào lại giám bắt cóc thánh nữ tông ta?!

- Thả thánh nữ ra, ngươi sẽ được toàn thây!

Phượng hoàng truy đuổi theo sau gia tốc hình thành vòng cung vây lại, hơn mấy trăm đôi mắt nhìn chằm chằm hai người họ!

Ngay sau đó, mấy cái lưới sợi vàng kim mở ra, tứ phía trùm lên, ý định khống chế bọn họ.

- Chạy mau a, Khốn Long võng chuyên dùng để trấn sát yêu thú đó, một khi bị bắt ngươi nhất định trốn không thoát!

Tần Y Y lo lắng cho Lâm Việt khôn cùng, cơ mà nàng bản thân không tu vi, lại nói đêm qua hành sự quá vất vả, hiện tại đứng còn chả nổi.

- Cũng có chút phiền toái.

Lâm Việt trong đầu nghĩ tới điểm Thời Không, lập tức hệ thống đưa ra nhắc nhở:

"Sử dụng Thời Không nghịch đảo?"

"Có!"

Khốn long võng áp sát thu nhỏ lại, nhưng theo ý nghĩ của Lâm Việt, phạm vi mười trượng quanh hắn ngưng lại trong nháy mắt, Khốn Long võng vậy mà bắn ngược trở ra!

Lâm Việt dừng nghịch đảo, Khốn Long võng kia tốc độ bay ra quá nhanh, theo quán tính trực tiếp đổi mục tiêu thành mấy chục con Nam Minh phượng hoàng, miệng lớn mở rộng đem cả bọn tóm lại trọn vẹn!

- Tại sao Khốn Long võng lại quay đầu?

- Chuyện quái gì vậy?!

- Mau cời bỏ cái lưới này ra!!

Cơ mà lưới bắt thú hàng đầu Hồng Mông đại lục, sao sẽ cởi thoát dễ như vậy được?

Chớp mắt, hơn trăm Nam Minh phượng hoàng và đệ tử Vong Tiên tông bị vo thành một cục rớt thẳng xuống mặt đất.

- Ngươi thật lợi hại!

Tần Y Y kinh ngạc ngây người.

- Sức mạnh trong ta, ngươi đều nắm giữ được rồi?

Lâm Việt quay lại, nhớ ra vị tiểu thánh nữ này sở dĩ không thể tu luyện là vì từ nhỏ trong người chứa đựng Thái Thượng linh lực của Vong Tiên tông, vào lúc thất thân thì nguồn Thái Thượng linh lực tích lũy trong mười mấy năm sẽ được nam tử ăn nàng hấp thu hết.

Đây là đột phá miễn phí, Thất Nghiệt ma hoàng muốn có nhất, chứ không phải là nhan sắc mỹ mạo mấy thánh nữ này.

- Chẳng những giúp ta thoát khốn cảnh, còn tặng ta đại lễ vật này, ngươi...

Lâm Việt chưa dứt lời, một tiếng vù xẹt qua, từ trên trời một chưởng ấn giáng xuống.

Chưởng lực này cường đại hơn vô số lần so với đám đệ tử tới vây bắt bọn hắn bị bắt ngược lại kia.

- Thật sự là đánh nhỏ thì lớn tới a.

Lâm Việt ngẩng đầu, dựa vào tri thức cảnh giới siêu cao, trong nháy mắt đã thích ứng được công lực Chuyển Luân cảnh, cũng đánh ra một chưởng đối kháng!

Ầm!

Chưởng lực càn quét không trung, xé rách mấy đám mây gần đó.

- Thì ra là Chuyển Luân cảnh, khó trách lại có gan to đi trêu chọc Vong Tiên tông!

Từ trên một Nam Minh phượng hoàng bước ra một bóng người, là một nữ tử chừng hai mươi tuổi, dáng người thướt tha, tư sắc tuyệt trần, đôi mắt lạnh lùng cực độ mà nhìn chằm chằm Lâm Việt:

- Chỉ là hôm nay ngươi đi không được.

Tần Y Y trong lòng giật mình, nhẹ thốt lên:

- Dương trưởng lão?!

Nàng là một trong mười hai trưởng lão chưởng quản mười hai cung Vong Tiên tông, Dương Tình!

- Chạy mau a, Dương trưởng lão tu vi còn mạnh hơn Tư Đồ Quyết, lại sát phạt quyết đoán, nhất định sẽ chết đó.

Tần Y Y vội vàng kéo tay áo Lâm Việt lại, muốn hắn chạy mau mau.

- Đừng lo, không sao đâu.

Lâm Việt cười, không chút sợ hãi.

- Tiểu thánh nữ, bản tọa cứu ngươi ra.

Vừa dứt lời, một thanh kiếm trắng tỏa ra khí lạnh xuất hiện trong tay nàng, nhìn điệu bộ có thể đoán chắc nàng không định để Lâm Việt còn sống.

- Đáng tiếc thiên phú của ngươi, trẻ tuổi vậy mà đã có tu vi Chuyển Luân cảnh, thật phí phạm.

Nào ngờ Lâm Việt chẳng những không lui lại mà còn chủ động đi tới, thôi động công lực đạp không mà lên, lại gần Dương Tình.

Lúc Dương Tình chuẩn bị ra tay, lại nghe thấy giọng hắn thì thào:

- Hắn nhờ ta tới nói với ngươi một câu.

Nghe vậy, Dương Tình khựng lại, Lâm Việt nói tiếp:

- Mười năm này, hắn chưa từng hận ngươi.

- Hắn còn sống?

Dương Tình hơi thở dồn dập, thu kiếm nắm cổ áo Lâm Việt:

- Hắn ở đâu?

Nói cho thật thì nàng còn thấp hơn Lâm Việt nửa cái đầu, nhưng lúc này tu vi không kiểm soát hoàn toàn bùng nổ, một hư ảnh khổng lồ xuất hiện sau lưng tỏa ra uy áp đáng sợ trấn áp vạn vật xung quanh.

Lâm Việt chỉ cười:

- Ngươi đang uy hiếp ta, hay đang cầu xin ta vậy?

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 615

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.