Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh giành bảo vật!

Phiên bản Dịch · 2280 chữ

Dịch giả: HCTver2.

Đạo Thuyền Phu liếc nhìn Lâm Việt, trong ánh mắt thoáng ánh lên vệt sáng chờ mong, lại nghe hắn nói tiếp:

-Cực hạn vị tất thị Đại Đạo, hà huống đương thế cực hạn? Cửu Đế chi sở học bao hàm sở hữu vũ trụ võ đạo chi học bất giả, đãn Cửu Đế chi tiền?

(Đạt cực hạn chưa hẳn là Đại Đạo, vả lại chắc gì đã là cực hạn của lúc đó? Đúng là sở học của Cửu Đế đã bao hàm toàn bộ kiến thức võ đạo của vũ trụ thời đấy không sai, nhưng mà thời đại trước Cửu Đế thì sao?)

-Di thất võ học, lại tự canh gia cổ lão đạo pháp, viễn cổ công pháp, Cửu Đế vị tất tri kiến?

(Võ học bị thất lạc, thậm chí là những công pháp, đạo pháp cổ xưa, Cửu Đế chắc gì đã biết?)

-Tương phản, hậu Cửu Đế, hậu nhân tức tiện một hữu học hội Cửu Đế sở học đông tây, đãn nhược thị diễn hóa xuất tân võ học công pháp, Cửu Đế dĩ kinh vẫn lạc, tự nhiên dã học bất hội.

(Ngược lại, sau Cửu Đế, người đời sau dù không học được tất cả kiến thức của họ, nhưng nếu có thể sáng tạo là công pháp võ học mới, Cửu Đế đã không còn nữa, tất nhiên cũng học không được mấy môn này.)

La Hầu chấn kinh, không ngờ tên nhóc này lại có thể nói ra mấy câu như vậy.

Lâm Việt cười cười, chốt một câu:

-Một tiền một hậu, như hà năng đại biểu Đại Đạo?

(Không đầu không cuối như thế cũng dám nói đó là Đại Đạo?)

Cả Đạo Thuyền Phu lẫn Ma Chủ đều trầm ngâm suy nghĩ thật lâu không nói nên lời.

Lần đầu tiên họ có thể nghe được một người nói chuyện về Cửu Đế như vậy.

Nhưng thế quái nào mà không ai trong hai bọn họ lại cảm thấy vô lý!

-Lâm Việt... Tên ngươi gọi Lâm Việt?

Đạo Thuyền Phu vui mừng cười hỏi.

La Hầu cảm thấy mọi sự bắt đầu không ổn, lại hỏi tiếp:

-Ký nhiên như thử, hà vi Đạo?

(Đã thế thì cái gì mới là Đạo?)

Hắn không tin Lâm Việt có thể nói rõ ràng được câu này.

Nhưng mà trái với dự kiến, thiếu niên trước mặt quay lại, đứng đối mắt với hắn, nói một câu làm hắn sợ hãi:

-Huyết mạch của ngươi rất tinh khiết, là hậu duệ thật sự của Huyết Ma Đại Đế nhỉ? Thầm nào lại dám động vào bảo vật mà Thất Nghiệp Quỷ Hoàng muốn.

La Hầu trầm giọng hỏi:

-Nhãi con, ngươi là ai?

Lâm Việt không trả lời, lần luận đạo này hắn đã là người thắng, nhưng hắn vẫn muốn giải đáp nốt khúc mắc cuối cho Đạo Thuyền Phu.

Ôm quyền với ông lão, hắn chậm rãi nói:

-Vãn bối chia Đạo thành ba phần, chẳng hay Thuyền Phu có muốn nghe thử?

-Mời nói.

Ông lão lập tức đưa tay xin mời, không có một chút do dự.

Hắn đã tồn tại quá lâu, trong cô quạnh vô tận, một mình một cõi trong Đạo Hà, hắn đã không còn cảm thấy thời gian trôi qua nữa.

Nên ngữ điệu của hắn lúc nào cũng cực kỳ chậm rãi, chứ không như bây giờ, trong giọng nói có chút nóng vội.

Bởi vì, hắn biết, một khi nhận được câu trả lời, cũng là thời điểm được bước ra một bước duy nhất còn thiếu kia rồi.

-Quá Khứ Đạo, Hiện Tại Đạo, Vị Lai Đạo, Tam Đạo hợp nhất, tự thành Đại Đạo.

(Đạo quá khứ, đạo hiện tại, đạo tương lai, ba đạo hợp làm một, tự nhiên thành Đại Đạo.)

Lâm Việt chắp tay, khí chất cả người như là một cao nhân ẩn thế, quỷ thần khó lường.

-Đế Thống Thời Đại, đối ngã lai giảng, vi Quá Khứ Đạo, bất thị Hiện Tại Đạo hòa Vị Lai Đạo.

(Thời Đại Đế Thống, với ta mà nói là đạo quá khứ, không phải là đạo hiện tại cũng như đạo tương lại.)

Hắn ngừng một chút, lại tiếp tục:

-Tương đối Đế Thống Thời Đại nhân, Cửu Đế Đạo vi Hiện Tại Đạo, Cửu Đế chi tiền vi Quá Khứ Đạo, nhi ngã môn, vi Vị Lai Đạo.

(Đối với người của Đế Thống Thời Đại, Đạo của Cửu Đế là đạo hiện tại, trước họ là đạo quá khứ, còn chúng ta là đạo tương lai.)

Đạo Thuyền Phu như nhận ra điều gì, nhìn chằm chằm vào Lâm Việt.

La Hầu trong mắt đã có sát ý, một tay nhẹ nhàng đưa ra sau lưng, Ma Khí đã bắt đầu ngưng kết trong lòng bàn tay.

Lâm Việt đột ngột quay người, mặt đối mặt với Ma Chủ, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu điều khiển Thái Dương Chân Hỏa.

-Dĩ Quá Khứ Đạo, dung Hiện Tại Đạo, thành Vị Lai Đạo, hợp Tam Đạo.

(Lấy đạo quá khứ dung hợp với đạo hiện tại, nhận lấy đạo tương lai, hợp nhất ba đạo lại.)

-Đương nhiên đây là tình huống hoàn hảo nhất, còn trên thế giới này chưa chắc sẽ xuất hiện người nào có thể làm được thế cả, khó.

Đạo Thuyền Phu gật đầu, trên gương mặt già nua nở một nụ cười hiếm gặp:

-Tổng kết Quá Khứ, lĩnh ngộ Hiện Tại, động tất Vị Lai, tiên sinh dĩ nhập Tam Nguyên hợp nhất, hứa thị Tam Đạo hợp nhất đệ nhất nhân.

(Tổng kết lại quá khứ, học tập hết hiện tại, thấy rõ được tương lai, tiên sinh đã tu Tam Nguyên hợp nhất, có lẽ sẽ là người đầu tiên hơp nhất ba Đạo.)

Lâm Việt biết thời cơ đã chín muồi, cúi đầu ôm quyền với Đạo Thuyền Phu.

Mài chèo thôi khua bùn, mọi thứ dừng lại, im lặng bao trùm, dường như thời gian đã bị đông cứng!

-Khai thủy tựu thị kết thúc, kết thúc tựu thị khai thủy, giới chi...

(Bắt đầu là kết thúc, kết thúc là bắt đầu, nhớ lấy...)

Hắn chợt hiểu ra điều gì đó, cúi đầu lần nữa:

-Đa tạ Phạn Thiên.

-Tiên sinh quả nhiên biết mọi thứ.

Đạo Thuyền Phu hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây sau đã lại bình tĩnh ung dung như ban đầu, im lặng không nói thêm, buông mái chèo xuống.

Cả người ông lão phát ra tia sáng chói mắt, cả người tắm trong đạo quang.

(Đạo quang: ánh sáng đạo.)

Khi mà ánh sáng đã tắt ngấm, cũng là lúc thời gian đã bình thường trở lại.

Nhưng ông lão và thuyền gỗ thì không còn nữa, thay vào đó là một quả cây màu vàng kim!

Đây là Phạn Thiên Quả!

Hay nói cách khác, Đạo Thuyền Phu và Phạn Thiên Quả là một!

Lâm Việt cũng không để ý đến bảo vật này, mà đánh phủ đầu chiếm tiên cơ, một chưởng đánh thẳng về sau, mà La Hầu cũng không kém, gần như ngay lập tức cũng là một quyền đập tới!

-Huyết Ma Cổ Pháp!

-Tam Nguyên Hợp Nhất!

Lâm Việt dung hợp Thần Niệm, Chiến Thể, Diệu Khí vào cùng một chưởng, trực tiếp cứng đối cứng với cú đấm bao phủ bởi luồng khí đỏ tươi của Ma Chủ!

Chấn động khuếch tán ra, đánh bật bùn đất mấy dặm xung quanh, lộ ra mặt đất vàng giữa một vùng đầm lầy đen đặc.

Còn may là mặt đất được Đạo Uẩn của Phạn Thiên Quả cường hóa rất lâu nên mới chỉ có thể, bằng không thiệt hại sẽ còn kinh khủng hơn nữa, phải biết rằng sau đòn vừa nãy, cả không gian cũng chịu áp lực không nhỏ!

Lâm Việt lùi ra sau, một cước đạp lại, La Hầu cũng nhanh chóng xoay người đá ngang hòng chặn lại đòn công kia.

Ầm!

Lại là cứng đối cứng!

Ma Khí đối Dương Hỏa!

Vẫn bất phân thắng bại!

-Chết tiệt!

Ma Chủ rủa thầm, không ngờ chỉ là Tam Nguyên Nhất Nhiên Chuyển Luân Cảnh lại có chiến lực lợi hại như vậy, còn tưởng là ở lục địa này đã không còn ai có thể làm đối thủ của mình chứ!

Ngoài ra lúc chiến đấu, Lâm Việt còn cho hắn một cảm giác quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó.

Chỉ một thoáng suy nghĩ, Ma Chủ quyết định không so tài vô ích nữa, trực tiếp lao lên cướp đi Phạn Thiên Quả rồi trốn đi!

-Hừ, quên mối thù mất một tay nhanh thế?

Lâm Việt nói vọng đến, La Hầu biến sắc mặt, dù có năng lực tái sinh nhưng mà hắn vẫn muốn tìm cao thủ đã ra tay khi hắn đi giết Cầm Cơ!

-Là ngươi!

Ngay khi Ma Chủ quay đầu, chiêu thứ nhất Đại Nhật Đạo Pháp cũng được thi triển!

Một mũi mâu được tạo ra từ lửa đen phóng lại cực nhanh, là Diệt Hỏa Trùng!

(Trùng là xuyên phá, đâm xuyên, không phải sâu bọ đâu.)

Phập!

Quá nhanh, hắn không kịp tránh, gần như là ngay khi nó được ngưng tụ thành công trên tay Lâm Việt thì đã lập tức cắm vào tay La Hầu vậy.

Cơn đau đớn cho hắn biết cánh tay này khó mà lành lại được.

Dứt khoát, Ma Chủ dùng tay còn lại giật đứt phăng luôn cho đỡ vướng, ngay lập tức lại vồ lấy Phạn Thiên Quả!

Đã bắt được!

Nhưng cũng không chỉ mình Ma Chủ bắt được!

Lâm Việt dùng sức, kéo mạnh quả cây về mình!

Rắc!

Âm thanh nứt vỡ vang lên, so với một loại quả thì đây giống như là kim loại hơn.

Phạn Thiên Quả bị chia thành hai nửa!

La Hầu và Lâm Việt lại kéo dài khoảng cách lần nữa.

Vừa kịp lúc, người của Vong Tiên Tông đã đuổi tới, toàn quân của Yêu Ma Hải đã sớm bị khỉ trắng một người đồ sát, tiêu diệt toàn bộ!

"Thôi xong!"

Ma Chủ thấy không ổn, biết không nên quá tham quá liều, thế là lập tức cầm theo non nửa Phạn Thiên Quả bỏ trốn!

Lâm Việt ngẩng đầu, không phải nhìn kẻ địch đang bỏ chạy, cũng không phải nhìn đồng mình đến trợ giúp, mà là một hướng trên bầu trời.

Chỗ đó đột nhiên khói đen cuồn cuộn phun trào, bên trong thi thoảng còn vọng lại tiếng quỷ khóc ma gào, kinh dị tột cùng, như thể là chốn luyện ngục sắp xuất hiện vậy!

-Chuyện vui đến rồi!

Hắn cúi đầu nhìn già nửa quả vàng trước mặt, cắn một miếng lớn, đồng thời điều khiển Thái Dương Chân Hỏa hòa tan Phạn Thiên Quả.

Sức mạnh của Thần Vật ngập tràn đan điền hắn, Lâm Việt phun ra một ngụm máu, cảm nhận cơn đau kinh khủng từ bụng truyền đến, dường như lúc nào cũng có thể phát nổ mà chết, bất đắc dĩ thầm nghĩ:

"Quả nhiên là Chiến Thể của phàm nhân không thể lập tức cắn nuốt được mà."

Lâm Việt thôi không thử nữa, vận chuyển Tam Nguyên, hấp thu dần dần nguồn sức mạnh điên cuồng trong người, đồng thời tu vi của hắn cũng không ngừng tăng nhanh.

Nhị Nhiên Chuyển Luân Cảnh!

Tam Nhiên Chuyển Luân Cảnh!

Tứ Nhiên Chuyển Luân Cảnh!

Ba cây đèn mới trong đan điền liên tục được thắp sáng.

Thật ra thắp sáng cả cây thứ năm, thứ sáu cũng hoàn toàn đơn giản nếu hắn không nghĩ thế này:

"Kiềm chế lại, nếu đột phá tiếp sẽ gây tổn hơn căn cơ."

Không chỉ Diệu Khí mà cả Chiến Thể lẫn Thần Niệm đêu được hưởng lợi, đồng thời thăng lên Tứ Nhiên Chuyển Luân Cảnh!

Thái Dương Chân Hỏa bao phủ đan điền, che kín sức mạnh Phạn Thiên Quả lại, không cho rò rỉ ra ngoài.

-Chỉ có thể tạm thời giam giữ thế này thôi vậy.

Lâm Việt mở mắt, điều chỉnh lại khí tức, ổn định lại tu vi, dù đã rất cẩn thận nhưng Đạo Cơ của hắn vẫn có chút tổn thương, dù sao Thần Vật không phải thứ để đùa, bất cẩn thì dễ dàng mất mạng như chơi.

Thực ra không phải hắn không muốn đuổi theo La Hầu, mà là tên này đã bị bốn người Long Lân, Liễu Vô Ngân, Kiếm Si Nhi và Dương Tình bao vây bốn phía!

-Tứ Phương Sát Trận!

Cả bốn hô lên, trong lúc không ở tại Vong Tiên Tông, họ đã sớm tập luyện môn Sát Trận mà Lâm Việt để lại thành công!

Hai kiếm, một đao, một thương, tuy chưa phải là điều kiện để phát huy toàn bộ sức mạnh của Trận, nhưng mà đã đủ để tạo thành một Khốn Trận vô cùng khó chịu rồi.

La Hầu biết thời gian không nhiều, lúc này nhất định không thể đi xuống, bốn phương tám hướng thì đều bị chặn lại, lập tức không lằng nhằng bay vội lên trên, nhưng mà Cầm Cơ làm sao có chuyện để lộ ra sơ hở dễ dàng như thế, Quy Khư Đại Mộng Công đã sớm ngưng tụ Hồn Lực thành một thanh kiếm khổng lồ sẵn rồi, ngay khi Ma Chủ hành động, nàng liền ra chiêu, không chậm trễ một giây!

Tình thế cực kỳ nguy hiểm cho Ma Chủ!

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.