Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầm Cơ tông chủ

Phiên bản Dịch · 1623 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

- Dương trưởng lão, phiền ngươi thông báo một tiếng a.

Lâm Việt nhắc nhẹ, hắn bây giờ đã đứng ngay trước cửa Tông Chủ điện, cơ mà đây dù sao cũng là địa bàn Vong Tiên tông, vẫn nên cho người ta chút thể diện chứ.

- Ta nên nói sao?

Dương Tình bất giác hỏi, ngay cả nàng chính mình cũng khó hiểu, thế nào lại đi hỏi chủ ý một tên tiểu quỷ nhỉ?

- Kỳ kinh hợp nhất không phải bát mạch đả thông, trước tiên điều hòa âm dương, kế đến lại luyện huyết tôi cốt, ắt đại đạo tất thành.

- Được.

Dương Tình lẩm nhẩm vài lần, cảm thấy nội hàm thâm sâu, huyền diệu vô cùng, xem ra là công pháp lợi hại nào đó, nhưng nàng không hiểu rõ lắm, chỉ đành đi vào Tông Chủ điện.

Vong Tiên tông dựa vào lưng chừng núi, lưỡng điện thập tam cung đều nương theo núi non uốn lượn mà xây dựng nên, sương khói lượn lờ hòa cùng mưa tuyết lất phất hợp thành một chốn nhân gian tiên cảnh thực sự.

Mấy người đi theo Dương Tình khi nãy cùng Lâm Việt đều ở trong tiểu đình đài cạnh Tông Chủ điện, tất cả cúi đầu im phăng phắc, kết cục của thủ vệ khi nãy vẫn còn rõ mồn một trước mắt đâu.

- Đừng lo, ta không phải người xấu a.

Lâm Việt cười nhạt, chúng đệ tử nghe vậy càng thêm không dám thở mạnh.

- Kiếm Si Nhi, Thiên Diễn kiếm quyết của ngươi luyện sai thức cuối cùng rồi.

Lâm Việt ngồi không mãi của mất tự nhiên, liền thuận miệng nói chuyện với một nữ đệ tử.

Nữ đệ tử kia kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như khiết thủy mở to mà nhìn Lâm Việt:

- Sao... sao ngươi biết?

Mấy ngày gần đây nàn đúng là chiêu cuối này mà đau đầu vô giải, nhưng kiếm pháp là từ sư tổ Vong Tiên tông truyền xuống, ngay cả sư phụ Dương Tình của nàng cũng mắc bí ở chỗ này, vậy mà một ngoại nhân lại liếc mắt nhìn ra, quá giỏi đi?

Cả đám đệ tử nhìn sang, cũng không khó hiểu, nói chung là Kiếm Si Nhi rất xinh đẹp, mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi dáng người kiều diễm lại thêm đôi mắt biết nói khiến không ít nam đệ tử nổi sắc tâm, cơ mà mỗi tội cô nàng một lòng theo đuổi Kiếm đạo, trước này không xem trọng nam nữ chi tình, cả đám hoa si ngay cả ngón tay nàng cũng chưa được chạm qua.

- Ý trước khí sau, hình là cầu nối, dùng ý chưởng hình, dùng hình khống khí, khí phát địch vong.

Lâm Việt buông một câu, Kiếm Si Nhi người trong nghề nghe vào liền biết không tầm thường, tập trung hết sức nghe hắn nói.

Chỉ là... hắn không nói nữa.

- Các hạ, xin cho hỏi còn tiếp không vậy?

Kiếm Si Nhi hỏi, giọng điệu thỉnh cầu lộ rõ.

Lâm Việt cười nhạt, ngoắc ngón tay kêu nàng lại.

Kiếm Si Nhi một lòng tu kiếm, Lâm Việt có thể dễ dàng nói ra quy tắc trong Thiên Diễn kiếm quyết như thế, sao có thể không làm nàng động tâm?

Lập tức nàng đến bên cạnh Lâm Việt cúi người nghiêng tai qua, trong lúc lơ đãng lại lộ ra đường cong mê người.

Lâm Việt thì thào vào tai nàng:

- Ta dạo này bả vai có chút đau nhức, ngươi biết làm sao để hết không?

Kiếm Si Nhi sững lại một hồi, nàng cực kỳ không ưa chuyện nam nữ, thậm chí cực đoan tới mức nghĩ rằng thiên hạ tất cả nam nhân đều là rác rưởi, vốn theo thói quan định từ chối thì bên tai lại truyền đến âm thanh:

- Vấn đề của Kiếm đạo của ngươi, ta có thể dạy.

Kế đó Lâm Việt cũng không giấu, thật sự giảng giải cho nàng, đương nhiên hai người vẫn là bộ dáng châu đầu ghé tai thân mật muôn phần, làm đám đệ tử đằng sau thấy cảnh này thì tức muốn nổ.

Kiếm Si Nhi là nữ thần trong lòng họ, nữ đệ tử xinh đẹp nhất Vong Tiên tông a.

Đường đi về, thánh nữ cao cao tại thượng một tấc không rời với tên này thì thôi đi, bây giờ ngay cả Kiếm Si Nhi ghét chuyện nam nữ cũng bị hắn lừa cho dựa gần sát sạt như vậy.

Tuy nhiên tức thì tức, Lâm Việt ngay cả Dương Tình cũng có thể sai bảo, sao họ đối phó được, chỉ có thể bất lực nắm chặt tay mà âm thầm thề: "Ba mươi năm Hà..."

Lâm Việt dĩ nhiên không quan tâm bọn này, Kiếm Si Nhi sau khi nghe được lời dạy rồi cũng sòng phẳng, ngoan ngoãn xoa bóp bả vai cho hắn.

- Đại nhân làm sao biết được Thiên Diễn kiếm quyết?

Kiếm Si Nhi ngập ngừng hỏi dò.

Lâm Việt nhắm mắt không đáp.

Kiếm Si Nhi biết không phải cái gì cũng hỏi được, đành chấp nhận tiếp tục công việc.

Rất nhanh Dương Tình ra ngoài, thấy cảnh này thì không vui trong lòng, sao Kiếm Si Nhi bây giờ cũng buông thả thế?

- Ngươi lui xuống trước đi.

Lâm Việt mở mắt đứng dậy.

- Tông chủ ở trong điện chờ ngài.

Dương Tình vừa dứt lời, Lâm Việt đã đi vào trong, dường như sớm đã biết đáp án, khỏi cần nàng nói.

Dương Tình sững sờ, Lâm Việt không cho nàng thể diện không tính, cơ mà hắn có thứ nàng muốn, giờ nàng cũng không dám đi đâu, đành phải ngồi xuống chờ.

- Sư phụ, hắn là ai vậy?

Lâm Việt vào trong rồi, lập tức có nam đệ tử đi lên hỏi.

Mấy người khác cũng không cam tâm, chỉ có Kiếm Si Nhi im lặng không nói, chỉ nhìn vào cánh cửa Tông Chủ điện, chờ Lâm Việt quay ra.

- Đừng hỏi, trở về tu luyện đi.

Dương Tình không trả lời, quát bảo cả đám mau về.

Chúng đệ tử nghe nàng gắt liền chuồn lẹ, chỉ có Kiếm Si Nhi lúc định đi theo các sư tỷ thì bị Dương Tình gọi lại.

- Si Nhi, mục tiêu của ngươi là nhanh chóng tiến vào Kiếm đạo đệ nhị cảnh, tại sao lần này cũng tham gia vào vụ này?

Dương Tình nhẹ nhàng nói, Kiếm Si Nhi là đệ tử thiên phú cao nhất của nàng, lại được nàng yêu quý nhất, đương nhiên có phần thiên vị hơn những người khác.

Kiếm Si Nhi cung kính:

- Sư phụ, vị đại nhân kia biết vấn đề của thức cuối cùng ở đâu a.

- Linh tinh, hắn mới mười mấy tuổi, biết cái gì là Kiếm đạo đâu, huống gì sư phụ của bản tọa đích thân truyền thụ Thiên Diễn kiếm quyết xuống, cũng chưa từng phá giải được đệ thập thức.

Dương Tình căn bản không tin lời nàng nói.

Kiếm Si Nhi liền đem mấy lời Lâm Việt nói nói lại một lần, Dương Tình nghe vào liền giật mình, trong tay kiếm khí thi triển ra.

Kiếm Si Nhi biết sư phụ muốn thử phương pháp Lâm Việt nói một chút, vội vàng lùi ra xa mấy trượng tránh cho bị ngộ thương.

Trong Tông Chủ điện, một nữ tử chừng ba mươi tuổi ngồi trên bạch ngọc lưu ly tọa, toàn thân gấm vóc lụa là hoa mỹ phác họa ra dáng người tuyệt mỹ.

Gương mặt trắng trẻo có mấy phần trưởng thành quyến rũ giờ đây nghiêm túc nhìn xuống thiếu niên dưới điện.

- Quy Khư Đại Mộng công là công pháp tuyệt mật được các đời tông chủ Vong Tiên tông truyền xuống, tại sao ngươi biết yếu quyết trong đó?

Lâm Việt quan sát sắc mặt lạnh lùng của Cầm Cơ, đúng là người địa vị cao a, ai cũng một bộ oai nghiêm hết cả.

Tu vi cao cường lại thêm thân phận tông chủ Vong Tiên tông, giả như hắn là một người tâm lý yếu nhược bây giờ chắc sớm quỳ bệt ra đất rồi.

Nhưng Lâm Việt khác, một ngày lặp lại suốt mười vạn năm vẫn không có bị hóa rồ, đơn giản là vững quá vững rồi, tâm lý hắn bây giờ căn bản không phải Cầm Cơ có thể tác động tới.

Đưa nữ nhân này về phe mình chính là cách giải quyết tên đại phiền toái Huyền U dễ dàng nhất rồi.

- Ngươi nói sai, ta ngay cả sơ hở Quy Khư Đại Mộng công cũng biết chứ không chỉ là yếu quyết thôi đâu.

Lâm Việt nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của nàng mà bình thản nói.

- Ngươi!

Cầm Cơ lần đầu tiên thấy có người dám kiêu ngạo như vậy trước mặt nàng.

- Công pháp truyền thừa ba ngàn năm ròng của Vong Tiên tông, sao có thể có sơ hở?

- Cầm tông chủ.

Lâm Việt cười cười, chậm rãi bước lên trên bục, lại gần Cầm Cơ.

Không ai được phép khinh nhờn Vong Tiên tông chi chủ như vậy, lập tức một uy áp kinh khủng như núi lớn từ trên đại điện đè xuống Lâm Việt.

Hắn vẫn khí định thần nhàn như cũ, nhưng ngừng lại ở ngoài Cầm Cơ ba thước, nói tiếp:

- Ta nghĩ ngươi nên kiềm chế chút đi, hôm qua ngươi tu luyện Quy Khư Đại Mộng công bị nội thương, cũng cần ít nhất nửa năm khôi phục đấy.

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 499

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.